Sói Mắt Trắng - Chương 4
09
Trở lại đại doanh, ta vội vàng đem sự tình Tiêu Nhân đào tẩu nói cho phụ thân.
Phụ thân cùng ta nhất trí, cho rằng Tiêu Nhân lựa chọn đầu nhập Đại tướng của Nhữ Châu có ba nguyên nhân:
Thứ nhất, nhữ châu binh cường mã tráng, thực lực so với các lộ binh mã khác cũng coi như xếp hàng đầu.
Thứ hai, tướng quân của Nhữ Châu là Lỗ Hổ, đúng như tên gọi của mình, ông ta lỗ mãng dễ xúc động, bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại nhu nhược, rất dễ dàng khống chế.
Thứ ba, Nhữ Châu ở gần Đông Bình, sau này nếu hắn muốn dùng quân chống lại Đông Bình thì sẽ càng dễ dàng hơn.
Bước đi này của Tiêu Nhân có thể nói là tính toán tường tận.
Nó cũng khiến phụ thân và ta ý thức sâu sắc rằng thời gian không đợi người.
Thế là sau ba ngày, Tạ gia chính thức giương cờ, tự lập làm chủ.
Chỉ trong một tháng, ta đi theo phụ thân một đường hướng bắc chinh chiến, dựa vào trí nhớ kiếp trước liên tiếp đánh bại U Châu, Thanh Châu, .. thu phục tướng lĩnh cùng quân lính tản mạn.
Trợ giúp phụ thân bình định một địa phương mấu chốt.
Cũng thống nhất toàn bộ phương bắc.
Mà Tiêu Nhân cũng không nhàn rỗi, ngắn ngủi một tháng liền dẫn đầu binh mã nhữ châu, dựa vào chiến thuật của kiếp trước vững vàng chiếm lĩnh năm châu phương nam, cùng phụ thân hình thành một thế cân bằng.
Thậm chí bởi vì Tiêu Nhân mang danh Tiêu thị Hoàng tộc, nên còn chiếm được dân tâm hơn phụ thân ta.
Trước đây không ai có thể ngờ rằng con sông Thanh Thủy nằm giữa Nhữ Châu và Đông Bình vốn kín đáo nhiều năm nay bỗng nhiên trở thành ranh giới phân chia hai phe Bắc và Nam.
Mấy ngày liên tiếp, phụ thân cùng Tiêu Nhân nhiều phiên giao chiến, từ đầu đến cuối cũng chưa phân thắng bại.
Họ không còn cách nào khác là phải rút lui về hai bên bờ sông.
Nhưng lúc ta đang bàn bạc với phụ thân vào ban đêm thì bên ngoài trại đột nhiên xảy ra một cuộc náo động.
Quân lính hốt hoảng chạy vào báo cáo:
“Tướng quân, xảy ra chuyện không hay rồi, trong quân có dịch bệnh!”
“Một số người bắt đầu sốt sau bữa tối. Mọi người chỉ nghĩ đó là cảm lạnh thông thường, nhưng đến bây giờ họ lại bắt đầu sốt cao.
Ngày càng có nhiều người bị sốt, thậm chí còn có nhiều người còn bất tỉnh, khi quân y đến khám liền phát hiện ra đây là dịch bệnh! ”
“Tướng quân, chúng ta nên làm gì?”
Gần như cùng lúc đó, ta và phụ thân bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn vẻ mặt của phụ thân, chúng ta đều đoán đó là do Tiêu Nhân làm!
Quân đội canh gác nghiêm ngặt, mỗi người ra vào đều có lệnh bài, lẻn vào doanh trại và đầu độc thức ăn là điều gần như không thể.
Trừ khi là do… nước!
Tiêu Nhân đầu độc vào nước.
Dù quân ta đóng trại ven sông nhưng hắn thực sự dám dùng cách thức này để giành thắng lợi. Hắn coi thường sinh mạng của biết bao nhiêu dân thường.
Một kẻ tham lam và vô lương tâm như vậy sao lại có thể trở thành hoàng đế?
Dù có liều chết ta cũng sẽ không bao giờ để Tiêu Nhân thành công.
Nhưng tình thế bức bách, ta cùng phụ thân chỉ có thể suất lĩnh đại quân lui vào trong thành chỉnh đốn ngay trong đêm.
Đại quân của Tiêu Nhân cũng không ngoài dự đoán của ta, chỉ sau một đêm, liền tiến vào trong thành.
10
Chỉ là hắn không nghĩ tới, trên cổng thành có đại lễ mà ta chuẩn bị cho hắn.
Giờ phút này, Yến Liễu bụng lớn đang bị trói gô lại, nghẹn ngào khóc:
“Trình lang, chàng phải cứu ta, cứu hài tử của chúng ta!”
“Tạ Anh An Nói, hai ngày! Chỉ cần chàng lui binh hai ngày, liền để cho chúng ta đoàn tụ, nếu không sẽ giết chết ta.”
” Trình lang, chàng không thể bỏ mặc mẹ con chúng ta!”
Ngày đó Tiêu Nhân sốt ruột đào tẩu, cũng không mang theo yến liễu .
Tiêu Nhân khôi phục trí nhớ kiếp trước, yến liễu cũng trở thành quân cờ vô dụng.
Ta vốn muốn trực tiếp giết ả, lại ngoài ý muốn phát hiện ả đang mang thai .
Lúc ấy ta liền biết tương lai chắc chắn ả sẽ giúp ta được việc lớn.
Ta nhìn sắc mặt âm trầm của Tiêu Nhân, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng .
Kiếp trước hắn dùng ta tính toán phụ thân, hôm nay coi như cũng cho hắn nếm thử tư vị.
Đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tiêu Nhân đáp ứng .
Không chỉ bởi vì mẫu tử yến Liễu, còn bởi vì hắn tự phụ.
Hắn Nói dù có cho ta thêm năm ngày, mười ngày, dịch bệnh trong Tạ gia quân của ta cũng chỉ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng đây không phải là điều ta đang chờ đợi.
Vào lúc chạng vạng, những người ta cử đến vùng biên giới để tìm kiếm bức chân dung lúc bốn tuần tuổi của tiểu hoàng tôn cuối cùng cũng quay trở lại.
Ròng rã ba tháng, điều ta đang chờ đợi cũng tới.
Đúng như Thẩm Dịch Thư từng nói, trong chân dung biểu hiện rất rõ ràng bên cổ tiểu Hoàng tôn có vớt bớt hình lá trúc.
Tiêu Nhân, trên cổ hoàn toàn trắng trẻo, hiển nhiên là một tên giả mạo.
Ta lập tức ra lệnh cho tâm phúc đem chân dung mang đến đại doanh của quân đội nhữ châu.
Tiêu Nhân vốn là dựa vào danh hoàng thất chính thống để lừa gạt đại quân nhữ châu vì hắn xuất sinh nhập tử.
Bây giờ thân thế chân tướng rõ ràng, đại quân nhữ châu quả nhiên rơi vào hỗn loạn, quân tâm tan rã.
Cũng là lúc này ta mang theo đại đội nhân mã xuất hiện.
Dưới ánh lửa mờ ảo, có vô số người mà ta dẫn theo đang phải chịu đựng dịch bệnh tra tấn.
Họ là người dân Nhữ Châu.
Tiêu Nhân cùng lỗ hổ cầu thắng sốt ruột, nhưng họ quên mất rằng người dân ở biên giới Nhữ Châu cũng sử dụng nước sông.
Dân chúng không có nhiều thuốc men như trong quân đội, chỉ trong một đêm đã phải chịu đựng thương vong nặng nề.
Vì vậy, ngay khi nhận ra những kẻ tay chân được cử đến để đầu độc là do Tiêu Nhân và Lỗ Hổ phái đi, họ đã trở nên căm thù và quay lưng lại với bọn họ:
“Chính là bọn họ, bọn họ đã hạ độc trong nước sông, đáng thương cho người dân trong thôn chúng ta một đêm liền chết hết mười người!”
“Không sai, ta tận mắt thấy, hai người bọn họ hôm đó tại bờ sông lén lén lút lút, lúc ấy ta chỉ nghĩ rằng bọn hắn đang lấy nước, không nghĩ thì ra là đang hạ độc, thật sự là táng tận lương tâm!”
Lời khai của dân chúng ngay lập tức gây náo động trong quân đội Nhữ Châu vốn đã phân tán.
Bởi vì trong này cũng có phụ mẫu, thê tử, con cái của bọn họ, bọn hắn ở tiền tuyến đi theo Tiêu Nhân cùng lỗ hổ xuất sinh Nhập tử, vậy mà hai người bọn họ lại vì chiến thắng liền xem thường sinh mạng của thân nhân bọn họ, như vậy sao có thể không khiến bọn họ thất vọng đau khổ?
Mắt thấy thời cơ đã đến, ta trèo lên cao hét lên:
“Chư vị tướng sĩ Nhữ châu, Tiêu Ngân, lỗ Hổ, hai người bọn họ lấy danh Hoàng tộc, hoang ngôn lừa gạt các ngươi, lại nhẫn tâm sát hại bá tánh Nhữ Châu, tiểu nhân như vậy sao xứng cho các ngươi hiệu trung.
Bỏ vũ khí xuống, bỏ gian tà theo chính nghĩa Đi!”
Theo tiếng kêu gọi của ta vang lên, đại quân nhữ châu đều bỏ mũ sắt và áo giáp đầu hàng.
Lỗ hổ vì mạng sống đã khai ra đơn thuốc điều trị bệnh dịch, còn Tiêu Nhân liều chết chống cự thì bị ta bắt sống.
Một đời này, chung quy người thắng là ta, Tiêu Nhân thua.
11
Hai tháng sau, phụ thân suất lĩnh đại quân dọn sạch nam bắc, từ đó nhất thống thiên hạ.
Định đô ở bình kinh, tên nước là Đại Ninh.
Tứ hải cùng chúc mừng, vạn dân quy tâm.
Đại điển đăng cơ ngày hôm đó, phụ thân phong ta làm hoàng thái nữ.
Ông căn dặn ta cả đời phải chuyên cần chính sự yêu dân, không phụ xã tắc.
Từ đó, dưới sự chứng kiến của bách quan, ta danh chính ngôn thuận trở thành thái tử.
Cũng vào ngày này, ta đi gặp Tiêu Nhân.
Hắn co quắp tại địa lao âm u, đã bị giày vò đến không thành hình người.
Tổng cộng 118 cực hình, hắn cũng phải chịu đựng tất cả những điều tương tự như phụ thân đã phải chịu ở kiếp trước.
Tiêu Nhân nhìn thấy ta, lập tức hành động như một kẻ điên.
Hắn há miệng muốn chửi mắng ta, nhưng chỉ phát ra âm thanh mơ hồ.
Đầu lưỡi của hắn đã bị cắt mất.
Nhưng không sao cả, đại cục đã định, tất cả những gì hắn cần làm chỉ là nghe ta nói mà thôi.
Vì vậy, dưới ánh mắt oán độc của Tiêu Nhân, ta nói cho hắn biết phụ thân đã dẹp yên thiên hạ, đăng cơ làm đế, ngồi lên bảo tọa hoàng đế mà kiếp trước hay kiếp này hắn đều thiết tha thèm muốn.
Ta nói cho hắn biết bây giờ thiên hạ không còn chiến hỏa, triều đình cai trị nhân từ, Đại Ninh vạn dân quy tâm.
Ta nói cho hắn biết ta đã được sắc phong trở thành thái tử, ngày sau sẽ kế thừa đại nghiệp của phụ thân, sáng tạo ra một thời đại thái bình thịnh thế.
Ta Nói một câu, hơi thở của Tiêu Nhân liền yếu đi một phần .
Cuối cùng ta nói cho hắn biết, sau khi yến Liễu Sinh hạ sinh, ta sẽ ban thưởng cho ả một chén rượu độc .
Nhưng hài tử của hắn cùng yến liễu, ta sẽ không giết.
Bởi vì đứa bé kia, cũng là con dân của Đại Ninh ta.
Ta sẽ gửi nó vào Sơn Đường để nó được nuôi dạy tốt, sẽ cho nó đi học để nó trở thành người hữu ích với quốc gia.
Ta sẽ khiến con cháu của hắn, đời đời trung thành với Đại Ninh.
Đây cũng là sự trả thù của ta đối với Tiêu Nhân.
Vì vậy, khi ta vừa mới nói xong, Tiêu Nhân đang cạn kiệt sức liền hoàn toàn sụp đổ.
Hắn dùng chút sức lực cuối cùng để gầm lên và lao về phía ta.
Nhưng trước khi chạm được vào vạt áo của ta, hắn đã sức cùng lực kiệt ngã xuống đất.
Tiêu Nhân đã chết.
Mang theo hắn tất cả không cam lòng, tính toán cùng oán giận trở về bụi đất.
Nhưng cuộc đời của ta, Tạ Anh An, giống như mặt trời mọc, vừa mới bắt đầu.
– Hoàn –