Sóng Gió Hậu Cung - Chương 1
01.
Ta quỳ trên mặt đất, vì quý phi Từ Nguyệt Kiều rửa chân.
Ta một mặt nhu thuận, nhẹ nhàng đặt bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn như ngọc của nàng vào trong chậu, nhỏ vào dầu hoa quế, rải thêm một ít cánh hoa hồng.
Sau đó, ta vạn phần cẩn thận giúp nàng xoa bóp chân, thỉnh thoảng thêm một chút nước nóng, đảm bảo nhiệt độ nước thoải mái dẽ chịu.
Nhìn nàng tùy ý nằm trên giường quý phi, thoải mái mà nhắm hai mắt lại.
Ta cúi đầu xuống, con ngươi tối đi mấy phần.
Quý phi Từ Nguyệt Kiều là đích nữ của Thừa Tướng, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, bởi vậy bị nuôi đến tính tình điêu ngoa tùy hứng.
Hoàng hậu lâm bệnh, phần lớn thời gian, trong hậu cung đều là thiên hạ của quý phi.
Cung nhân hầu hạ ở bên cạnh nàng đều hết sức cẩn thận, để tránh sơ ý một chút, liền bay mất đầu.
Dù sao, nếu nàng ta muốn ai chết, thì tuyệt đối sẽ không để cho người đó sống đến canh năm.
Lúc này, cung nữ thân cận bên cạnh nàng ta là Thanh Hà đi đến, thì thầm vào tai nàng vài câu.
Quý phi lập tức giận dữ trừng mắt, ném mạnh chén trà bên cạnh giường của mình, vẻ đẹp trên khuôn mặt kiều diễm giờ đây méo mó vì tức giận:
“Bất quá bản cung chỉ vừa mới mang thai, Vân phi đã vội vàng như vậy, dám chặn đường hoàng thượng ngay trước cửa cung của ta, là không muốn sống sao? Đồ tiện nhân Tây Vực, quả thật quá hèn hạ!”
Ta vội vàng quỳ xuống bên cạnh, cúi đầu như những cung nữ khác, cầu xin nàng nguôi giận.
Nhưng hành động này lại khiến nàng ta càng thêm tức giận, móng tay nhọn hoắt cào vào mặt bàn, tạo ra âm thanh chói tai.
Thanh Hà ở bên cạnh vội vàng xoa bóp vai cho nàng ta, khuyên nàng không nên tức giận vì một con hồ ly tinh Tây Vực.
Có thể chỉ là hoàng thượng nhất thời ham mê mới mẻ, người mà hoàng thượng yêu thương nhất chỉ có quý phi nương nương.
Nàng đưa cho quý phi một chậu nước ấm, sau đó dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
“Hiện giờ nương nương mang thai long tự, tương lai sẽ sinh hạ long tự, phúc khí ắt hẳn sẽ dồi dào, người không cần tức giận vì loại tiện tì này.”
Tâm tình quý phi lúc này cũng tốt hơn, nàng ta liếc nhìn thoáng qua, thấy ta đang cúi đầu im lặng.
Giây tiếp theo, nàng ta đá tung chậu gỗ, nước trong chậu văng tung tóe lên người ta.
Cánh hoa hồng rơi vãi trên tà váy của ta, đỏ rực đến chói mắt.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của nàng ta vang lên:
“Ngay cả việc nước lạnh cũng không biết đổi, ngươi cố tình xem bản cung là trò cười sao?”
“Hay là giống như con tiện nhân Tây Vực kia, không biết ai là chủ tử trong hậu cung này?”
02.
Ta vội vã quỳ xuống cầu xin nàng ta tha thứ.
Dưới ánh mắt sắc bén của nàng ta, ta cầm khăn lụa nhẹ nhàng giúp nàng ta lau chân.
Sau khi lau sạch đôi bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, ta mang vớ lụa và đôi giày ngọc – cống phẩm của Thục Quốc cho nàng ta.
Sau đó cung kính quỳ gối bên cạnh, tự tát mình một cái thật mạnh:
“Nô tì trời sinh ti tiện, có thể hầu hạ nương nương đã là trời cao chiếu cố. Nương nương là viên ngọc quý trên thế gian, là nô tì nhìn thấy uy nghi của nương nương mà nhất thời luống cuống, cầu nương nương giáng tội.”
Ta tự tát mình hết cái này đến cái khác, trong miệng lặp đi lặp lại:
“Đều là nô tỳ sai, khiến nương nương tức giận, nô tì tự mình chịu phạt.”
“Đều là nô tỳ sai, khiến nương nương tức giận, nô tì tự mình chịu phạt.”
…
Không biết qua bao lâu, hai gò má ta đã đỏ bừng, khóe miệng thấm vệt máu.
Lúc này nàng ta mới hừ lạnh một tiếng, vừa định nói gì đó, đột nhiên trong điện thoảng đến mùi long diên hương.
Ngay sau đó, bóng người áo vàng rực rỡ bước vào điện, quanh thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
Là Hoàng Thượng.
03
Cung nhân trong điện tất cả đều quỳ rạp xuống hành lễ, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo của hắn vang lên:
“Sao thế, trẫm chỉ vừa cùng Vân phi uống trà, thế mà Nguyệt nhi đã ghen tuông rồi?”
“Thật đúng là một bình giấm chua.”
Vừa nhìn hoàng thượng, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt vốn đang chau mày của Quý phi Từ Nguyệt Kiều.
Nàng ta nhanh chóng chạy đến bên hoàng thượng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, trong không khí phảng phất vài phần mờ ám:
“Hoàng thượng còn nói nữa, nếu không phải vì người lạnh nhạt với thần thiếp, Nguyệt nhi sao lại giận dỗi?”
“Thái y nói, thai nhi này của thần thiếp rất ổn định, Hoàng Thượng nhất định phải bù đắp cho thần thiếp thật tốt…”
Nghe giọng nói nũng nịu của Quý phi, Hoàng Thượng cắn nhẹ vào tai nàng ta, hai tay bắt đầu mơn trớn trên eo nàng ta.
Thấy vậy, các cung nhân lập tức thức thời lui ra.
Ngay sau đó, Hoàng thượng thoáng nhìn thấy miệng ta đầy máu, liền cau mày.
Quý phi trợn mắt lườm ta một cái, ra hiệu cho ta mau chóng rời đi, sau đó khoác tay ôm lấy đai ngọc của hoàng thượng, cùng hắn cười nói đi vào tẩm điện.
Nhìn hai người bên kia rèm châu dần dần nóng bỏng, ta lặng lẽ lui ra.
Nhưng ta không hề rời đi, mà quỳ gối ngoài điện.
Nhìn gốc cây đoàn tụ ở bên ngoài điện, ta siết chặt chiếc nhẫn trong tay, nước mắt rơi như mưa.
Tạ Vân Chỉ của ta, đã chết một tháng.
04.
Ngày hôm ấy, là ngày ta và Tạ Vân Chỉ gặp nhau.
Hắn là thị vệ, còn ta là cung nữ.
Trong thâm cung u ám, chỉ cần một ánh mắt thoáng qua, cả bầu trời hoa hải đường cũng mất đi màu sắc.
Lúc ấy, ánh mắt hắn như nước hồ thu, mày thanh tú như vẽ, dáng người cao thẳng tựa tùng xanh.
Có lẽ là duyên số trời định, chúng ta đã yêu nhau.
Hắn nói chờ sau khi chúng ta xuất cung, hắn sẽ tổ chức cho ta một hôn lễ nở mày nở mặt, để ta trở thành thê tử của hắn.
Ngày đó, là ngày chúng ta đã ước hẹn thời gian gặp nhau.
Dưới tán hoa đào rực rỡ trong Ngự Hoa Viên, ta chờ đợi mòn mỏi, cũng không thấy được bóng dáng của hắn.
Nhớ lại vài ngày trước, có cung nữ đồn rằng, một thị vệ họ Tạ đột nhiên được điều đến cung quý phi.
Chẳng lẽ thị vệ này, chính là Tạ Vân Chỉ, người trong lòng của ta?
Trong tâm trạng bàng hoàng, ta bước đến cung Phượng Tê nơi ở quý phi.
Cánh cửa cung điện đỏ son đóng chặt, trong lòng ta hoang mang rối loạn, cảm giác bất an dâng trào.
Còn chưa kịp hỏi thị vệ bên ngoài, cánh cửa đã cọt kẹt mở ra.
Vài cung nhân cuốn một chiếc chiếu rơm rách thấm máu, sắt mặt chế.t lặng đi ra.
Ống tay áo rủ xuống giữa chiếu rơm, nơi cổ tay áo thêu một đám mây quen thuộc.
Đó là do ta thêu.
05.
Thái giám mập mạp nói do hắn dám mơ tưởng đến quý phi nương nương, nên bị lột da, rút xương, gân mạch đều đứt, toàn thân không còn một mảnh da thịt lành lặn.
Khuôn mặt vốn tuấn tú kiên nghị, giờ đây chằng chịt những vết sẹo dữ tợn khinh khủng.
Ta không thể ngăn cản đám cung nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị ném vào bãi thú hoang, biến thành một đống xương trắng.
A Chỉ luôn một lòng vì ta, trong lòng trong mắt cũng chỉ có mình ta.
Làm sao hắn đột nhiên bị điên, mơ tưởng đến nữ nhân của Hoàng thượng?
Hắn sẽ không như vậy.
Vĩnh viên không bao giờ như vậy.
Giữa màn nước mắt nhạt nhoà, ta thu hồi suy nghĩ.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng áo vàng rực rỡ.
Bên ngoài, hàn khí ngày càng nặng nề. Khi hắn rời khỏi cung Phượng Tê, quý phi cũng sẽ không đi theo.
Giờ phút này trên khuôn mặt ta tràn đầy nước mắt, cổ áo như ẩn như hiện, dưới tà áo xuân quang nửa che nửa hở.
Thân hình hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên u ám và khó đoán.
Chỉ để lại một câu “Tuyết tan trên ngực, má hồng môi đỏ” liền rời đi.
Nhìn theo bóng lưng khuất dần của hắn, trên môi ta nở nụ cười mỉa mai.
Hoàng thượng ngươi yên tâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
06.
Tại buổi tiệc thưởng hoa, không ai bất ngờ khi quý phi và Vân phi lại xảy ra tranh cãi.
Quý phi Từ Nguyệt Kiều suốt nhiều năm được sủng ái độc nhất nhờ vào nhan sắc kiều diễm, khiến cho cả hậu cung đều lu mờ.
Nhưng nửa năm trước, Tây Vực mới cống nạp một nhóm nữ tử.
Từng người mang vẻ đẹp dịu dàng, dáng người uyển chuyển, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta đắm chìm.
Hoàng thượng vô cùng vui mừng, không chỉ miễn thuế hai vạn lượng vàng cho Tây Vực mà còn ban tặng cho họ hai thành trì ở biên cương.
Người nữ tử đứng đầu được phong làm Vân phi, đêm đó Hoàng Thượng liền đi cung Cẩm Tú của nàng, liên tiếp bảy ngày đều ở tại nơi đó.
Chẳng mấy chốc, Vân phi liền có thai.
Hoàng thượng liền vội vàng sủng hạnh các tỷ muội khác của nàng, rốt cuộc không còn đến cung của quý phi nữa.
Nhưng rất nhanh, Vân phi đột nhiên rơi xuống nước dẫn đến sảy thai.
Cả hậu cung đều biết, kẻ thù của Vân phi chính là quý phi Từ Nguyệt Kiều.
Sau nhiều lần Vân phi khóc lóc van xin, Hoàng thượng bắt đầu nghi ngờ quý phi, liền cấm túc nàng ta.
Cho đến khi quý phi mang thai, Hoàng thượng mới khôi phục sủng ái nàng ta như ngày xưa.
Không những được miễn đi tội danh khắt khe cung phi trước đây mà còn được nhận một đám cung nữ đến cung hầu hạ.
Hôm đó, sau khi nhét chiếc vòng ngọc gia truyền cho quản sự cô cô, ta đã trở thành một trong những cung nữ trong cung quý phi.
Giờ phút này, hai vị mỹ nhân gặp nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
07.
Quý phi mẫu bằng tử quý, vừa mới phục sủng, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội giáo huấn Vân phi.
Chỉ vì trên bộ cung trang màu đỏ thẫm của Vân phi thêu vài bông mẫu đơn, quý phi cho rằng Vân phi vượt quá phận, sai người đánh miệng nàng.
Hoàng thượng từng lấy hoa mẫu đơn làm đề tài, làm thơ để thể hiện sự sủng ái dành cho quý phi:
“Có tình mẫu đơn hàm sương xuân, vô lực tường vi ngụ cành mai.”
Nhưng Vân phi mới đến cung, lại xuất thân từ Tây Vực, không rành lắm về văn hóa lễ nghi Trung Nguyên.
Làm sao nàng ấy có thể biết trên áo thêu mẫu đơn là vượt quá phận?
Mọi người đều biết, đây chỉ là do quý phi không ưa Vân phi, cố tình tìm cớ trừng phạt nàng mà thôi.
Chịu đựng nỗi đau mất con, giờ đây còn thêm nỗi xấu hổ khi bị phạt vả miệng, tính tình vốn cương liệt Vân Phi lập tức nổi giận.
Nàng ta nhanh chóng lao đến trước mặt quý phi, đẩy quý phi xuống ao cá chép.
Thời tiết lạnh, nước trong ao càng thêm lạnh buốt thấu xương, khiến mọi người nhất thời hoảng hốt.