Sóng Gió Hậu Cung - Chương 2
Nhưng chỉ trong tích tắc, không đợi cung nữ thị vệ kịp cứu người, ta lập tức lao xuống nước.
Quý phi nhìn thấy ta, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, bám chặt lấy ta.
Phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng quý phi cũng được đưa lên bờ.
Mà lúc này, Hoàng thượng nghe hạ nhân bẩm báo, vội vàng chạy đến.
Thấy quý phi không nguy hiểm đến tính mạng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, ánh mắt của hắn vô tình lướt qua ta, lại không thể dời đi.
08
Toàn thân ta ướt đẫm, xiêm áo trắng như tuyết dính chặt vào người.
Đường cong tròn trịa trước ngực như ẩn như hiện, tóc dài ướt sũng rủ xuống sau cổ.
Chóp mũi và hai gò má ửng đỏ vì lạnh, đôi mắt long lanh như nước thu chứa đầy vẻ yếu đuối, ngây thơ.
Cả người quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, như một con thú nhỏ vô cùng đáng thương.
Quý phi ở dưới chân hắn khóc đến lê hoa đái vũ, cung nhân quỳ rạp không dám ngẩng đầu, không ai nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng liếc về phía ta.
Hồi lâu sau, yết hầu của hoàng thượng khẽ lăn động.
Sau khi phạt Vân phi đến phật đường sám hối, hắn ôm quý phi đang mang thai trở về cung.
Từ Nguyệt Kiều dựa sát vào ngực Hoàng thượng, nhìn Vân phi với vẻ mặt đầy đắc ý.
Nhưng nàng ta lại không hề hay biết, khúc cua nơi rùng trúc, bóng áo vàng kim kia bỗng nhiên quay đầu lại.
Một ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ rơi vào trên người ta.
09.
Khi Thanh Hà gọi ta đến, ta đã sớm thay một bộ trang phục đơn giản.
Hoàng thượng Thẩm Cảnh Chi sau khi an ủi quý phi, đã sớm đến điện Cần Chánh cùng các đại thần nghị sự.
Ta theo Thanh Hà vào điện, vừa vặn nhìn thấy cung nữ khiêng một người từ trong điện ra.
Ta biết, đó là Như Ý, cung nữ thân cận của Từ Nguyệt Kiều, đã hầu hạ Từ Nguyệt Kiều nhiều năm.
Nhưng giờ đây, khuôn mặt nàng đầy mụn nước, hai tay máu thịt be bét.
Cung nhân ở cung Phượng Tê, người thì chết kẻ thì tàn, cung nữ thái giám thay đổi hết đợt này đến đợt khác.
Mới đầu, không ai quan tâm đến cái chết của một cung nữ.
Cho đến khi chính họ trở thành những vật hiến tế, dùng máu của mình tô điểm cho đôi môi đỏ thắm của quý phi.
Lông mày hơi nhíu lại, ta cúi đầu bước vào điện.
Thấy Từ Nguyệt Kiều nằm trên giường quý phi, ta trực tiếp quỳ xuống, ngoan ngoãn đấm bóp chân cho nàng ta.
Tóc Từ Nguyệt Kiều rối bời, sắc mặt hồng hào, trên y phục lộn xộn thoang thoảng mùi long diên hương.
Thanh Hà cẩn thận đeo móng tay giả cho nàng ta, sau đó nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Nàng nhìn ta đang cúi đầu đấm bóp chân cho mình, tùy ý vuốt ve chiếc trâm cài tóc bằng gỗ lê trên đầu ta, như đang vuốt ve một con mèo con hay chó con.
Ngay giây sau, móng tay giả dát vàng sắc nhọn của nàng nhấc cằm ta lên:
“Bản cung biết, là ngươi đã cứu bản cung. Xem ra, ngươi cũng là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
“Con tiện nhân Như Ý kia, ngay trước mặt bản cung, lộ móng vuốt của ả cố ý câu dẫn Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng khen tay ả ta mềm mại như búp măng, da trắng nõn nà. Vậy bản cung sẽ phế tay của nàng, hủy dung nhan của nàng.”
“Ngươi nói xem, bản cung có phải quá tàn nhẫn hay không?”
10.
Ta vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, vừa xoa bóp chân cho nàng ta, vừa tức giận nói:
“Quý phi nương nương như trăng sáng trên trời, rạng rỡ lấp lánh. Cho dù là Hoàng hậu nương nương, đứng trước nương nương cũng mất đi vẻ đẹp rạng ngời.”
“Quý phi nương nương vốn dĩ nên được Hoàng thượng sủng ái. Như Ý dám dòm ngó người bên gối nương nương, tôi của nàng ta đáng chết vạn lần.”
“Nàng ta đã phản bội chủ tử như vậy, nương nương còn lưu lại mạng sống cho nàng ta, lòng nhân từ của nương nương thật khiến nô tỳ bội phục.”
Ta thổi phồng nàng ta, thậm chí dùng ngôn luận hả thấp Hoàng Hậu, làm cho nàng ta rất hài lòng.
Nàng khinh miệt cười một tiếng, lúc này mới buông móng tay giả ra, hỏi ta tên gì.
Mà trên cằm ta, trong nháy mắt xuất hiện vài vết hằn đỏ.
Ta nhẹ giọng nói, ta tên là “Vân Ninh”.
Vân chỉ, Ninh An.
A Chỉ chết rồi, trên đời không còn Ninh An.
Chỉ còn lại Vân Ninh.
Sau khi nghe tên của ta, nàng lười biếng dựa vào giường quý phi, ăn những quả nho tím mà Thanh Hà đã bóc sẵn.
Nàng ta nhìn cung nhân bên cạnh một cái, cung nhân đưa cho ta một chén rượu tinh xảo.
Đó là một chén rượu độc.
Môi đỏ của Từ Nguyệt Kiều khẽ hé mở, giọng nói lạnh lùng như rắn độc vang lên:
“Từ nay về sau, ngươi sẽ là người hầu cận bên cạnh ta.”
“Ngươi tiễn Như Ý một đoạn đường đi.”
11.
Hoàng thượng vốn dĩ ít con nối dõi, chỉ có vài vị công chúa, nên vô cùng coi trọng thai nhi của quý phi.
Thêm vào đó, phụ thân của quý phi là thừa tướng, đã tiến cử một số vị quan lại có đóng góp to lớn trong việc trị thủy ở Giang Nam.
Sự sủng ái của hoàng thượng dành cho Từ Nguyệt Kiều càng ngày càng nhiều hơn trước.
Nhìn bóng hai người vui đùa ân ái bên cửa sổ, ta đứng ngoài điện cầm đèn.
Ta biết quý phi kiêng kỵ nhất điều gì, nên mỗi khi đế phi hai người ân ái, ta đều tự giác lui ra.
Từ Nguyệt Kiều thấy ta biết điều như vậy, rất hài lòng, càng ngày càng tín nhiệm ta.
Nhưng nàng ta không biết, mũi tên ẩn tàng trong bóng tối, mới đả thương người khác tới mức tối đa.
Đêm tối dần buông xuống, cung nhân bận rộn đưa nước nóng, chuẩn bị thức ăn trong căn bếp nhỏ.
Ta quy củ quỳ xuống, hai tay giơ cao, nắm chặt cây nến.
Không ai nhận ra, từ lúc nào mái tóc ta đã trở nên rối bời.
Vài sợi tóc dài rủ xuống trước ngực, mang một vẻ đẹp lộn xộn.
Cũng như lần trước, Hoàng thượng rời đi sau khi quý phi ngủ say.
Hắn vừa ra khỏi điện, thân ảnh ta cầm đèn bỗng khẽ rung lên.
Hoàng thượng nhận ra ta là tỳ nữ đã cứu quý phi ngày hôm đó.
12.
Gió mát hiu hiu thổi bên ngoài điện, một làn gió nhẹ khẽ lay động tà áo long bào vàng rực của hắn.
Là Thiên tử, toàn thân hắn toát lên phong thái uy nghiêm của bậc Đế vương.
Thẩm Cảnh Chi từ từ tiến đến gần ta, đôi mắt đào hoa xinh đẹp liếc nhìn ta vài lần, ánh mắt sâu thẳm không thể nhìn ra cảm xúc:
“Ngươi có biết, người cầm đèn, điều tối kỵ là không thể đứng vững không?”
“Nếu như ngọn nến tùy ý lung lay, làm sao có thể làm được cung nữ cầm đèn?”
Ta nhìn chằm chằm hắn, không hề có chút hoảng sợ, ngược lại còn lộ ra vài phần tinh nghịch cùng ngây thơ, giọng nói nhẹ nhàng êm ái:
“Hoàng thượng là Chân Long Thiên Tử, nô tỳ nhìn thấy thiên tử, như gặp Chân Long, nên có chút hoảng sợ.”
“Nếu hành động này khiến Hoàng thượng không vui, xin Hoàng thượng trách phạt. Chỉ là……Sáp nến bị mực nhuộm đỏ suốt đêm.”
“Nô tỳ có tội, nhưng dù hoàng thượng trách phạt thế nào, nô tỳ đều biết, cho dù có gặp Chân Long bao nhiêu lần…”
“Lần nào cũng sẽ bối rối.”
Nghe ta nói vậy, ánh mắt hắn lóe lên, mà ta thấy rõ một tia dục vọng trong mắt hắn.
Hắn đã cắn câu.
13.
Ta biết, sau khi cứu quý phi ngày hôm đó, hắn đã có chút hứng thú với ta.
Nếu hắn không thích, sau ngày hôm đó, ta nhất định sẽ không xuất hiện ở cung quý phi nữa.
Nhưng hắn không làm gì cả.
Nữ nhân vừa cùng hắn mây mưa, giờ đây đang yên giấc trên giường trong điện.
Còn cung nữ này, búi tóc hơi rối, đôi mắt ngượng ngùng như nước, dường như đang quyến rũ hắn.
Với trò lúc gần lúc xa này, hắn sẽ không thể từ chối.
Ngay giây sau, hắn nhẹ nhàng cúi người, ngửi thấy trên người ta thoang thoảng hương hoa bách hợp.
Ánh mắt hắn nhìn ta có thêm chút hứng thú cùng nghiền ngẫm.
Bóng hình màu vàng rực quay người rời đi, vài câu nói nhẹ nhàng vang lên:
“Sơn nguyệt chẳng hay lòng ta, gió nước phơ phất hoa trước mắt.”
“Hoa sen mỏng manh, gió thu không nỡ thổi rụng, mau vào nghỉ ngơi đi.”
Bóng đêm u ám che lấp sự lạnh lùng trong mắt ta, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt khó nhận ra.
Hoàng thượng, thú vị sao?
Vậy hãy để trái tim của ngươi, ngứa ran thêm một lúc nữa.
Dù sao, trò hay mới chỉ vừa mới bắt đầu.
14.
Trời dần dần trở lạnh, bụng quý phi cũng ngày càng to lên.
Bởi vì có thai, tính tình của nàng ta càng ngày càng thất thường.
Cung nhân bên cạnh ai nấy đều như đi trên lớp băng mỏng, sợ lỡ lời một câu sẽ bị trừng phạt.
Cách đây vài ngày, cung nữ chải đầu cho nàng ta chỉ vô tình giật một sợi tóc, đã bị tùy tiện sung quân cho một lão thái giám.
Hôm qua, cung nữ kia không chịu nổi nhục nhã đã treo cổ tự tử.
Ta ở trước mặt nàng, càng phải cẩn thận từng li từng tí hầu hạ.
Dù bị đánh mắng, ta vẫn hết lòng vì nàng ta, càng ngày càng nhận được sự tín nhiệm từ nàng.
Đại cung nữ Thanh Hà bên cạnh nàng ta, trước đây không cẩn thận mắc bệnh lao, kết quả không ai tìm thấy nữa.
Mọi người trong cung đều nói, ắt hẳn nàng đã chết vì bệnh, ở trong đống người chết nơi xó xỉnh nào đó.
Tìm kiếm mấy ngày, quý phi tưởng nàng đã chết, chỉ sai vài người canh chừng.
Nếu thấy nàng, thì bẩm báo lại.
Thanh Hà vừa mất tích, ta trở thành cung nữ được sủng ái nhất bên cạnh quý phi.
Còn Hoàng Hậu nương nương vốn đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng cũng hồi phục.
Nghe nói Đế Hậu hai người đang cùng nhau dùng bữa, quý phi tức giận đến mức đập vỡ tất cả đồ sứ trong cung.
Ta quỳ xuống khuyên nàng bớt giận, dù sao trong bụng còn có tiểu Hoàng tử:
“Sinh thần của nương nương sẽ diễn ra vào tháng sau, Hoàng thượng nhất định đang bận rộn chuẩn bị bất ngờ cho nương nương.”
Lúc này nàng ta mới nguôi ngoai chút ít, sai ta đi lấy thuốc dưỡng thai.
Mà tại chỗ ngã rẽ vào Thái y viện, ta nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút.
15.
Cùng ngày tổ chức sinh nhật, vừa vặn rơi một trận tuyết.
Cung nhân từ sáng sớm đã bắt đầu dọn dẹp trang trí, toàn bộ cung Phượng Tê đều được trang trí bằng hoa mai đỏ, nhìn thật hoành tráng và lộng lẫy.
Cung nhân bận rộn bày biện yến tiệc, gánh hát được mời từ bên ngoài cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là gần đây Quan Trung gặp bão tuyết, Hoàng thượng bận rộn xử lý triều chính, chưa kịp tới.
Ta ở trước mặt nàng nói, Hoàng thượng nhất định sẽ đến đúng giờ, nếu không sẽ phụ một mảnh tâm ý của nương nương.
Quả nhiên, sau khi nàng ta nghe xong, liền sai ta nhanh chóng đến điện Cần Chính mời Hoàng Thượng đến.
Nhưng nàng ta không biết, hôm nay ta bước ra khỏi cung Phượng Tê, sẽ không bao giờ quay lại nữa.