Sống Lại Ta Lên Làm Đế Vương - Chương 2
Thời gian như dòng sông tù đọng, ta dừng lại, bình tĩnh trả lời.
“Thích ngươi sao?”
“Ta Lý Uyển Thanh không hề thích Tạ Chí Nghị.”
Nghe những lời ta nói, đôi mắt của hắn run lên, cơ thể dường như không thể đứng vững, đột nhiên nắm lấy cổ tay ta một cách mạnh mẽ.
“Điện hạ, thần không tin.
“Người chỉ đang tr.ả th.ù thần mà thôi.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, trả thù?
Hiện tại, hắn và Tề Nhạc còn chưa gian díu, cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với ta, ta vì sao phải báo thù?
Ta nhắm mắt lại và im lặng.
Không lẽ hắn ta cũng đã trùng sinh?
Tạ Chí Nghị nắm lấy tay ta như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, tay hắn run rẩy, như thể chỉ có lời nói của ta mới có thể cứu lấy hắn ra khỏi đị.a ng.ục vậy.
Nhưng những trải nghiệm ở kiếp trước đã dạy ta rất nhiều điều.
Ví dụ như lặng im theo dõi kỳ biến.
Ví dụ như diễn xuất.
Ta hơi cau mày, tỏ vẻ bối rối.
“Tạ Chí Nghi, ngươi có làm gì có lỗi với ta sao ? Vì cái gì nói ta báo thù ngươi?”
“Ta hiện tại phát hiện ngươi căn bản không hợp yêu cầu của ta, cho nên ta không thích ngươi. Điều này khó hiểu lắm sao?”
Mọi người ở Thịnh Kinh đều biết, trưởng công chúa tuy bệnh tật, yếu đuối nhưng lại độc đoán, tính tình kiêu ngạo, dám yêu dám ghét. Thích thì hợp, không thích thì tan.
Vì vậy, sẽ không có ai nghi ngờ hành động của ta, kể cả Tạ Chí Nghị.
Vì vậy, hắn tin ta không phải trùng sinh.
Sau đó, ta nhìn thấy một tia hy vọng lóe lên trong mắt hắn, vô cùng nóng bỏng.
“Vậy tại sao thần lại làm cho điện hạ không vui? Chỉ cần người nói ra thần sẽ thay đổi.”
Ta nhếch khóe miệng và đẩy bàn tay hắn ra.
“Gần đây ta mới phát hiện ngươi không phù hợp với yêu cầu của ta.”
Ta nắm lấy tay Lâm Nghiên Hi:
“Hình mẫu nam nhân mà bản công chúa yêu thích là chàng ấy, ngươi có hiểu không?”
Tạ Chí Nghị dừng lại, như thể đang phải hứng chịu một cú sốc cực lớn.
“Không, điều này tuyệt đối không thể nào!”
“Trưởng công chúa, người rõ ràng là yêu…”
“Ta không muốn nghe bất cứ lời nào từ ngươi nữa!”
Ta ôm lấy Lâm Nghiên Hi rời đi, cắt ngang lời nói của Tạ Chí Nghị , không thèm để ý đến hắn ta.
Ta không hề thấy Tề Nhạc nhìn thẳng vào Lâm Nghiên Hi, trong mắt ẩn chứa quyết tâm thắng lợi.
Cũng không nhìn thấy Tạ Chí Nghị nhếch lên khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào bóng lưng ta.
6
Ta ngước mắt lên và nhìn Lâm Nghiên Hi.
Chàng chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ta và không nói bất cứ điều gì.
Không có ý định tò mò hay soi mói.
“Chàng không có gì muốn hỏi ta sao?”
Lâm Nghiên Hi ánh mắt quả quyết: “Điện hạ hành động khẳng định là có đạo lý của mình.”
Môi chàng hơi cong lên, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
“Điện hạ, chỉ cần người vui vẻ, không cần lo lắng thần.”
Ta dừng lại một chút, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên .
“Cho dù ta đối với chàng không hề có tình cảm, cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, ngay cả khi chàng không thể có quyền cao chức trọng nữa, chàng cũng sẽ không quan tâm sao?”
Lâm Nghiên Hi nhìn ta chăm chú, trong mắt đầy dịu dàng.
“Được lọt vào mắt người đã là ân sủng lớn lao đối với thần rồi. Nếu thần còn yêu cầu xa vời, chẳng phải là không biết tốt xấu, vô ơn bạc nghĩa sao?”
Thật sự, khi trưởng công chúa gả cho một đệ tử hàn môn, cho dù người đó không bao giờ có cơ hội trở thành một quyền thần, quyền cao chức trọng nữa, nhưng vẫn có thể nhận được sự ủng hộ của hoàng thất, dẫn cả gia tộc vượt qua hệ thống cấp bậc, bay thẳng lên cành cao.
Chàng ấy chân thành.
Nhưng ta không vui dù chỉ một chút.
Kiếp trước, Lâm Nghiên Hi từ một đệ tử hàn môn thi đậu công danh trở thành quan lại của triều đình, chàng là một người trong sạch, chính trực, có bản lĩnh vững vàng, vượt qua mọi trở ngại và trở thành thủ phụ từ khi còn rất trẻ.
Chàng có tài năng cứu thế, có ý chí lớn lao, có thể đạt được vị trí cao mà không cần sự giúp đỡ của ta.
Làm sao ta có thể bẻ gãy đôi cánh của chàng chỉ vì sự ích kỷ của bản thân?
“Lâm Nghiên Hi, những gì chàng nên có, ta sẽ hai tay đưa đến cho chàng.”
Chàng ta không đáp, ánh mắt tối sầm, nhìn thẳng vào đôi môi tái nhợt của ta, đột nhiên nói:
“Điện hạ, người không tự chăm sóc tốt bản thân mình.”
Tôi ngạc nhiên: “Hả?”
Trái tim chợt đau nhói, ta ngã vào vòng tay chàng ấy khi thế giới đang quay cuồng.
Chàng giữ lấy eo và ôm ta vào lòng.
Ta rất lúng túng và cố gắng giữ mình thanh tỉnh.
“Chàng thả ta xuống, ta có thể tự đi được.”
Chàng vẫn ôm chặt ta trong vòng tay và giữ đầu ta vào một bên cổ của mình, khiến ta không thể cử động được.
“Công chúa.”
Giọng chàng chợt trầm xuống nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.
“Hả?” Ý thức của ta bắt đầu tan rã
“Ngoan.”
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng, có chút run rẩy.
Sau đó ta hoàn toàn rơi vào bóng tối.
7
Ta có một giấc mơ, trong giấc mơ, ta trở thành một cô hồn và nhìn thấy kiếp trước sau khi ta đã chếc.
Trong giấc mơ, Tạ Chí Nghị kinh hãi nhìn Lâm Nghiên Hi.
Lâm Nghiên Hi cầm một thanh trường kiếm trong tay, mái tóc đen của chàng đã trở thành bạc trắng, khiến chàng càng thêm băng lãnh, khắp người phủ đầy má.u tươi.
“Nàng đã ch.ết, vậy cả hầu phủ hãy bồi táng theo nàng ấy đi.”
Tạ Chí Nghị mở to mắt: “Tại sao ngươi lại báo thù cho Thanh Thanh? Hai người có mối quan hệ gì?”
Ta giật mình, Lâm Nghiên Hy là đang muốn tr.ả th.ù cho ta sao?
Ánh mắt của Lâm Nghiên Hi không có chút ấm áp nào.
“Sao ngươi xứng đáng được gọi tên nàng ấy?”
Tạ Chí Nghị nhìn kỹ khuôn mặt của Lâm Nghiên Hi và đột nhiên giật mình.
“Ngươi không phải Lâm Nghiên Hi! Ngươi là con trai của loạn thần! Ngươi còn dám thèm muốn trưởng công chúa, ngươi thật to gan!”
Phốc.
Hắn ta bị thanh kiếm của Lâm Nghiên Hi đâm chết, m.á.u chảy ra đất.
Đôi mắt hoa đào của Lâm Nghiên Hi tràn đầy má.u tươi trông cực kỳ yêu dã.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, hoàng huynh trong chính điện như biến thành một con thú bị vây khốn.
“Đồ loạn thần tặc tử, trẫm vốn tưởng rằng ngươi là một vị trung thần, nhưng ngươi lại dám mưu đồ soán vị!”
Cung điện tràn ngập xá.c chế.t và m.áu, vô cùng quỷ dị.
Lâm Nghiên Hi mặc đồ trắng, tay cầm một thanh trường kiếm đứng trên bục cao với vẻ mặt thờ ơ.
“Ngươi nợ hơn một trăm mạng sống của gia tộc ta, vốn là muốn rất lâu sau mới cùng ngươi thanh toán nợ nần, ngươi còn có thể ngồi trên ngai vàng rất lâu.”
“Nhưng, nàng ấy đã chết.”
“Lý do duy nhất để ngươi còn sống đã không còn nữa.”
Giọng nói của chàng rất nhẹ nhàng, không chút gợn sóng.
Nhưng thật khó để che giấu nỗi buồn.
Hoàng huynh còn muốn tra hỏi, nhưng thanh kiếm của Lâm Nghiên Hi cực kỳ nhanh, và những lời của huynh ấy cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Máu bắn lên mặt Lâm Nghiên Hi, nhưng chàng ấy thậm chí không chớp mắt.
Khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng.
Tựa như á.c qu.ỷ bò ra từ đị.a ng.ục.
Ta rùng mình và chợt tỉnh dậy.
Lâm Nghiên Hi hoàn toàn không phải xuất thân hàn môn, chàng ta có mối huyết hải thâm thù với hoàng tộc!
“Công chúa, uống chút nước đi.”
Giọng nói trong trẻo của Lâm Nghiên Hi đột nhiên vang lên bên tai ta.
Ta dừng lại ngay lập tức.
Chàng ấy cầm tách trà đưa cho ta, đôi bàn tay khéo léo trắng như ngọc.
Ngoài cửa sổ mưa to, gió gào thét như đò.i mạ.ng.
M.áu trong mơ dường như ở ngay trước mắt ta, cổ họng nghẹn ứ gần như khiến ta không thở được.
Ta vô thức nhìn Lâm Nghiên Hi.
Chàng ta là ai?
8
“Điện hạ gặp ác mộng? Uống chút nước cho bình tĩnh.”
Lâm Nghiên Hi ánh mắt dịu dàng với giọng nói như châu như ngọc.
Hoàn toàn khác với con qu.ỷ kh.át m.áu trong giấc mơ.
Đời này ta sẽ không bao giờ kết hôn với Tạ Chí Nghị nữa.
Nhưng kiếp này bởi vì ta đã trọng sinh mà chắc hẳn nhiều việc sẽ rất khác so với kiếp trước.
Bây giờ ta lại ép buộc chàng ta như vậy.
Liệu chàng ta có thay đổi ý định và muốn giết ta không?
Ta vội nhận lấy tách trà:
“Cảm ơn Lâm thám hoa đã đưa bản cung về nhà. Đêm đã khuya nên cũng sẽ không giữ ngài ở lại nữa. Xin ngài hãy hồi phủ nghỉ ngơi đi.”
Chàng ta cau mày, như thể sự từ chối của ta khiến chàng ta rất không vui.
Giọng nói của chàng ta đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Được rồi. Trưởng công chúa hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thần xin hồi phủ.”
Nói xong liền bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhảy ra khỏi giường, cầm lấy ấm trà đã nguội và uống sạch.
Dù sao thì ta cũng không thể ngồi yên chờ chet được.
Đời này, chiếc ghế rồng đó chỉ có thể là của ta.
Chỉ cần có đủ quyền lực thì không ai có thể giếc được ta.
9
Không lâu sau, cuộc săn bắn mùa thu diễn ra, ta như thường lệ xuất hành cùng Thánh giá.
“Tạ ca ca, Thanh Thanh tỷ tỷ thật sự không thích huynh sao?”
Giọng nói của Tề Nhạc khiến ta chợt dừng lại.
Qua bụi cây, hai người họ không để ý đến ta.
Tạ Chí Nghị vẻ mặt hiền lành, rất ra dáng một người ca ca tốt.
“Người ngoài nhìn vào thì thấy ta cùng trưởng công chúa có quan hệ thân thiết, nhưng thực ra chỉ là do ta theo đuổi nàng quá nồng nhiệt, nàng ấy đối với ta cũng không quá thắm thiết.”
Ánh mắt hắn ta dần tối sầm: “Chỉ là… nàng ấy chưa đủ thích ta mà thôi.”
Tề Nhạc mở to mắt: “Đó là lý do tại sao tỷ ấy bị Thám Hoa Lang thu hút sao?”
Tạ Chí Nghị không trả lời, một lúc sau, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng:
“Ha, nhưng chỉ cần ngày hôm nay trôi qua, nàng ấy nhất định sẽ yêu ta.”
Ta dùng tay xoay tròn những chiếc lá khô, mắt hơi cụp xuống.
Hắn ta vẫn tự phụ như vậy.
Lúc đầu rất tự tin ta sẽ đồng ý cho hắn nạp Tề Nhạc làm thiếp, bây giờ lại tin chắc rằng ta nhất định sẽ yêu hắn.
Thật lố bịch.
10
Ngày hôm sau ta đang đi săn trong rừng thì bị một con gấu nâu tấn công.
Cung nữ và thái giám đi cùng la hét hoảng loạn bỏ chạy, còn ta thì bình tĩnh lạ thường.
Khi con gấu nâu sắp đánh lên người ta, ta nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Đồ súc sinh, dám làm hại Trưởng công chúa điện hạ!”
Cũng chính vào thời điểm này ở kiếp trước, ta đã bị tấn công khi đang đi săn và mạng sống bị đe dọa.
Chính Tạ Chí Nghị đã như anh hùng từ trên trời rơi xuống và cứu lấy ta.
Hắn ta nói: “Thanh Thanh, không có nàng thì ta còn sống để làm gì nữa?”
Lòng ta run lên, vùi mình vào bộ quần áo rộng lớn của hắn mà khóc.
Chưa từng có ai quan tâm đến ta nhiều như vậy, Tạ Chí Nghị mang lại cho ta cảm giác an toàn vô cùng.
Ta tin chắc rằng Tạ Chí Nghị là định mệnh của đời mình.
Nhưng sau này ta mới biết.
Tất cả những điều này chỉ là một âm mưu do Tạ Chí Nghị cố tình bày ra để khiến ta phải lòng hắn.