Sống Lại Ta Lên Làm Đế Vương - Chương 4
“Ngươi hứa hẹn trọn đời trọn kiếp với ta, nhưng quay đi lại ôm người khác vào lòng!”
“Ngươi nói không bao giờ nạp thiếp, lại nuôi ngoại thất, ép ta phải đồng ý cho nàng ta vào phủ.”
“Tạ Chí Nghị, ngươi lừa gạt ta!”
16
Tạ Chí Nghị như bị một cú đấm nặng nề đánh gục và ngã vào bức tường cung điện, yếu ớt bật khóc.
Đôi mắt hắn đỏ hoe và đẫm lệ, giọng khàn khàn:
“Không, Thanh Thanh, ta không hề lừa dối nàng.”
“Ta yêu nàng, ta thật sự rất yêu nàng.”
“Chuyện xảy ra với Tề Nhạc là bất đắc dĩ…”
Bất đắc dĩ sao?
Là vì Tề Nhạc là người mà hắn đã hứa sẽ cưới khi còn nhỏ sao?
Là vì Tề Nhạc đã cầm theo ngọc bội đến cùng hắn nhận nhau sao?
Cho nên hắn liền lựa chọn phản bội ta?
Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng miếng ngọc bội đó là Tề Nhạc tr.ộm từ ta.
Khi còn nhỏ, ta mới chính là người mà hắn đã hứa sẽ cưới ở trong ngự hoa viên.
17
Nhiều lúc ta không nhịn được mà tự hỏi:
Hắn yêu một miếng ngọc bội hay là yêu một người?
Nhưng ta không hỏi.
Đối với ta, việc hắn có phạm sai lầm hay không không có gì khác biệt.
Điều quan trọng là bản chất của hắn, một con người không chung thủy!
Ta nhìn Tạ Chí Nghị đang đau đớn nằm trên mặt đất.
Đôi mắt ta nhìn hắn lạnh lùng.
Ta sẽ không nói cho hắn biết sự thật.
Ta không muốn liên quan gì đến hắn ta nữa.
“Tạ Chí Nghị, kết cục của ta và ngươi đều là do một tay ngươi tạo thành, ngươi hãy tự lo liệu cho tốt đi.”
Nói xong ta quay người bỏ đi mà không thèm nhìn hắn.
Từ phía sau truyền đến tiếng hắn nện tay xuống đất và rên rỉ tuyệt vọng.
Ở kiếp trước, ta đã phát hiện ra hành vi đáng ngờ của Tạ Chí Nghị từ rất sớm.
Ta đã tìm kiếm manh mối và điều tra từng chút một.
Trái tim ta dần dần trở nên thất vọng đến cực điểm.
Tề Nhạc không biết đã lấy được tin tức này từ đâu.
Nàng ta đã lấy trộm lấy miếng ngọc bội mà ta đã quên mất từ lâu và đến gặp Tạ Chí Nghị để bày tỏ tình cảm.
Hắn ta lúc đầu rất phản kháng.
Nhưng theo Tề Nhạc lấy lùi làm tiến, hắn đã dần rung động.
—— “Nếu không phải là hiểu lầm, ta căn bản sẽ không cưới Lý Uyển Thanh.”
“Người ta yêu chính là cô bé cùng ta đu dây dưới gốc cây phượng ở ngự hoa viên năm đó.”
—— “Nàng ấy là công chúa thì sao chứ, nếu ta yêu cầu phải chấp nhận nàng, nàng ấy cũng không dám nói một chữ không!”
Khi cung nữ đang bí mật điều tra kể cho ta nghe chuyện đó, ta đã tức giận đến hộc máu.
Ban đầu ta muốn làm hòa với hắn và lấy lại mọi quyền lực mà ta đã trao cho hắn ta.
Nhưng trước khi có thể bắt đầu thực hiện điều đó, ta đã ngã gục.
Sau khi đạo sĩ đoán mệnh, mẫu hậu liền hỏi cách đổi mệnh.
Đạo sĩ nói: Nếu lấy má.u đầu tim của người có mệnh đế vương và uống nó thì sẽ có thể cướp đoạt được khí vận.
Vì sự may mắn của hoàng huynh, hai người thân thân yêu của ta đã không ngần ngại yêu cầu ta phải hiến tặng một bát má.u mỗi tháng.
Từ đó trở đi, bề ngoài ta là đứa con gái yêu quý của mẫu hậu, là muôi muội được hoàng đế cưng chiều, nhưng thực chất ta chỉ là ngân hàng má.u nuôi sống mệnh đế vương của hoàng huynh mà thôi.
Mỗi tháng một bát má.u, thân thể ta từ lâu đã thủng lỗ chỗ.
Đó là lý do tại sao ta lại ch.ế.t sớm như vậy.
Dù hối tiếc nhưng đã sức cùng lực kiệt.
18
Lâm Nghiên Hi đã kiểm soát thành công tình hình ở phía nam.
Ngày anh trở lại Bắc Kinh trùng với bữa tiệc Bách Hoa ở Kinh thành.
Vào ngày này, có một âm mưu ám sát sẽ diễn ra.
Ở kiếp trước, khi Tạ Chí Nghị muốn bảo vệ ta khỏi thanh kiếm của sát thủ, Tề Nhạc đã ôm chầm lấy hắn.
Giọng nói của nàng ta vừa hoảng sợ vừa buồn bã: “Tạ ca ca, muội sợ!”
Lúc đó Tề nhạc mới để lộ ra miếng ngọc bội vừa đúng lúc.
Tạ Chí Nghị lập tức do dự.
Cuối cùng, hắn chọn đưa Tề Nhạc đi, còn ta thì bị thương nặng và hôn mê.
Nhưng rõ ràng thanh kiếm nhắm vào hắn.
Chính vì ta đã đỡ thanh kiếm thay hắn nên mới bị thương.
Điều trùng hợp hơn nữa là khi tỉnh dậy, ta lại mất đi đoạn ký ức ngày hôm đó.
Cứ vậy quên mất mình bị thương như thế nào.
Tạ Chí Nghị và Tề Nhạc thậm chí còn dùng những lời nói dối để qua loa cho có lệ.
Mãi đến khi ch.ết ta mới nhớ ra mọi chuyện.
Vào lúc này, ta nắm chặt tay và nhìn về phía hắn.
Và hắn đang nhìn ta đầy mong đợi.
Tạ Chí Nghị đẩy Tề Nhạc đang định ôm hắn ra, thậm chí không thèm nhìn miếng ngọc bội.
Ta nhìn thấy Lâm Nghiên Hi đang đứng ở rất xa.
Vốn dĩ chàng ấy ở rất xa sát thủ, lại vì ta, đang dùng hết sức lực lao vào trong.
Khi chàng ấy đến gần ta, thanh kiếm của tên sát thủ chĩa thẳng vào ngực chàng.
Gần như cùng lúc thanh kiếm mà sát thủ đâm vào Tạ Chí Nghị.
Tạ Chí Nghị nhìn thẳng vào ta, lẩm bẩm:
“Nàng sẽ không bỏ lại ta phải không, Thanh Thanh?”
Ta bật cười.
Dùng khẩu hình trả lời hắn:
“Tất nhiên ta sẽ.”
Ta lập tức quay lại và lao về phía Lâm Nghiên Hi.
Nó đi ngược lại sự lựa chọn của kiếp trước.
19
Lâm Nghiên Hi ôm chặt và đẩy ta sang một bên.
“Phốc”
Chàng ấy dùng kiếm đâm ch.ết tên sát thủ, má.u nóng phun khắp mặt.
Khuôn mặt của chàng ấy lập tức trở nên yêu dã.
Thật giống trong giấc mơ của ta.
Nhưng điểm khác biệt là bây giờ chàng đang dùng đôi mắt hoa đào sáng ngời của mình, nhìn ta không chớp mắt.
“Công chúa, ngươi đã chọn thần.”
Ta dựa vào ngực và nghe nhịp tim của chàng ấy.
Mạnh mẽ và nhiệt tình.
Càng lúc càng nhanh hơn.
Chỉ có chàng ấy mới chạy đến bên và chọn ta mà không chút do dự.
Có lẽ kiếp trước của ta cũng giống như vậy, nhưng ta đã không nhìn thấy được.
Ta ôm chàng thật chặt và thì thầm:
“Đừng gọi ta là công chúa, hãy gọi bằng nhũ danh của ta, Lăng Lăng.”
Lâm Nghiên Hi thở gấp gáp, giọng khàn khàn:
“Lăng Lăng.”
20
Cổ tay ta đột nhiên bị kéo lấy.
“Lý Vãn Thanh, nàng sao có thể không chọn ta? Ta là phò mã của nàng!”
Ta tát vào mặt hắn.
“Mở mắt chó của ngươi ra, nhìn rõ rang, Lâm Nguyên Hi mới chính là phò mã của ta!”
Đôi mắt của Tạ Chí Nghị đỏ hoe, cứ vậy bẻ gãy lưỡi kiếm trong tay.
“Thanh Thanh, nàng thật sự không cần ta nữa sao?”
Ta hất hắn ra.
“Nghe cho rõ ràng, ta không muốn ngươi nữa!”
“Chỉ cần nhìn thôi là ta đã cảm thấy bẩn thỉu rồi.”
Trong mắt Tạ Chí Nghị chứa đầy nước mắt:
“Nhưng là ta rõ ràng lựa chọn nàng, ta cũng rõ ràng không muốn ngọc bội…”
“Nhưng vậy thì sao! Ta không còn yêu ngươi nữa!”
Ta kéo Lâm Nghiên Hi rời đi.
“Tạ Chí Nghị, xin ngươi đừng can thiệp vào việc của ta, ta còn phải đến gặp hoàng huynh bàn bạc việc đưa Nguyên Hi vào nội các.”
Hôm nay là ngày 15, ngày hiến máu.
Ta muốn dùng bát má.u hôm nay để trải đường cho Nghiên Hi vào nội các.
Tạ Chí Nghị vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Hắn nghe hiểu được ta nói bóng gió.
Đầu ngón tay của hắn run rẩy kịch liệt, đôi mắt nhuốm máu, giữa lông mày nổi lên lửa giận, giọng nói chói tai:
“Dù là giẫm lên vết xe đổ nàng cũng muốn hi sinh chính mình, chỉ vì hắn sao?!”
Ta dừng bước nhìn lại.
“Đúng vậy, ta sẽ làm tất cả vì chàng ấy.”
Từng chữ rõ ràng.
Tạ Chí Nghị sửng sốt, trong mắt dần dần lộ ra đau đớn.
Hắn mở miệng nhưng cổ họng dường như bị tắc nghẽn, đau rát đến mức không thể nói được.
Một lúc lâu sau, hắn nắm lấy góc áo ta, run giọng nói:
“Rõ ràng người nàng yêu thương là ta.”
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.