Sóng Gió Hậu Cung - Chương 3
16.
Khi ta đến điện Cần Chính, hoàng thượng đang viết chữ.
Bút pháp của hắn mạnh mẽ hữu lực, uyển chuyển như rồng bay, đúng là thư pháp của vương tử, như lan như trúc.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, bên trong lò than cháy đỏ rực, ấm áp vô cùng.
Cùng với bóng hình hắn viết chữ bên khung cửa sổ nhỏ, mang lại cảm giác yên bình của thời gian.
Lúc này, hắn ngửi thấy mùi hương hoa bách hợp quen thuộc, quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy là ta, hắn khẽ nhíu mày, vô thức dừng bút:
“Quý phi để ngươi đến mời trẫm?”
Ta quỳ xuống dập đầu, không trả lời, ngược lại ngâm nga một câu thơ:
“Linh long đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri”
(*Câu thơ này được trích từ bài thơ “Oán” của Ôn Đình Quân (温庭筠) trong thời Đường. Bài thơ này là lời bộc bạch nỗi lòng của một người con gái đang phải chịu cảnh xa cách người yêu.)
Hắn nghe xong cười lớn, ném bút trong tay xuống, mực đen văng lên lên giấy.
Một bức thư pháp hay, cứ thế mà bị hủy hoại.
Thân hình hắn cao lớn, nhìn xuống ta đang quỳ dưới đất như một vị thần cao quý.
Một giây sau, bàn tay thon dài của hắn nắm lấy cằm ta, thoang thoảng hương long diên.
Ta rõ ràng nhìn thấy, trong mắt hắn hiện lên một tia dục vọng:
“Bài thơ này, là quý phi sai ngươi mang đến cho trẫm?”
Ta mỉm cười, nghiêng đầu nói:
“Khởi bẩm bệ hạ, bài thơ này có thể do quý phi sáng tác, cũng có thể là do một người nào đó ngưỡng mộ bệ hạ, làm bài thơ này để giải tỏa nỗi tương tư.”
“Hoàng Thượng, người là thiên tử, ngài nói ai viết thì là người đó viết.”
17.
Quả nhiên, lời nói của ta khiến hắn rất hài lòng.
Đầu ngón tay hắn lướt trên môi ta, vuốt ve từng lần một.
Nhìn hơi thở hắn ngày càng dồn dập, ta biết thời cơ đã đến.
Đầu ngón tay ta khẽ lướt lên bàn tay hắn, dần dần đi lên, lướt trên vạt áo hắn.
Hắn không thể chịu được sự khiêu khích trắng trợn này, kéo chiếc kẹp tóc bằng gỗ lê ra khỏi búi tóc của ta.
Theo làn gió thoảng qua hành lang, mái tóc đen dài ba ngàn thước của ta bỗng chốc rủ xuống đất, bay lượn cùng với chiếc áo dài màu trắng ngọc bích. Kết hợp với lớp trang điểm thanh tao mà ta đã tỉ mỉ tô vẽ, ta tựa như một tiên nữ thanh cao, lạnh lùng.
Lúc này, vài sợi tóc đen của ta bay phấp phới trên khuôn mặt của hắn, cùng với hương bách hợp thoang thoảng, trong mắt hắn lóe lên vài tia kinh ngạc:
“Từng gặp gỡ, đẹp hơn cả Tống Ngọc, tưởng chừng như thơ phú Cao Đường.”
Thẩm Cảnh Chi bế ngang ta lên, từng bước tiến đến long sàng màu vàng rực rỡ, tiện tay ném chiếc trâm gỗ lê xuống:
“Trâm gỗ lê thanh tao, không cần cũng được. Hậu cung của trẫm không thiếu những món đồ trang sức bằng vàng ngọc.”
“Làm nữ nhân của trẫm, nhất định sẽ bảo đảm cho nàng vinh hoa phú quý cả đời.”
18.
Khi quý phi cầu kiến bên ngoài điện, thánh chỉ sắc phong ta làm Nhu phi vừa mới được ban xuống.
Bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng ngã xuống đất, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Lúc này, ta nằm trong lòng Hoàng thượng, nhìn hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn thật đẹp, đường nét rõ ràng.
Thoạt nhìn, ta còn tưởng là A Chỉ của ta.
Nếu ta và A Chỉ thành thân, liệu hắn cũng sẽ như vậy, mỗi tối ôm ta vào lòng ngủ?
Ta vô thức sờ lên đôi mày và khóe miệng của hắn, tưởng tượng hắn chính là A Chỉ của ta.
Ngay sau đó, Thẩm Cảnh Chi nắm lấy tay ta, xoay người đè lên, trong đôi mắt đào hoa thêm vài phần dịu dàng:
“Kẻ ngốc, hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng chỉ có mình nàng, khiến trẫm cảm thấy thú vị.”
“Nàng không chỉ khiến trẫm nhớ nhung, mà còn khiến trẫm vì nàng mà vi phạm tổ chế.”
Quý phi ương ngạnh, mà ta lại là Đại cung nữ của nàng ta.
Nếu phân vị quá thấp, quý phi nhất định sẽ tìm ta gây phiền phức, vì vậy hắn mới ban cho ta phân vị cao quý.
Một hàng nước mắt lăn dài trên má, cánh tay ngọc ngà vòng lên cổ hắn, giọng ta mềm mại vang lên:
“Được Hoàng thượng yêu thương, có vinh dự hầu hạ hoàng thượng, đã là may mắn cả đời của nô tỳ. Nô tỳ không dám cầu xin điều gì khác, chỉ mong có thể mãi mãi bên cạnh Hoàng thượng.”
Hắn nâng mặt ta, chỉ cho là ta vui vẻ nên rơi lệ, liền lau nước mắt cho ta:
“Nàng nha, đã là chủ tử nương nương rồi, còn xưng nô tỳ cái gì.”
Hắn không biết, ta khóc vì quá nhớ A Chỉ của ta.
Lại một trận hôn cuồng nhiệt ập đến, tấm rèm màu vàng rực rỡ khẽ rung.
Ta nằm dưới thân hắn, cười đến tùy ý nhưng lại mang theo sự thê lương.
Từ Nguyệt Kiều, món quà sinh thần này, ngươi thích không?
19.
Hoàng thượng ban cho ta cung Trường Lạc, cách tẩm điện này của hắn rất gần.
Ngày hôm sau, trong cung xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Ta nhìn quý phi nâng cao bụng, cung kính hành lễ, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ khinh miệt cùng đắc ý.
Ta cố ý làm vậy.
Quả nhiên, điều này khiến nàng ta càng thêm tức giận.
Đến mức nàng không nhìn thấy, một cung nữ sau lưng ta, lén lút chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, trên mặt ta nhận một cái tát, khóe miệng chảy xuống tơ máu.
Từ Nguyệt Kiều hai mắt đỏ ngầu, hung hăng bóp chặt cổ ta, ánh mắt tràn đầy ghen tỵ:
“Tiện tỳ!”
“Quả nhiên là hồ ly tinh, là bản cung lơ là, sớm biết như vậy, bản cung nên sớm giết chết ngươi!”
“Bản cung không ngờ, ngươi lại dám vụng trộm quyến rũ Hoàng thượng!”
Cung tỳ bên cạnh liều mạng kéo nàng ta ra, nhìn mái tóc rối bời của nàng, lòng ta tràn đầy thoải mái.
Trong lúc giằng co, xiêm màu xanh của ta bất chợt tuột lỏng, lộ ra phần cổ trắng ngần đầy những vết bầm tím.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào cổ ta, ánh mắt như rắn độc.
Ta giả vờ không nhìn thấy, tự mình cài lên tóc một chiếc trâm phượng vàng khảm hoa hồng.
Nhìn vào gương đồng, thấy dung nhan mỹ lệ, khuôn mặt mắt ngọc mày ngài, ta thong thả nói:
“Hoàng thượng còn triệu thiếp dùng bữa tối. Bây giờ Hoàng thượng bận rộn triều chính, thần thiếp may mắn khi có thể giúp hoàng thượng phân ưu giải buồn.”
“Tỷ tỷ như vậy, vạn nhất làm lỡ giờ, Hoàng thượng trách tội xuống, e rằng không phải hai người chúng ta có thể gánh vác.”
Nghe vậy, nàng ta nhào lên, lại đánh ta một bàn tay.
Sau đó, rút cây trâm cài tóc, giọng điệu độc ác:
“Chỉ bằng một đứa nô tài xuất thân tiện nhân như ngươi, mà cũng dám leo lên đầu bản cung?”
“Bản cung ghét nhất là có kẻ phân sủng, muôn vàn sủng ái cùng vô thượng vinh quang này, chỉ có thể thuộc là của một mình bản cung.”
“Hủy gương mặt hồ ly tinh này của ngươi, ta xem ngươi còn câu dẫn Hoàng thượng thế nào!”
Còn chưa đợi nàng ta động thủ, trước mắt đã xuất hiện một bóng người màu vàng rực rỡ, gắt gao nắm chặt lấy tay nàng.
20.
Ta nhào vào trong ngực hắn, không nói một lời, chỉ biết khóc.
Hắn đem ta bảo hộ ở sau lưng, nhìn về phía quý phi trên mặt nhiều thêm vài phần lạnh lùng:
“Quý phi, là trẫm thương tiếc nàng ấy, sao nàng không trách trẫm?”
“Trẫm biết nàng ấy từng là tỳ nữ của nàng, cũng bởi vì tính tình của nàng kiêu căng, trẫm mới phá lệ phong nàng ấy làm phi.”
“Hành động cùng cử chỉ hôm nay của nàng, nào còn nửa phần phong thái của quý phi?”
“Trẫm niệm tình nàng đang mang long tự, hôm nay sẽ không phạt nàng, hồi cung nghỉ ngơi thật tố đi.”
“Trước khi sinh, không cần gặp trẫm nữa.”
Sau đó, Thẩm Cảnh Chi nắm lấy tay ta, bàn tay to lớn và mạnh mẽ dẫn ta rời khỏi cung Trường Lạc.
Ta lặng yên quay đầu, nhìn thấy trên mặt quý phi muôn vàn sắc thái.
Ghen tỵ, hối hận, tức giận, oán giận, phản bội, thất lạc, đau lòng, căm hận…
Ngày ngày ăn sơn hào hải vị, dù yêu thích đến đâu cũng sẽ ngán.
Còn không bằng cháo trắng thanh đạm, vừa ấm bụng lại thoải mái.
Đối mặt với vị quân vương thống trị thiên hạ, ta tự có con đường riêng của mình.
Ta nép mình vào ngực hắn, như một đóa hoa nhỏ bé chịu đựng sự tàn phá sau cơn mưa bão, giọng điệu mềm mại đáng thương vang lên:
“Hoàng thượng, từ nhỏ thần thiếp đã cô đơn không nơi nương tựa, mọi thứ hiện tại đều là do bệ hạ cho.”
“Thần thiếp luôn ghi nhớ, người chính là chỗ dựa cả đời của thần thiếp.”
Nhìn thấy nước mắt và dấu tay hằn trên mặt ta, hắn nắm chặt tay ta, vô thức siết chặt thêm.
Bất kỳ người đàn ông nào trên đời cũng đều muốn được muôn vàn nữ tử ngưỡng mộ.
Trong lòng hắn, ta là một nữ tử yếu đuối.
Hắn cho ta vinh hoa phú quý, là anh hùng của ta.
Nhưng dù là anh hùng, để sủng phi kiêu căng ương ngạnh, chẳng phải cũng do hắn lạnh lùng đứng nhìn?
Tuyết trắng rơi lả tả khắp trời, ta nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết trên áo choàng của Hoàng thượng, nép vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Hắn không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì hắn mà chết.
Kẻ hại A Chỉ của ta, một kẻ cũng không thể trốn thoát.
21.
Quý phi sinh con không hề suôn sẻ.
Do không chú ý ăn uống trong thai kỳ, khiến thai nhi quá lớn, bà đỡ đẻ trong phòng bận rộn không ngừng.
Ta cùng Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu và mọi người đứng ngoài điện, lo lắng chờ đợi.
Từ khi quý phi bị cấm túc, ngược lại ngoan ngoãn hơn không ít.
Nhưng ta biết, nàng tuyệt đối sẽ không thuận theo ngoan ngoãn như vậy.
Nhìn từng chậu máu được đưa ra ngoài, Hoàng thượng cau mày, nắm chặt tay ta.
Ta nhẹ nhàng khuyên nhủ Hoàng thượng, quý phi là người có phúc, nhất định có thể biến nguy thành an.
Sau đó, ta quỳ gối trước điện, vì nàng ta đọc kinh văn.
Thấy ta quan tâm đến quý phi như vậy, trong mắt Thẩm Cảnh Chi nhìn ta có vài phần thương tiếc.
Trong lòng hắn, quý phi đối xử với ta khắt khe như vậy, nhưng ta lại rộng lượng cầu phúc cho nàng ta, chứng tỏ ta là người lương thiện.
Hắn không biết, ta xem mạch án thật sự của quý phi mỗi ngày.
Ta biết thai nhi này không sao, chỉ là phải chịu nhiều đau khổ hơn một chút.
Dù sao, đứa trẻ này sinh ra, sau này mới càng thú vị.
Một lát sau, quả nhiên trong điện vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con
Thẩm Cảnh Chi vui mừng khôn xiết, khi biết là long phượng thai, hắn càng thêm mừng rỡ.
Dù sao hiện tại trong cung chỉ có ba vị công chúa, đây vẫn là hoàng tử duy nhất của hắn.
Quý phi vì quá mệt mỏi nên đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, một bà đỡ đẻ nhân lúc mọi người đang vui mừng, lén lút đưa cho ta một ánh mắt, ta lập tức hiểu ý.
Từ Nguyệt Kiều, sau hôm nay, ngươi còn muốn được sủng ái?
Sợ rằng không thể nữa rồi.