Sống Lại Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp - Chương 1
1.
“Bố mẹ, hãy để con đi liên hôn!”.
Đúng lúc bố mẹ đang cùng tôi thương lượng chuyện chút nữa người nhà họ Phó sẽ đến cùng tôi gặp mặt.
Không ngờ vào lúc này Thẩm Hân Nhã lại đột nhiên xông vào.
Cô ấy kích động nắm lấy tay bố mẹ tôi, trong mắt có sự phấn khích kỳ lạ.
“Hãy để con gả cho Phó Dung Trúc!”
Mẹ tôi sững sờ một lúc rồi khịt mũi lạnh lùng.
“Sao vậy, không chạy trốn nữa sao?”.
“Lại chuẩn bị giở trò gì nữa hả?”.
Kể từ khi xác định nhà tôi sẽ cùng nhà họ Phó liên hôn, Thẩm Hân Nhã vẫn liên tục ngấm ngầm giở trò.
Nào là náo loạn tuyệt thực rồi là phát điên.
Chỉ để tránh né cuộc hôn nhân này, muốn để tôi gả cho Phó Dung Trúc.
Còn nó sẽ cùng bạn trai hotboy trường của mình ở bên nhau.
Hôm nay hai nhà vốn đã quyết định xong, nhà họ Phó đến gặp nó rồi bàn bạc những vấn đề liên quan.
Nhưng vừa thức dậy, người hầu phát hiện Thẩm Hân Nhã đã bỏ trốn.
Không chỉ CMND, thẻ ngân hàng cũng bị đem đi, sim điện thoại cũng bị hủy bỏ.
Không ngờ vào thời điểm quan trọng này nó lại trở về rồi.
Mẹ tôi chỉ đang nghĩ là nó lại có ý tưởng tệ hại gì đó thôi.
Thẩm Hân Nhã một chút cũng không có cảm giác ngượng ngùng, thậm chí còn có chút hưng phấn.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con một lòng suy nghĩ vì sinh ý trong nhà, sao lại chạy được?”.
“Con đã nghĩ xong rồi. Con sẽ kết hôn với Phó Dung Trúc!”
Nó quay đầu lại, vẻ mặt khiêu khích.
“Chị, chị sẽ không tranh giành với em phải không?”.
Tôi mỉm cười trả lời: “Tất nhiên rồi”.
Tôi chắc chắn rằng nó cũng giống tôi, chắc chắn cũng trùng sinh rồi.
Cũng chỉ có nguyên nhân này mới khiến nó quay trở lại sau khi bỏ trốn cùng bạn trai, không quan tâm tất thảy đồng ý liên hôn.
Vừa hay giúp tôi đỡ phải mở miệng từ chối, tìm cách bắt nó trở lại.
Kiếp trước sau khi kết hôn tôi mới biết Phó Dung Trúc là một người đồng tính.
Người nhà họ Phó đều biết nội tình, nên đã sắp xếp cuộc liên hôn này.
Nhà họ Thẩm chỉ có hai đứa con gái là tôi và nó, vì năng lực của tôi xuất chúng nên bố mẹ càng không muốn tôi liên hôn.
Đó là nguyên nhân có nhiều phiền phức như vậy.
Vì Thẩm Hân Nhã đã đồng ý rồi nên bố mẹ tôi đương nhiên không có đạo lý lại từ chối.
Họ ngay lập tức gọi thợ trang điểm để trang điểm cho nó.
Nửa giờ sau người nhà họ Phó quả nhiên đã đến.
Kể từ lúc Phó Dung Trúc bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm, toàn bộ ánh mắt của Thẩm Hân Nhã đều dán chặt vào hắn ta.
Trên người của nó nhìn không thấy nổi nửa điểm lễ nghi của một tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc.
Bố mẹ tôi cười ngượng nghịu, liên tục nháy mắt ra hiệu cho nó.
Đáng tiếc là không tiếp thu được.
“Anh Dung Trúc, uống trà đi.”
Thẩm Hân Nhã ân cần niềm nở đưa trà cho Phó Dung Trúc.
Hắn liếc nhìn một cái rồi mỉm cười tiếp nhận.
“Cảm ơn.”
Phó phu nhân hài lòng gật đầu.
“Hân Nhã đứa trẻ này khiến người yêu thích, Dung Trúc thì trầm lắng, hai người càng nhìn càng xứng đôi.”
Thẩm Hân Nhã lập tức tiếp lời:
“Bá mẫu người yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh Dung Trúc.”
Vừa nói nó vừa nhìn tôi đầy khiêu khích, tựa hồ như đang khoe khoang chiến thắng của mình.
Tôi mỉm cười không nói gì, chỉ nhè nhẹ lắc đầu.
Cái danh vợ của người đồng tính này, nó thích thì cứ làm đi.
Sau đó không một tiếng động rời đi.
Bố mẹ tôi nhìn vẻ mặt của người nhà họ Phó.
Họ mười phần vui mừng việc nhà họ Phó chưa nhận được tin tức Thẩm Hân Nhã bỏ trốn cùng người khác ngày hôm qua.
Cuộc hôn nhân của hai người được quyết định ngay lập tức.
Hai bên đã bàn bạc việc chuẩn bị đám cưới một cách hài hòa.
Ngay khi nhà họ Phó rời đi, bố mẹ tôi lập tức ân cần dạy bảo Thẩm Hân Nhã.
“Ta không quan tâm con là thật sự muốn gả qua đó hay là giả vờ, bây giờ việc kết hôn đã được quyết định, con không được phép gây thêm bất cứ phiền toái nào cho ta nữa.”
“Đương nhiên, còn có cái gã bạn trai mà con bỏ trốn cùng, hãy cắt đứt sạch sẽ cho ta.”
Thẩm Hân Nhã ngoan ngoãn đáp lại.
“Con biết rồi thưa bố mẹ, sau này con chính là người nhà họ Phó, sẽ chú ý mọi lời nói và hành động của bản thân mình.”
Sau khi bố mẹ tôi rời đi, Thẩm Hân Nhã lập tức đến trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chị ơi, chị có phải rất đố kỵ việc em có thể gả cho Phó Dung Trúc?”.
“Đừng lo lắng, em sẽ tặng cho chị một bất ngờ.”
2.
Cái gọi là bất ngờ mà Thẩm Hân Nhã nói, chính là để cho bố mẹ tôi sắp xếp cho tôi xem mắt.
Mấy ngày nay, nó biểu hiện rất là ngoan ngoãn nghe lời.
Chủ động cùng Phó Dung Trúc liên lạc, tham gia phỏng vấn tin tức.
Hơn nữa, nó còn mười phần tích cực tổ chức tiệc cùng các chị em gái mà trước đây chưa từng liên lạc để khoe cuộc hôn nhân sắp tới của mình.
Khiến việc liên hôn giữa nhà tôi và nhà họ Phó được công bố rộng rãi.
Bố mẹ tôi đối với nó cũng an ủi được phần nào.
Nó lợi dụng sự sủng ái này bắt đầu thì thầm vào tai bố mẹ tôi.
“Bố mẹ, con đã cướp đi cơ hội gả cho anh Dung Trúc của chị con, trong lòng chị ấy nhất định sẽ không vui.”
“Hay là như này, con tìm một người phù hợp cho chị gái mình nhé?”
Bố mẹ tôi ban đầu không đồng ý.
Suy cho cùng năng lực của tôi rõ như ban ngày.
Hơn nữa, nếu Thẩm Hân Nhã liên hôn, công việc kinh doanh của Thẩm gia chỉ có thể do tôi kế thừa.
Nếu như tôi lại liên hôn, chẳng phải mấy chục năm nỗ lực của nhà họ Thẩm trở nên lãng phí?.
Nhưng những gì Thẩm Hân Nhã nói tiếp theo lại tác động đến bố mẹ tôi.
“Con biết bố mẹ không nguyện ý, nhưng không bằng như này, để chị gái tìm người ở rể?”.
“Hơn nữa Phó gia quen biết rất nhiều người, có thể giảm bớt một phần gánh nặng cho bố mẹ và chị gái.”
Nói như vậy, bố mẹ tôi liền giao toàn bộ vấn đề cho Thẩm Hân Nhã.
Tôi trước giờ luôn biết cách đánh giá tình hình, nếu không kiếp trước đã không thể sống một cuộc sống sung túc trong Phó gia khi bị bao vây bởi bầy sói.
Vì vậy, tôi không từ chối mà chỉ theo dõi sát sao hành động tiếp theo của Thẩm Hân Nhã.
Ngày hôm đó, Thẩm Hân Nhã liền đưa cho tôi thông tin của đối tượng xem mắt.
Nó có vẻ rất quan tâm đến chuyện của tôi nhưng chỉ có tôi mới biết nó đạo đức giả đến nhường nào.
Từng trải qua ở kiếp trước, tôi đương nhiên biết mấy người đàn ông này có bao nhiêu thối nát.
Ví dụ như thông tin về buổi xem mắt tôi đang nắm trong tay đây.
Anh ta là tổng giám đốc của công ty nhà họ Phó.
Nhưng xét về mặt riêng tư, anh ta làm nhục phụ nữ ở nơi làm việc, còn tiến hành giao dịch mua bán tửu sắc.
Phần lớn trong số họ là những cô gái chưa thành niên.
Kiếp trước sau khi anh ta bị bắt, cảnh sát đã tìm thấy 5 cô gái bị nhốt với người đầy vết sẹo từ dưới tầng hầm của anh ta.
Hiện tại Thẩm Hân Nhã rất hảo tâm và tích cực.
Đây chỗ nào là giúp tôi xem mắt, đây rõ ràng là cố ý muốn tôi tìm chết!
Thật là người em gái tốt của tôi.
Tôi lướt qua thông tin và mỉm cười.
“Được rồi, cảm ơn lòng tốt của em gái, vậy chị đây cung kính không bằng tuân lệnh~.”
Đôi mắt Thẩm Hân Nhã bộc phát sự phấn khích mãnh liệt, rồi cố kìm lại.
“Chị yên tâm đi, anh ta nha, tuyệt đối sẽ đối tốt với chị!”
Vì sợ tôi hối hận nên nó đã lập tức gọi điện cho tên tổng giám đốc kia và ấn định thời gian.
Tôi thấy nó hưng phấn đến nỗi tay không khỏi run lên, trong lòng hừ một tiếng.
Cùng tôi tính kế, vẫn còn chút non.
Bố mẹ tôi biết tôi đã đồng ý xem mắt còn cao hứng khen ngợi Thẩm Hân Nhã hai tiếng.
Tôi đứng trước mặt họ, gọi hẹn gặp tên tổng giám đốc kia thống nhất địa điểm gặp.
Đợi đến giờ hẹn, Thẩm Hân Nhã nhìn tôi đi ra ngoài.
Nó khinh thường nhìn chằm chằm vào bóng lưng tôi, ánh mắt điên cuồng.
Còn tôi cũng không đến địa điểm đã thỏa thuận với tên tổng giám đốc kia – tại một câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Thay vào đó, tôi đến một quán cà phê gần trường đại học của Thâm Hân Nhã.
Khi đến nơi, bạn trai hotboy trường của nó-Cố Hiểu Thanh, đã đợi sẵn ở đó.
Tôi ngồi xuống, người đàn ông trước mặt nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Có chuyện gì thì mau nói đi?”
Cha mẹ tôi xem trọng tôi, nên Thẩm Hân Nhã thường nói xấu tôi trước mặt cậu ta.
Lần này cậu ta bị Thẩm Hân Nhã dụ dỗ rồi bỏ rơi. Đương nhiên, vẻ mặt cậu ta sẽ không tốt khi đối mặt với tôi.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chắc hẳn cậu đã xem tin tức gần đây rằng em gái tôi sắp kết hôn với nhà họ Phó.”
“Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?”
“Nếu mấy người không ép Thẩm Nhã kết hôn, cô ấy đến mức liền quyền tự do yêu đương cũng không có không?!”
Cố Hiểu Thanh trừng mắt nhìn tôi, giận dữ nói.
Tôi không thèm để ý, nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói.
“Đây là cách con bé mô tả với cậu sao? Tôi nói thảo nào cậu có thể giữ bình tĩnh được.”
“Nói với cậu thế này đi, việc liên hôn con bé không nguyện ý, gia đình tôi cũng không có ai nguyện ý.”
“Nhưng Phó Dung Trúc lại khăng khăng xem trọng Thẩm Hân Nhã. Gia đình tôi không còn cách nào khác ngoài việc bắt nó trở về.”
Cố Hiểu Thanh sửng sốt một lát, mù mờ nói.
“Nói như vậy là Hân Nhã vẫn còn yêu tôi không? Không phải cố ý bỏ lại tôi không quan tâm?”
Trong lòng tôi cười ha ha hai tiếng.
Gọi anh ta là đồ ngốc, anh ta có thể nhận ra rằng Hân Nhã đã cố tình làm điều đó.
Nói anh ta không ngốc đi, vậy mà đến hiện tại vẫn nghĩ đến tình tình ái ái.
Tôi thu lại cảm xúc của mình, gõ gõ lên bàn ăn.
“Dù sao con bé cũng là em gái ruột của tôi, trong nhà tôi không ai muốn hủy hoại cuộc đời con bé cả.”
“Ngoại trừ cậu, bây giờ không ai có thể cứu được con bé cả.”
“Cô nói đi, làm cách nào để cứu được cô ấy?”
Cố Hiểu Thanh mắt rực lửa nhìn chằm chằm tôi.
Tôi từ từ mở miệng, giọng điệu không nhanh cũng không chậm.
“Chỉ cần cậu có thể chứng minh em gái tôi là của cậu thì không phải sẽ không có ai phản đối việc hai người ở bên nhau sao?”.