Sống Lại Ta Lên Làm Đế Vương - Chương 3
Khi đó ở Thịnh Kinh mọi người đều biết tính tình ta không tốt, được hoàng đế sủng ái, thân phận cao quý, lại xa cách nên không ai dám theo đuổi ta.
Chỉ có Tạ Chí Nghị.
Hắn là người đàn ông duy nhất theo đuổi ta một cách cuồng nhiệt và thành công giành được sự ưu ái của ta.
Nhưng cuối cùng, ta cũng không quá yêu hắn.
Đó là lý do tại sao hắn lại thiết kế cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này để hoàn toàn chiếm giữ trái tim của ta.
Trước đây ta quả thật bí dính chiêu này.
Tuy nhiên, ta đã không còn là ta của trước đây nữa.
11
Tạ Chí Nghị hạ gục con gấu nâu bằng một đòn bất ngờ và ôm chặt ta vào lòng.
Giọng nói của hắn nghe vô cùng chân thành.
“Thanh Thanh, không có nàng ta sống còn có ý nghĩa gì?”
Ta bật cười chế giễu.
Tạ Chí Nghị bất ngờ sửng sốt.
“Cảm tạ Hầu gia, nếu không có ta, ngài có thể có người khác nha.”
Hắn có thể phớt lờ khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt của ta và chuyên tâm bố trí một căn nhà đẹp đẽ cho ngoại thất của mình trong con hẻm cách đó không xa.
Hắn có thể bỏ qua tình trạng của ta, nhưng mỗi ngày đều đưa ngự y đi bắt mạch an thai cho Tề Nhạc.
Hắn có thể quên lời hứa với ta, ôm Tề Nhạc vào lòng và hứa một đời một kiếp một đôi người.
Hắn có thể phản bội ta, bỏ rơi ta, đúng là rất có năng lực!
Tạ Chí Nghị cứng đờ .
“Công chúa, người đang nói cái gì vậy?”
Ta cụp mắt xuống để che giấu sự căm ghét trong mắt, và giọng nói lộ ra sự kỳ quái vừa phải.
“Bản công chúa nói không đúng sao? Trên đời này, làm gì có ai mà không thể sống nếu thiếu ai cơ chứ.”
Hắn thả lỏng người một chút và nắm chặt tay ta.
“Trưởng công chúa tại sao lại nói như vậy? Thần, Tạ Chí Nghị, kiếp này sẽ không bao giờ rời xa công chúa!”
“Thần tuyệt sẽ không tam thê tứ thiếp, thần có mình ngài là đủ rồi.”
“Cảm ơn người đã chọn thần, thần có thể cưới được người quả thật là phúc phận đã tu mấy kiếp.”
—— “Thanh Thanh, nàng không có con cũng không sao, ta có nàng là đủ rồi.”
Kiếp trước hắn đã có rất nhiều lời hứa.
Đến mức hắn quay người lại, lao vào vòng tay dịu dàng của người phụ nữ khác, không nhớ nổi dù chỉ một lời hứa hẹn.
Nước mắt ta trào ra, đập mạnh vào mu bàn tay hắn.
Một cảm giác buồn bã và tức giận chợt dâng lên từ tận đáy lòng ta.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn và nói dứt khoát:
“Tạ Chí Nghị, điều ta hối hận nhất chính là đã gả cho ngươi!
“Ta đáng bị lừa dối, phản bội và bắt nạt. Ta đáng bị như vậy, nhưng một kiếp này—”
Ta dừng lại và nhìn chằm chằm vào con ngươi của hắn.
“Tạ Chí Nghị, ngươi hãy nghe rõ ràng, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa!”
12
Tạ Chí Nghị cứng đờ.
Cảm xúc của hắn dần dần chuyển từ sốc và kinh hoàng sang buồn bã.
Giọng hắn thê lương:
“Vậy là nàng nhớ hết mọi chuyện sao?”
“Ta ước gì nàng không biết gì cả.”
Ta đẩy mạnh hắn ra.
“Nếu ta không biết gì cả, ngươi còn định lừa ta lần nữa sao?”
Hắn mở miệng, ngàn vạn từ biến thành một câu nói.
“Thanh Thanh, ta thật sự yêu nàng.”
Ta bình tĩnh nhìn lại:
“Nhưng ta thật sự không còn yêu ngươi nữa.”
Hắn ta dường như không thể đứng vững, ngã vào một thân cây đã chết, hơi run rẩy.
Ta phớt lờ hắn rồi rời đi.
Tạ Chí Nghị, đừng nghĩ đây là kết thúc.
Ta muốn ngươi trả món nợ kiếp trước bằng m.áu.
“Công chúa, người thật tàn nhẫn.”
Một giọng nói rõ ràng, đột nhiên vang lên trong rừng.
Ta giật mình và ngay lập tức ngước mắt lên.
Lâm Nghiên Hi đứng dưới những cành cây khô héo, thân hình dài thẳng tắp tựa ngọc hướng về phía gió.
Tại sao chàng ấy lại ở đây? Chàng ấy đã nhìn thấy mọi thứ sao?
Chẳng lẽ kiếp trước chàng ấy cũng ở đây và nhìn rõ mọi chuyện đã xảy ra giữa ta và Tạ Chí Nghị?
Ta chợt có cảm giác như mình đang bị theo dõi.
Có chút tức giận, ta lớn tiếng chất vấn: “Lâm Thám Hoa Lang có sở thích theo dõi người khác từ khi nào vậy?”
Chàng ta mỉm cười.
“Điện hạ, người không cần tức giận, vừa rồi nghe nói điện hạ gặp nguy hiểm, thần liền tới. Tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của điện hạ.”
Chàng ấy đến đây để cứu ta à?
Ta choáng váng.
Trong mộng tóc chàng ấy bạc trắng, phá hủy Tạ Hầu phủ, lật đổ cả triều đình, nói là để báo thù cho ta.
Ở cả hai kiếp, chỉ cần nghe thấy ta gặp nguy hiểm, chàng ấy liền đến cứu ta.
Tim ta run lên và chóp mũi cảm thấy chua chát.
Chàng ta là ai?
13
Ta khịt mũi và quay đi.
Ta không nhìn thấy cái nhìn lạnh thấu xương của Lâm Nghiên Hi dành cho Tạ Chí Nghị.
Ta không thấy chàng nhìn bóng lưng ta bằng ánh mắt yêu thương sâu sắc.
Đêm đó ta lại mơ.
Ta vùng vẫy tuyệt vọng trong hồ nước lạnh cóng.
“Trưởng công chúa rơi xuống nước! Nhanh tới cứu giá!”
Đó là ngày ta bị Hoàng huynh đẩy xuống hồ nước khi còn nhỏ.
Cung nữ của ta gọi một lúc lâu, nhưng trong cung điện rộng lớn không một ai đáp lại. Rõ ràng tất cả những điều này đã được mẫu hậu ngầm chấp thuận.
Nếu không, chỉ dựa vào hoàng huynh khi còn nhỏ thì không thể thực hiện mọi chuyện suôn sẻ như vậy được.
Hoàng huynh và ta rõ ràng là anh em sinh đôi cùng được mẫu hậu sinh ra.
Nhưng mẫu hậu, người đã sinh ra ta lại vì hoàng huynh mà muốn đưa ta vào chỗ ch.ết.
Chỉ vì một đạo sĩ đã từng đoán mệnh rằng:
Người này có tướng đế vương.
Mẫu hậu vì muốn giúp hoàng huynh ổn định ngai vàng mà muốn gi.ết ch.ết ta.
Đúng lúc ta tuyệt vọng và sắp nghẹt thở, có một chàng trai mặc đồ trắng đã lao xuống như một vị thần và cứu ta vào bờ.
“Đừng sợ, tiểu thư, không sao đâu.”
Đôi mắt hoa đào của chàng ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ta chợt tỉnh dậy, thở hổn hển.
Lâm Nghiên Hi không phải Lâm Nghiên Hi!
Chàng ấy là người đã cứu mạng ta.
Chàng là ấu tử của gia tộc họ Cố, gia tộc này đã bị kết tội thông địch bán nước.
Chàng là Cố Minh Hiên.
Bên ngoài gió lớn gào thét dữ dội.
Ta vội mặc quần áo, chạy đi bằng đôi chân trần, lớn tiếng nói:
“Lâm Thám Hoa ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp Lâm Thám Hoa!”
Trong lúc hoảng loạn, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên:
“Điện hạ, người đang muốn tìm thần sao?”
14
Bầu trời mây đen giăng kín, hành lang lờ mờ.
Lâm Nghiên Hi mặc đồ trắng đứng đó, cả người giống như đang phát sáng.
Trên tay cầm chiếc quạt gấp, quần áo tràn ngập hương thơm.
Cổ họng ta khàn đặc và mất tiếng, ta không thể thốt nên lời.
Ta muốn hỏi chàng có phải là Cố Minh Hiên không.
Tôi muốn hỏi tại sao chàng lại xuất hiện trong phủ công chú.
Nhưng nửa lời ta cũng không thể nói được.
Một lúc lâu sau, Lâm Nghiên Hi bước tới và chạm vào đầu ta.
“Điện hạ, nếu có người ức hiếp ngài, ta thay ngài trút giận được không?”
Ta nghẹn ngào.
“Chàng biết tất cả mọi thứ?”
Chàng ấy lắc đầu.
“Thần không biết nhiều.”
“Tất cả những gì thần biết là tim người bị tổn thương và bị phản bội.”
“Trái tim của người vì bệ hạ mà bị tổn thương, lại bị Tạ Chí Nghị phản bội.”
Chàng nắm tay ta bước vào phòng và xỏ giày cho ta.
Chàng ngước lên và nhìn vào mắt ta.
“Điện hạ!”
“Thần sẽ dâng ngai vàng lên cho người?”
Giống như ta vừa ăn trúng một loại trái cây, vừa chua vừa ngọt.
Nước mắt ta rơi như mưa, rớt xuống đất.
Chưa hề có ai nhận ra hoàn cảnh khó khăn của ta.
Ta bị hoàng huynh lợi dụng, Lý Chí Nghị hiển nhiên rất thân cận với hoàng gia nhưng hắn ta cũng không phát hiện ra.
Ngự y nói bệnh tật của ta là từ trong bụng mẹ hắn cũng tin.
Khi ta ôm lấy trái tim vì đang đớn, nói với hắn là do tâm trạng ta không tốt, hắn cũng tin.
Sau khi trọng sinh ta chọn người khác làm phò mã, người trong kinh đều nói trưởng công chúa quá ích kỷ, đã phụ lòng Tạ Chí Nghị.
Nhưng rõ ràng là Tạ Chí Nghị đã phụ ta trước.
Chỉ có Lâm Nghiên Hi.
Chàng quan tâm và để ý ta.
Chàng nhận ra những bất công và gian nan ta phải hứng chịu và để nó ở trong lòng.
“Đây chính là lý do chàng tới phủ công chúa để nói chuyện sao?”
“Công chúa có tin tưởng thần không?”
“Tại sao chàng cho rằng ta sẽ tin chàng? Chàng không sợ ta sẽ nói cho hoàng huynh mọi chuyện về chàng sao?
“Cố Minh Hiên.”
Lâm Nghiên Hi sửng sốt một lúc, sau đó lông mày giãn ra và nhanh chóng nói:
“Công chúa, người sẽ không làm vậy.”
15
Đúng vậy, ta sẽ không.
Ta luôn muốn giành lấy ngai vàng này.
Ta nắm lấy bàn tay Lâm Nghiên Hi.
“Được rồi, vậy chúng ta hãy cùng nhau gây dựng nên một đất nước phồn hoa đi.”
Lâm Nghiên Hi mỉm cười và nói nhẹ nhàng.
“Vi thần, tuân lệnh.”
Ba tháng sau, ta hoãn lại việc hôn sự, dung một bát m.áu đầu tim để đổi lấy một cơ hội đi phía nam tuần tra muối cho Lâm Nghiên Hi.
Chàng ấy rất không đồng ý.
Chàng ấy cau mày, trong mắt hiện lên sự tức giận:
“Điện hạ, sao người có thể vì ta mà làm tổn thương chính mình!”
“Không phải chúng ta đã tìm được lý do thích hợp để từ chối hiến má.u rồi sao?”
“Điện hạ, chắc đau lắm…”
Càng nói, mắt chàng càng đỏ, cuối cùng tỏ ra vô cùng bi thương.
Ta lắc đầu và vuốt ve bàn tay chàng ấy.
“Nghiên Hi, ta có tính toán, trong chuyện này có cân nhắc của ta, chàng phải tin tưởng ta.”
Lâm Nghiên Hi mím môi và im lặng.
Một lúc lâu sau, chàng ấy hít một hơi thật sâu.
“Thần tin tưởng điện hạ.”
Làm chủ muối ở phương nam chính là đem mệnh mạch của quan lại phía nam thu vào lòng bàn tay.
Cuộc tuần tra muối phía nam là thời điểm tốt nhất.
Kiếp trước Tạ Chí Nghị nhờ có ta cầu xin, thành công thu mệnh mạch này vào tay và dâng nó cho hoàng huynh. Vì vậy, đã đổi được sự tín nhiệm của huynh ấy.
Nhưng lần này, ta muốn nắm cái này vào tay mình.
Khi vào cung lần nữa, ta đã bị Tạ Chí Nghị chặn lại.
Hắn kéo ta đến góc chếc trên con đường đến cung điện, đem ta đẩy vào bức tường.
“Nàng thà tiếp tục mỗi tháng hiến máu như kiếp trước để đổi lấy lợi ích cho Lâm Nghiên Hi sao?”
Ta cau mày và nói với giọng lạnh lùng: “Đúng vậy.”
Giọng hắn đột nhiên cao lên.
“Nàng cướp đi cơ hội vốn thuộc về ta.”
“Cho dù nàng không còn yêu ta nữa thì cũng không thể làm như vậy được.”
Ta đẩy mạnh hắn ta ra.
“Cái gì của ngươi? Chỉ vì kiếp trước ta không nói cho ngươi biết, không có nghĩa là ta không làm điều đó cho ngươi!”
Hắn sửng sốt: “Cái gì?”
Ta nhìn thẳng vào hắn:
“Kiếp trước ngươi chỉ nói một câu muốn đi tuần tra muối, ta nhớ kỹ trong lòng nên cầu xin hoàng huynh ân điển.”
“Ngươi có được cơ hội này cũng là do ta dùng một bát má.u đổi lấy!”
“Ngươi còn mặt mũi mà chất vấn ta sao?”
“Tạ Chí Nghị, ngươi không biết xấu hổ sao?”
Tạ Chí Nghị đứng yên tại chỗ, đôi mắt mở to.
“Cho nên kiếp trước ta có được cơ hội đi tuần tra muối, giám quân Bắc phạt, vào Đại Lý tự, sau đó vào Hộ bộ, thăng quan tiến chức, ân sủng tràn đầy đều là do nàng dung má.u tươi đổi lấy sao?”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Nếu không, với thực lực suy đồi của Tạ Hầu phủ cùng năng lực tầm thường của ngươi, làm sao ngươi có thể liên tiếp thăng quan?”
“Không có ta, ngươi xứng sao? Tạ Hầu phủ của ngươi có xứng sao?”
Tạ Chí Nghị giơ tay chạm vào lồng ngực ta, tay hắn run rẩy.
“Thanh Thanh, có đau không?”
Ta đẩy mạnh bàn tay hắn ta ra.
“Còn ngươi thì sao? Ngươi đã phản bội ta.”