Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà - Chương 4
9
Hoàng đế tuy dâm đãng nhưng rất sợ chết, năm đó đi săn bị ám sát, bấy nhiêu năm nay vẫn chưa từng ra khỏi cung, đồ ăn thức uống đều do ba thái giám nếm thử.
Nhưng ta nghĩ đến một người, đại hoàng tử tạo phản vào năm sau.
Hoàng đế không thích đại hoàng tử, Hồ Cơ kia là do hắn nhất thời hứng khởi mà sủng hạnh, không ngờ nàng ta lại mang thai, sau khi sinh con ra liền ném đại hoàng tử cho thiếp thất trong phủ lúc bấy giờ, không còn quan tâm nữa.
Thiếp thất kia sau khi hoàng đế đăng cơ được phong làm Thường tại, nuôi dưỡng đại hoàng tử ở một cung điện hẻo lánh, chỉ tiếc là thiếp thất kia mấy năm sau thì chết, sau đó không còn ai quản đại hoàng tử nữa.
Không có gia thế, lại không được yêu thương, một mình ở trong cung hẻo lánh, dựa vào bốn mươi chín người, trọng thương hoàng đế, giết chết hai hoàng tử, làm tàn phế bốn người, khi muốn giết Cảnh Niên, Khang Gia đã chắn trước mặt nó, đại hoàng tử vội vàng giương cung lên một nửa, sượt qua vai Cảnh Niên.
Hắn không làm hại công chúa và phi tần, đây là lý do ta chọn hắn.
Đại hoàng tử Cảnh Thời tóc hơi xoăn, đôi mắt màu hổ phách, nhìn thoáng qua là có thể thấy dòng máu Hồ tộc.
Hắn cười híp mắt nhìn ta: “Nhi thần bái kiến Thục nương nương.”
Ta trực tiếp nói thẳng: “Cấm vệ trong cung nghiêm ngặt, bên cạnh hoàng đế còn có hàng chục ám vệ, chuyện ngươi định làm trong cung không thể thành công.”
Hoàng đế sợ chết lắm, đã âm thầm giấu ám vệ, Cảnh Thời trong vòng vây của hàng chục ám vệ vẫn trọng thương được hoàng đế, quả là một kỳ tài.
Năm sau hoàng đế sẽ nhắc đến, hắn muốn đến hành cung tránh nóng, đây là lần đầu tiên hắn muốn ra khỏi cung trong mười mấy năm nay, đó là một cơ hội tốt nhưng chưa đến mùa hè, Cảnh Thời đã bức cung.
Cảnh Thời híp mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Chỉ khi ta quay người, mới nghe thấy sau lưng truyền đến một câu: “Thục phi nương nương có con trai.”
Ta khựng lại, vừa đi về phía trước vừa nói: “Ta không có.”
Có thể bức cung, có thế lực riêng, tự nhiên sẽ đi điều tra lý do ta nói câu này, hành động của phụ thân tuy kín đáo nhưng người có tâm vẫn có thể nắm bắt được manh mối.
Bây giờ hắn không tin tưởng, là vì ta có con trai, đợi hắn nắm được manh mối, chúng ta sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến.
Đến mùa xuân, hoàng hậu đã không thể ngồi dậy được nữa.
Chất nữ của hoàng hậu đã lập tức xuất cung ngay sau khi ta đưa hoàng đế rời đi, hoàng hậu thì bị bệnh khó có thể ngồi dậy nên đã giao cho ta quyền quản lý lục cung.
Cuối mùa hạ, hoàng hậu băng hà, nàng sống lâu hơn kiếp trước bốn tháng, trước khi mất, nàng đã tiến cử với hoàng đế để Trần phi làm hoàng hậu tiếp theo.
Hoàng hậu nói: “Trần phi xuất thân từ phủ Thái sư, sinh ra tam hoàng tử ưu tú, là tấm gương cho các hoàng tử.”
Hoàng đế rất không vui, ngay cả tang lễ của hoàng hậu cũng giảm đi ba phần, trong lòng hắn, tam hoàng tử đương nhiên không thể sánh bằng Cảnh Niên mà hắn yêu thích.
Hoàng hậu hiểu rõ tính cách của hoàng đế, nếu nàng tiến cử ta, hoàng đế tuyệt đối không thể phong ta làm hoàng hậu.
Cuối mùa thu năm đó, ta trở thành hoàng hậu.
Mùa xuân năm sau, ta kìm hãm Cảnh Thời đang ngo ngoe muốn động, khi hoàng đế đề nghị đến hành cung tránh nóng, ta đã từ chối: “Bệ hạ tuổi đã cao, đường đến hành cung xa xôi vất vả, thân thể bệ hạ làm sao chịu được?”
Hoàng đế rất không vui, đập vỡ chén trà, tuyên bố hắn sẽ đến hành cung tránh nóng.
Giờ Thìn ngày hạ chí, hoàng đế lên đường, giờ Thân, hoàng đế bị ám sát tử vong, đại hoàng tử Cảnh Thời bức cung lên ngôi.
11
Giờ Hợi, ta gặp hoàng đế, hắn bị trói ở một cung điện hẻo lánh trong hoàng cung.
Hắn thấy ta thì khóc không thành tiếng.
Ta rút trâm vàng trên đầu, giơ cao, đâm mạnh xuống, nhát này cho đứa con của ta.
Đâm thêm lần nữa, cho người nông nữ.
Đâm thêm lần nữa, cho hoàng hậu và chất nữ của nàng.
Đâm thêm lần nữa…
Tay ta toàn là máu, muốn đâm thêm lần nữa thì bị Cảnh Thời ngăn lại, mặt nó lạnh tanh: “Mẫu hậu, người phải để lại cho nhi thần vài nhát.”
Nói xong, nó giơ đao dài, đâm mạnh vào giữa hai chân hoàng đế: “Nàng ấy tên là Bạc Cơ, mẫu thân của nhi thần, có người yêu thanh mai trúc mã, khi bị người xử tử mới mười sáu tuổi.”
Giơ đao thêm lần nữa, đâm vào bụng dưới của hoàng đế: “Nàng ấy tên là Cổ Thanh, dưỡng mẫu của nhi thần, vì cầu thuốc cho nhi thần mà bị người đá chết, khi chết mới hai mươi tuổi.”
Hoàng đế đã không còn động tĩnh, ta cũng hiểu ý định của Cảnh Thời, báo thù là một, tội giết người không thể nói ra này mới có thể trói chặt người ta lại với nhau.
Khi ta định quay người rời đi, Cảnh Thời lên tiếng: “Mẫu hậu có nghĩ đến Cảnh Niên không?”
Ta hờ hững nhìn hắn: “Đó là huynh đệ của ngươi.”
Lại không phải con trai của ta.
Ta lại làm thái hậu vào năm thứ mười lăm ta vào cung.
Lần này, rất tốt.