Sóng Gió Hậu Cung - Chương 5
31.
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Một giây sau, Thanh Hà đã nhận một cái tát mạnh vào mặt.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào nàng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Nhìn khóe miệng tràn đầy tơ máu của Thanh Hà, Hoàng hậu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Thanh Hà, hậu cung có quy củ riêng, điều cấm kỵ nhất là lời đồn nhảm làm hoang mang lòng người. Mọi việc đều cần có bằng chứng, ngươi có bằng chứng gì không?”
Thanh Hà không quan tâm đến vết máu trên khóe miệng, quỳ dưới chân hoàng hậu, nước mắt giàn giụa:
“Nô tì đã dám vạch trần quý phi, chắc chắn là có nhân chứng vật chứng.”
“Lúc trước, việc Vân phi nương nương mất con, đúng là do quý phi nương nương an bài nô tì làm. Chủ tử có lệnh, nô tì không dám không tuân theo.”
“Lúc đó quý phi nương nương bị cấm túc, đã để mắt đến một thị vệ tuấn tú. Nhưng thị vệ đó nhất quyết không chịu, nên bị đánh chết. Nàng ta liền tìm đến một thị vệ khác, sau khi mang thai liền giết người diệt khẩu.”
“Nô tì biết nương nương muốn ra tay sát hại nô tì, nên đã cố gắng giả bệnh, lẩn trốn trong các bể nước trong cung.”
“Cái tên trên người thị vệ này là do nô tì tìm được từ đống xác chết.”
Thanh Hà lấy mảnh vải từ trong tay áo ra, đó là mảnh áo của thị vệ hoàng cung, trên đó có thêu tên của thị vệ
Nhìn tên A Chỉ, ta càng siết chặt khăn tay trong tay.
Ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, giọng điệu ôn tồn nói:
“Chuyện này rất quan trọng, xin hoàng thượng và Hoàng hậu ra lệnh điều tra cẩn thận. Đều nói lời đồn nhảm chỉ dừng lại ở kẻ khôn ngoan, thường xuất phát từ kẻ ngu ngốc, nhưng lại được khởi xướng bởi kẻ có mưu đồ.”
“Khi còn nhỏ thần thiếp đã từng nghe một vở tuồng, kể về chuyện ly miêu tráo Thái tử, cuối cùng quốc gia được trao vào tay người khác.”
“Nhưng Hoàng thượng là vị vua anh minh, thần thiếp tin tưởng giang sơn của Hoàng thượng nhất định sẽ không rơi vào tay người ngoài.”
Mắt Hoàng thượng lóe lên, xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, nặng nề mở miệng:
“Đi mời quý phi tới.”
32.
Khi quý phi Từ Nguyệt Kiều xuất hiện, Thanh Hà đang quỳ dưới đất run rẩy.
Từ Nguyệt Kiều trừng mắt nhìn nàng ta một cái, rồi hờn dỗi quỳ xuống bên cạnh Hoàng thượng:
“Hoàng thượng, sao người có thể vì lời nói của một tì nữ mà nghi ngờ thiếp? Tình yêu của thiếp dành cho người, có thiên địa chứng giám!”
Ta khẽ che miệng, việc mượn giống sinh con mà nàng ta còn làm được, cái này được gọi là yêu Hoàng Thượng?
Từ Nguyệt Kiều nhìn Thanh Hà đang run rẩy dưới đất, nhìn thấy tên trên mảnh vải, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bối rối:
“Hoàng thượng, thiếp đối với người tuyệt nhiên không có ý hai lòng, đều là do tiện tì này quấy nhiễu Hoàng Thượng, ly gián tình cảm của hai chúng ta.”
“Hoàng thượng, từ nhỏ thiếp đã theo phụ thân vào cung, sớm đã quen biết người. Người là thiên tử, thần thiếp sao có thể ngu muội đến mức thích một tên thị vệ?”
“Hơn nữa, việc tư thông và làm loạn huyết thống long tộc, cho dù thiếp có chết một trăm lần một nghìn lần, cũng không thể làm ra chuyện trái đạo đức này.”
Sắc mặt Thẩm Cảnh Chi có chút thay đổi.
Ta biết, Hoàng thượng đã nhớ lại quãng thời gian bên nhau với quý phi.
Quý phi mặc dù ương ngạnh, nhưng quả thực sở hữu nhan sắc diễm lệ.
Hôm nay nàng ta khóc lóc lê hoa đái vũ như vậy, quả thực khiến người ta thương xót.
Ta nghĩ, trong lòng hoàng thượng vẫn có quý phi.
Chỉ là trong cung này, có quá nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc.
Dù là hoa đẹp đến đâu, ném vào trong bụi hoa, cũng không thể mãi mãi giữ vẻ xinh đẹp.
Thấy hoàng thượng trầm tư, Vân phi đối diện nhìn Từ Nguyệt Kiều, thong thả nói một câu:
“Hoàng thượng, thiếp nghe nói có một loại đỉa, khi đối mặt với hai loại máu, chỉ hút cùng một loại. Nếu không phải quan hệ huyết thống, con đỉa kia sẽ không hút máu của người ngoài.”
“Đây gọi là, nhỏ máu nghiệm thân.”
33.
Chỉ chốc lát sau, Triệu thái y đã tìm được vài con đỉa trong hồ sen.
Đầu tiên, thứ đó hút sạch vài giọt máu của Hoàng thượng, nhưng khi chạm đến máu của con trai và con gái quý phi, nó lại trực tiếp né tránh.
Thấy quý phi kêu oan, Hoàng hậu bèn thêm cả máu của ba vị công chúa vào để đảm bảo công bằng.
Đỉa lập tức ùa đến, hút sạch máu của Hoàng thượng và ba vị công chúa.
Nhưng khi gặp được máu của cặp song sinh long phượng, nó lại một lần nữa né tránh hoàn toàn.
Mặt quý phi tái nhợt, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Nàng ta điên cuồng lao đến chỗ Hoàng thượng, liên tục kêu oan.
Nói rằng đây là tà thuật, tuyệt đối không thể nào.
Hoàng thượng hất tay áo, định lên tiếng, thì giọng nói yếu ớt của ta vang lên:
“Hoàng thượng, thiếp lại nhớ ra một chuyện cũ. Vài hôm trước, thiếp và Vân phi tỷ tỷ gặp được thừa tướng, hắn ta mỉa mai thiếp cản trở con đường vinh hoa của con gái hắn.”
“Nhưng nếu chỉ mỉa mai thiếp và Vân tỷ tỷ thì cũng thôi, thừa tướng Từ còn nói…”
Thấy ta cúi đầu, hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, Hoàng thượng nắm chặt tay ta:
“Trẫm ở đây, Nhu phi không cần sợ hãi, cứ nói đi.
“Trẫm muốn xem, một tên thừa tướng, rốt cuộc có gan to tày trời đến mức nào mà dám uy hiếp nữ nhân của trẫm?”
Nhìn vẻ nghiến răng nghiến lợi của Từ Nguyệt Kiều, ta giả vờ sợ hãi, hé miệng nói:
“Thừa tướng Từ nói chúng ta nên ngoan ngoãn, biết điều, có hắn ở đây, ngoại tôn của hắn sớm muộn gì cũng sẽ thống trị thiên hạ.”
34.
Ta vừa dứt lời, quý phi liền lao vào người ta, chửi mắng ta là “con khốn”.
Bàn tay của nàng ta chưa kịp hạ xuống đã bị hoàng thượng tóm chặt lấy cổ tay.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn ả, trong mắt đầy vẻ cảnh giác và lạnh lẽo:
“Quy củ trong cung nghiêm ngặt, sao lại để ngươi tùy tiện làm càn?”
“Cha thương con, ắt sẽ lo nghĩ cho con đường dài phía sau. Tên thừa tướng cha ngươi, thật đúng là yêu thương ngươi vô cùng.”
“Theo trẫm thấy, hắn yêu thương nào phải cặp nghiệt chủng này, hẳn là là yêu thương ngai vàng của trẫm!”
Tiếp theo, hoàng hậu thong thả lên tiếng:
“Hoàng thượng còn nhớ chăng, Từ thừa tướng từng đề cập với tiên đế về hôn sự giữa tam hoàng tử và muội muội. Chẳng lẽ muội muội và tam hoàng tử lúc bấy giờ, hai người đã sớm có tình ý với nhau?”
Thanh Hà cũng vội vàng hùa theo, đẩy nhanh án tử cho Từ Nguyệt Kiều:
“Nghe hoàng hậu nương nương nói, nô tỳ nhớ ra rằng nếu hoàng thượng không đến cung Phượng Tê, lúc quý phi nương nương đi ngủ thường sẽ đeo một miếng ngọc bội.
“Trên miếng ngọc bội đó, có khắc tên tam Hoàng tử đã qua đời.”
35.
Quý phi nghe xong, thân thể từ từ ngã quỵ xuống điện.
Nàng ta biết, mọi chuyện đã kết thúc.
Lúc này đây, dù nàng ta có nói gì, hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng nàng nữa.
Tam hoàng tử Thẩm Cảnh Tu, là nghịch lân không thể chạm đến của hoàng thượng.
Năm xưa, tiên đế muốn ban hôn Từ Nguyệt Kiều cho tam hoàng tử, nhưng tam hoàng tử đột ngột ngã ngựa mà chết. Cả triều đình đều đồn rằng tam hoàng tử phong lưu đa tình, một đôi mắt đào hoa chứa đầy vẻ phong tình, là người trong mộng của vô số quý nữ kinh thành.
Sau khi tam hoàng tử qua đời, hoàng thượng nghiễm nhiên trở thành thái tử. Dưới sự sắp xếp của phụ thân, Từ Nguyệt Kiều mới gả vào Đông cung, trở thành trắc phi của thái tử.
Giờ đây, chuyện cũ bị khơi gợi lại, nghi ngờ trong lòng hoàng thượng không thể nào xua tan.
36.
Khi Từ Nguyệt Kiều được ban cho chén rượu độc, hoàng thượng vừa mới rời khỏi cung Phượng Tê.
Nghe đồn Từ Nguyệt Kiều đã quỳ gối hai ngày hai đêm, chỉ cầu được gặp hoàng thượng một lần.
Thấy trán nàng ta sắp nát vì dập đầu, Thẩm Cảnh Chi mới chịu gặp nàng ta.
Ta nhận lấy chén rượu từ tay cung nhân, tiến vào cung Phượng Tê.
Dù sao ta cũng có một tin tốt, nếu nàng ta không biết, chẳng phải mọi công sức đều trở nên vô ích sao?
Chỉ một thời gian ngắn không gặp, cung Phượng Tê đã trở nên hoang tàn đến vậy, không còn thấy sức sống như ngày nào.
Cây hoa hợp hoan kia, chỉ trong vài ngày, lá của nó rụng hết, rễ khô héo.
Cánh cửa cung điện kêu cọt kẹt mở ra, ta nhìn thấy Từ Nguyệt Kiều đang nằm trên giường.
Ánh hoàng hôn mờ ảo xuyên qua lớp giấy mỏng trên cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nàng ta, nếp nhăn nơi khóe mắt ẩn hiện mơ hồ.
Mái tóc đen mà nàng ta từng kiêu hãnh, chỉ trong vài ngày đã trở nên khô xơ bạc trắng, không còn mượt mà như xưa.
Ta bật cười, cung nhân bên cạnh vội vàng kéo ghế cho ta.
Ta ngồi xuống ghế, nhìn căn điện trống rỗng, không khỏi thở dài:
“Kìa? Chẳng phải đầy cung điện là ngọc ngà châu báu sao? Sao giờ lại chẳng thấy đâu?
“À, ta nhớ ra rồi, chỉ cần tỷ không vui là lại đập phá đồ đạc, chẳng phải là do tỷ đập vỡ hết rồi sao?
“Số đồ còn lại có giá trị, e rằng cũng đã bị thái giám và cung nữ mang đi hết rồi nhỉ.”
“Cũng phải thôi, giờ tỷ đã thành thường dân, hoàng hậu cũng nói, thứ tốt như vậy sao lại xứng với thường dân, nên đã ban cho các cung nhân.”
“Những cung nhân mà ngày trước tỷ khinh thường, giờ đây còn cao quý hơn tỷ mấy phần.”
Thấy ta mở miệng giễu cợt, nàng ta tức giận, ho đến mức không thở được.
Ta chán ghét cầm chiếc khăn tay lên che miệng và mũi.
Nàng ta dừng lại một lúc, trừng mắt nhìn ta:
“Ngươi chỉ là tỳ nữ rửa chân, giờ đây cũng dám giẫm đạp lên đầu ta. Ta chỉ hận không thể dùng dao kề cổ ngươi.”
“Ta cho dù là thường dân, cũng chỉ là nhất thời. Ta là con gái của đương kim thừa tướng, ai dám động đến ta?”
Chờ ta ra khỏi cung Phượng Tê này, ta nhất định sẽ dùng kiếm chém một tên hạ tiện như ngươi thành từng mảnh.”
Ta như nghe được chuyện cười hoang đường, cười lớn đến mức ngã người về phía sau.
Sau đó ta lấy thứ trong tay áo ra ném xuống đất:
“Thôi, vì ngươi vào cung sớm hơn ta nên ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ. Tỷ đây trái một tỳ nữ thấp kém, phải một tì nữ thấp kém, thực ra người có tốt tính đến đâu cũng sẽ tức giận thôi.”
“Ta mới được một món đồ tốt, nghe nói là lấy trộm từ trên người Từ thừa tướng, tỷ hẳn là rất quen thuộc.”
37.
Nàng ta nhìn chiếc nhẫn bằng vàng khảm ngọc bích, mặt đầy kinh hãi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi:
“Thứ của phụ thân ta, sao lại ở trong tay ngươi?”
Ta che miệng cười nhẹ, tiếng cười như chuông bạc vang lên:
“Thừa tướng gì chứ? Phụ thân của ngươi, sớm đã thành vong hồn ở bãi tha ma!”
Nhìn thấy sắc mặt ả tái nhợt như một người chết, ta cảm thấy vô cùng thoải mái:
“Ngươi xem, bản cung vẫn tốt bụng, đích thân nói cho ngươi biết tin tốt này, như vậy bản cung tối nay mới có thể ngủ ngon được.”
Nàng ta đứng dậy, muốn vồ lấy chiếc nhẫn ngọc bích.
Nhưng giây tiếp theo, nàng ta trượt ngã xuống đất, vô cùng chật vật:
“Là ta đề bạt ngươi đến bên cạnh ta, vì sao ngươi lại muốn hãm hại ta đến mức này? Ta và ngươi cũng không có thâm cừu đại hận…”
Ta trực tiếp cắt ngang lời nàng, thanh âm tràn đầy hận ý:
“Phải vậy không?”
“Giữa ta và ngươi, thật sự không có thâm cừu đại hận sao?”
“Người thị vệ đầu tiên mà ngươi muốn mượn giống sinh con, tên là Tạ Vân Chỉ, hắn là vị hôn phu của ta.”
“Nhưng ngươi đã giết hắn!”
“Lúc trước ngươi sai ta đưa Như Ý đi một đoạn đường, nghĩ rằng nàng ta không có lưỡi sẽ không thể nói, ta tuyệt đối không thể biết được bí mật này, đúng không?”
“Nhưng người trong lòng của nàng ta là Triệu thái y. Giữa những người yêu nhau, làm gì có bí mật nào?”
Ngày hôm đó sau khi Như Ý chết, ta nhìn thấy Triệu thái y vội vã chạy tới, cũng biết được sự thật.