Sóng Gió Hậu Cung - Chương 6
Hình ảnh khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của A Chỉ hiện lên trong đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má ta:
“A Chỉ là nam nhân tốt nhất trên đời, vậy mà ngươi lột da, rút xương, hủy mặt của chàng ném cho sói hoang, ta muốn an táng giúp chàng cũng không tìm được thi thể.”
“Từ Nguyệt Kiều, giờ đây ngươi nói, giữa chúng ta có thâm cừu đại hận hay không?”
Nàng ta quỳ gối trên mặt đất, xuyên thấu qua ta, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đang dần phai nhạt:
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy…”
“Để lật đổ ta, các ngươi dùng một mảnh ngọc vỡ để vu oan cho ta và Thẩm Cảnh Tu, thủ đoạn cao minh này, thật đúng là làm khó các ngươi.”
“Ai trong cung chẳng biết, hắn từng là đối thủ lớn nhất của hoàng thượng. Nếu hắn không chết, thiên hạ này hươu chết vào tay ai, còn chưa chắc đâu.”
“Thẩm Cảnh Chi từng nói, đứa con đầu tiên sau khi hắn đăng cơ, chỉ có thể là của ta, nhưng hắn vẫn trở thành phụ thân của mấy vị công chúa.”
“Ta từng yêu hắn đến vậy, từng lần lượt nhẫn nhục và tin tưởng hắn, cho đến khi Vân phi sảy thai, hắn giáng tội lên ta, suýt chút nữa phế bỏ phân vị của ta.”
“Ta mới nhận ra, cái gì mà tình yêu, đều là giả dối, chỉ có mẫu bằng tử quý mới là thật.”
“Hắn đã vô tình trước, vậy cớ gì trách ta bất nghĩa? Ta muốn hắn nuôi dưỡng con của người khác.”
“Ở bên hắn, ta chỉ là giả vờ yêu hắn để mở đường cho con của ta mà thôi ha ha ha!”
Nhìn thấy ả điên cuồng như vậy, ta tát cho ả một cái:
“Ngươi hận hoàng thượng thế nào, là chuyện của riêng ngươi.”
“Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên, bởi vì dục vọng của chính mình, mà tùy ý giết chóc, hủy hoại A Chỉ của ta.”
“Dù chúng ta chỉ là những con kiến, nhưng cũng có yêu có hận, xứng đáng được hạnh phúc cả đời.”
Thấy nàng ta run rẩy, ta từng bước ép sát:
“Hoàng thượng vì sao không ở lại cung của ngươi, trong lòng ngươi tự nhiên hiểu rõ.”
“Những vết rạn trên bụng sau khi ngươi sinh con, là do thái y Triệu tìm được thuốc tốt cho ngươi, chậc chậc, vết rạn này của ngươi, e rằng sẽ ngày càng nhiều.”
“Cái gọi là nhỏ máu nghiệm thân, chỉ là một trò đùa mà thôi. Hai đứa con của ngươi gần đây uống thuốc an thần, là thứ mà đỉa vô cùng chán ghét, tự nhiên nó sẽ không hút máu con của ngươi.”
“Còn những kẻ khuyên can hoàng thượng lập thái tử, bề ngoài là thuộc hạ của phụ thân ngươi, nhưng thực ra đã sớm âm thầm làm việc cho phụ thân hoàng hậu.”
“Ngươi nhìn xem, hậu cung này, ai cũng muốn loại trừ ngươi.”
Lúc này, một thái giám vội vã chạy đến nói rằng Hoàng thượng không được khỏe.
Từ Nguyệt Kiều bỗng nhiên vỗ tay cười lớn, như thể bị điên.
38.
Hoàng thượng trúng độc.
Là thạch tín.
Nghe nói hoàng thượng vừa từ cung Phượng Tê trở về, nửa đường đã không xong.
Khi thái y đến nơi, Thẩm Cảnh Chi đã thất khiếu chảy huyết, chết ngay tại chỗ.
Mà người cuối cùng gặp hắn ta, là Từ Nguyệt Kiều.
Nàng ta cười điên cuồng, tóc tai rối bời, cả người ngồi trên mặt đất:
“Ly trà cuối cùng hắn uống, là do ta pha. Chỉ vài câu nói, ta đã lừa được hắn, ha ha ha.”
“Hắn tưởng ta đã rơi xuống vực sâu, nên mất cảnh giác. Nhưng hắn không biết, dao mềm cũng có thể giết người.”
“Ha ha ha ha…”
Khi ta không kịp đề phòng, nàng ta giật lấy chén rượu độc, một ngụm uống cạn.
Nhìn ánh mắt điên cuồng của ả, ta dùng móng tay sắc nhọn nâng khuôn mặt nàng ta lên, để lại một vệt đỏ:
“Ồ, vậy sao? Nhưng rượu này không độc.”
“Giết chết A Chỉ của ta, ngươi tưởng có thể dễ dàng chết đi sao?
“À đúng rồi, ngươi có thể tìm được thạch tín, giết người mà ngươi muốn, nhưng là do ta và hoàng hậu nương nương chỉ dẫn.”
“Chúng ta, chỉ là mượn dao của ngươi mà thôi.”
39.
Đúng vậy, sau khi hạ sinh hoàng tử, hoàng hậu đã muốn trừ khử hoàng thượng.
Nàng biết rõ bản chất bạc tình bạc nghĩa của hoàng thượng, chỉ ham mê sắc đẹp, cũng không phải là minh quân.
Có hắn ở đó, những trung thần can gián trong triều đình không biết lúc nào sẽ mất mạng.
Bao gồm cả phụ thân là thái sư của nàng.
Ban đầu nàng không muốn dính líu đến tranh đấu trong triều đình và hậu cung, nhưng chỉ vài câu nói của ta đã khiến nàng nhìn rõ mọi việc.
Hôm đó ta dẫn theo Thanh Hà đến cầu kiến, sau khi hành lễ ta nói hai câu:
“Cái thai của quý phi không phải là long tự.”
Nếu con của quý phi trở thành thái tử, vị trí hoàng hậu nhất định sẽ lung lay. Dù sao, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
Vì vậy, chúng ta cùng nhau thiết lập một kế hoạch.
Mấy ngày nay, khi biết được Từ Nguyệt Kiều âm thầm muốn mua thạch tín, nàng đã lập tức đoán được kế hoạch của Từ Nguyệt Kiều.
Từ Nguyệt Kiều tự biết mình khó thoát khỏi cái chết, nhưng nàng ta còn không biết phủ đệ của thừa tướng đã bị lục soát.
Nàng ta biết rằng chỉ có khi hoàng thượng chết, phụ thân là thừa tướng của nàng ta mới có một tia hy vọng giữ được toàn thây, thậm chí là sống sót.
Từ Nguyệt Kiều bị bệnh nặng được đưa đi điều trị, nhưng mọi thứ chỉ là một phần trong kế hoạch.
Trong linh đường, ta giả vờ khóc lóc thảm thiết.
Nhưng vừa về cung, ta đã lặng lẽ ném từng hộp kem ủ hoa bách hợp vào bô.
Bên trong có trộn lẫn một lượng lớn xạ hương, là thần dược tránh thai.
40.
Sau khi hoàng thượng qua đời, hoàng tử duy nhất mới đầy tháng trở thành hoàng đế nhỏ nhất trong lịch sử.
Còn Hoàng hậu trở thành thái hậu trẻ nhất trong lịch sử.
Nàng đội mũ phượng lộng lẫy của thái hậu, nắm tay ta.
Nàng nói nàng không giỏi trị quốc, chỉ muốn say mê thi ca, thư pháp và hội họa.
Phụ thân nàng đã dạy nàng viết chữ khi còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ dạy nàng cách trị quốc, luận chính.
Để giữ ta lại trong cung, nàng đã phá lệ, lập ta thành nữ quan, phá vỡ quy tắc nữ tử không được làm quan.
Cùng với các lão thần, ta trở thành mưu sĩ của nàng.
Nàng nắm tay ta, đầy vẻ lưu luyến:
“Lúc đầu khi ngươi đến tìm ta, ta đã cảm thấy kỳ lạ, một người xuất thân là cung nữ, lại muốn dốc hết sức lực để lật đổ một phi tần.”
“Trước mặt Thẩm Cảnh Chi, ngươi luôn giả vờ ngây thơ, đáng yêu, nhưng ta biết, ngươi hiểu rõ mọi chuyện. Khả năng nhìn thấu lòng người và tài thao lược của ngươi nếu dùng trong triều, ta rất yên tâm.”
“Trẻ con vô tội, ta không thích sát sinh. Trước khi tiên đế ra tay trừng trị Từ Nguyệt Kiều, ta đã bí mật đưa con của nàng ta đến nơi hoang dã, không cho phép chúng quay về kinh thành.”
“Còn cách xử trí Từ Nguyệt Kiều, ta có thể giao cho ngươi.”
“Nhưng ngoài ra, ta hy vọng ngươi có thể dùng tài trí của mình, giúp ta quản lý phi tần trong hậu cung. Còn ở tiền triều, giúp ta đối phó với những lão thần gian xảo, giữ vững giang sơn này.”
“Dù sao, bên ngoài hoàng cung, còn có bao nhiêu Tạ Vân Chỉ và Ninh An đang chịu cơ khổ không nơi nương tựa đâu?”
Nghe đến tên A Chỉ, ta liền biết, ta không thể đi được rồi.
Hoàng hậu nương nương, à không, thái hậu nương nương giết người không cần đao kiếm.
Còn nói ta biết nhìn thấu lòng người, ta xem, rõ ràng là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau.
Nàng ta muốn ta làm trâu làm ngựa, cật lực làm việc, để nàng ta ung dung nhàn hạ.
Nhưng ta vẫn sợ.
Trước khi nhận sổ sách và ấn tín của chức nữ quan, ta đã ra khỏi cung một chuyến.
41.
Tại một quán trà trong kinh thành, bên ngoài là tấm biển hiệu bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng những quan lại, quý tộc thường xuyên đến đây đều biết rằng bên trong là một bí mật động trời.
Chỉ khi làm đúng ám hiệu mới được vào, sẽ có một nha hoàn tiến đến, dẫn người vào một cánh cửa bí mật.
Bên trong có một người phụ nữ mặt đầy sẹo, không ai biết rõ tên họ của ả, chỉ nghe đồn ả là một phi tần được sủng ái trong cung.
Ả bị nhốt trong căn phòng đó, toàn thân đầy thương tích, mới chồng lên cũ, nhìn thảm thương vô cùng.
Cánh cửa bí mật vừa đóng lại, các vị khách tiến vào đã cởi quần áo, lấy roi hung hăng quất vào trên người ả.
Nhóm khách này có những sở thích bí mật.
Hơn nữa, đối với họ, nữ nhân trong hoàng cung quả thực là món đồ mới lạ.
Ngoài cánh cửa bí mật, có một lang trung họ Triệu luôn túc trực, sẵn sàng nghe gọi bất cứ lúc nào.
Nếu ả ngất đi, hắn sẽ nhanh chóng khiến ả tỉnh lại.
Ta ngồi trong phòng kế bên, tiếng thét thảm thiết vọng ra, lòng ta thầm đếm những tờ ngân phiếu trên bàn.
Ha ha, thật vui!
Đống ngân phiếu dày cộm này lại đủ để ta mở một học đường miễn phí cho nữ tử!
Ta khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn hiện trên môi, Từ Nguyệt Kiều, ngươi phải chịu tội cho những gì mình đã làm.
Ta không sợ người ta nói ta tàn nhẫn.
Ta chỉ biết rằng, nếu những hành động độc ác dễ dàng được tha thứ, thì đó là sự bất công đối với những người lương thiện.
Quá không công bằng!
Rốt cuộc, số cung nữ và thái giám chết dưới tay Từ Nguyệt Kiều cũng không dưới trăm người.
Xác của họ bị vứt bừa ở bãi tha ma hoang vắng, chất thành một ngọn đồi nhỏ.
Mỗi đêm, khi gió lạnh thổi qua, ta như nghe tiếng oán than ai oán của họ.
Từ Nguyệt Kiều, nếu để ngươi chết dễ dàng như vậy, thì những oan hồn kia sẽ không cam lòng.
Ngươi hãy sống trong đau khổ để chuộc lại tội lỗi của mình đi!
42.
Trong điện Cần Chánh thoang thoảng hương trà, Thanh Hà đang mài mực cho ta.
Nhớ đến công lao của nàng, ta đã giữ mạng cho nàng.
Hôm đó, ta vốn định rời cung, nhưng lời nói của thái hậu khiến ta suy nghĩ về một khả năng khác.
Có lẽ, ta có thể dùng quyền lực trong tay để làm những việc có lợi cho quốc gia và người dân.
Không chỉ vì A Chỉ của ta, mà còn vì hàng ngàn hàng vạn A Chỉ và Ninh An trên thế gian này.
Ta muốn họ biết rằng, vận mệnh cũng có thể nằm trong tay họ.
Dù là nam hay nữ.
Mọi người đều nói rằng nữ nhân không bằng nam nhân.
Ta lại muốn chứng minh rằng, những gì nam nhân làm được, nữ nhi cũng không hề thua kém.
Vì vậy, dưới sự đề xuất của ta, các cải cách mới như mở học đường, đổi mới khoa cử đã được thực hiện rầm rộ.
Và trong triều đình, ngày càng có nhiều nữ nhân xuất hiện.
Họ có ánh mắt sáng ngời, tràn đầy hy vọng.
Họ là hy vọng của triều đại này.
Kẻ trí không nhất thiết phải nhân, nhưng kẻ nhân thì nhất định phải trí.
Nhìn tiểu hoàng đế mới vài tháng tuổi lắc lư bò đến giá sách, ta lại tiếp tục đọc sách.
Chim ưng bay vút lên trời, cá chép vượt vũ môn.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, một triều đại mới sắp sửa bắt đầu.
(Hết)