Sói Mắt Trắng - Chương 3
Dù sao phụ thân dù có ch/ết cũng không thừa nhận cùng ta có âm mưu phản nghịch, ta và Tiêu Nhân lại đã thành thân nhiều năm, hắn muốn có cái danh “nhân hậu” thì sao có thể tự mình ra tay với ta cơ chứ?
Vì danh tiếng ngàn đời của hắn, hắn đành đẩy củ khoai lang nóng bỏng tay là ta cho Thẩm Dịch Thư.
Cũng là hôm đó ta mới biết được, Thẩm Dịch Thư là một kẻ điên.
Ả hận, ghen ghét ta đến phát cuồng.
Trong mật thất u ám, ả ta dữ tợn nhìn ta kêu to:
“Tạ Anh An, vì cái gì? Vì cái gì mà ngươi lại có một xuất thân tốt, dung mạo xinh đẹp, một người phụ thân yêu ngươi đến tận xương tủy như vậy cơ chứ?”
“Tại sao ta thuở nhỏ lại cơ khổ không nơi nương tựa, luân lạc tới thanh lâu, dù cho ta liều mạng giữ mình trong sạch, chỉ bán nghệ không bán thân, vẫn bị tất cả mọi người xem thường!
” Cho dù là Tiêu Nhân, hắn cũng chê ta bẩn, nói ta căn bản không xứng trở thành mẫu nghi thiên hạ, sao ông trời lại bất công như vậy!”
Nói đến đây, Thẩm Dịch Thư tựa như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, khuôn mặt ẩn trong bóng tối xuất hiện vẻ kỳ quái, ả nói :
“Tốt, không phải là Tiêu Nhân thích những cao môn quý nữ như ngươi sao? Không phải chê ta bẩn sao? Vậy ta liền để ngươi còn bẩn hơn cả ta.”
Ả phủi tay, nhất thời bốn phía liền có năm sáu người đàn ông hôi thối vạm vỡ đi về phía ta.
Bọn họ l.ă.n.g n.h.ụ.c, ch.à đ.ạp, đối xử với ta vô cùng tàn nhẫn cho đến khi ta thoi thóp.
Có thể nói, Thẩm Dịch Thư đã dùng phương thức tàn nhẫn nhất để kết thúc tính mạng của ta.
Cũng vào lúc trước khi ta chết, Thẩm Dịch Thư đã nói cho ta biết ả vốn dĩ có thể leo lên ngôi vị hoàng hậu là bởi vì ả ta nắm giữ trong tay bí mật của Tiêu Nhân.
Một bí mật lớn.
Đáng tiếc bí mật này là gì, hiện tại ta vẫn chưa biết được.
Nhưng trực giác nói cho ta, nó sẽ là điểm mấu chốt giúp ta báo thù.
06
Tiếng gọi của Tiêu Nhân đã lôi ta ra khỏi dòng hồi ức, hắn nói hắn đến đây để xin lỗi.
Khi đối mặt với ta, Tiêu Nhân che giấu vô cùng tốt, ánh mắt không chứa chút hận ý, ngược lại tràn đầy sự xấu hổ:
“Anh an, sự tình với Thẩm cô nương là do ta không tốt, lúc trước khi ta nghèo túng, Thẩm cô nương từng nhiều lần hỗ trợ ta. Ta đối với nàng ấy chỉ mang lòng cảm kích , nhưng nàng ấy lại liên tục cùng ta dây dưa, ta nhất thời bị mê hoặc mới có thể như vậy, sợ nàng đau lòng nên một mực giấu diếm . Nhưng ta xin thề, trong lòng Tiêu Nhân ta chỉ có duy nhất một mình nàng mà thôi.”
Vừa nói vừa trưng ra bộ dáng một chính nhân quân tử:
“Chỉ là Anh an, ta dù sao cũng đã cùng nàng ta có vợ chồng chi thực, nàng ta lại chỉ là một nữ tử yếu đuối, ta cũng không thể bỏ mặc không quan tâm. Không bằng, sau khi chúng ta thành hôn sẽ nạp nàng ta vào phủ làm thiếp, để nàng ta vẩy nước quét nhà, hầu hạ nàng. Anh An, nàng khoan dung độ lượng, nhất định có thể bao dung nàng ta được mà, đúng không?”
Tiêu Nhân nói xong liền mong đợi chờ ta trả lời, chưa gì đã muốn hưởng phúc, trái ôm phải ấp, hưởng thụ ôn nhu hương rồi.
Nhưng phải khiến hắn thất vọng, bởi vì ta nói cho hắn biết ta cùng Thẩm Dịch Thư, hắn chỉ có thể chọn một.
Nếu chọn ta, về sau hắn chính là con rể của Tạ gia, Tạ gia ta sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ hắn.
Nếu chọn Thẩm Dịch Thư, ta cùng hắn liền từ biệt tại đây, về sau không gặp lại.
Ta cho Tiêu Nhân suy nghĩ ba ngày, sau đó hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn.
Nhưng ta biết, Tiêu Nhân vô cùng khát vọng quyền lực, ra tay tàn nhẫn, sao có thể chờ lâu cho được?
Ngày ch/ết của Thẩm Dịch Thư không còn xa nữa.
Chỉ là ta không nghĩ lại nhanh như vậy.
Khi nhận được tin tức vào ban đêm, ta liền chạy đến nơi ở của Thẩm Dịch Thư, lúc này ả ta đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Nếu không phải ta đã sớm sắp xếp người bảo hộ ả, giờ phút này ả đã sớm mất mạng vào tay thích khách rồi.
Về phần người ám sát ả, không cần hỏi cũng biết là do Tiêu Nhân phái tới.
Thẩm Dịch Thư cũng hết sức rõ ràng điểm này, cho nên dù vừa được ta cứu, ả vẫn cảnh giác nhìn về phía ta:
” Tại sao ngươi lại cứu ta? Để Tiêu Nhân giết ta, các ngươi chẳng phải có thể song túc song phi rồi sao?”’
“Tạ Anh An, ngươi không có bất cứ lý do nào để cứu ta?
Ả suy tư, con mắt trợn ngược, bất quá một lát liền chợt nhận ra, run giọng hỏi:
” Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Ta không thể không thừa nhận, dù là kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Dịch Thư đều là một người thông minh.
Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Thẩm Dịch Thư.
Ngữ khí giống như không có chút rung động, không có chút hung hãn, nhưng lại mang quyết tâm muốn biết:
“Ta muốn Ngươi nói cho ta biết bí mật của Tiêu Nhân.”
Đây cũng là lý do mà ta phải ép Tiêu Nhân chọn ta hay chọn Thẩm Dịch Thư.
Tiêu Nhân một lòng muốn đăng cơ, tất nhiên sẽ không bỏ qua trợ lực của Tạ gia ta, vậy hắn chỉ có thể từ bỏ Thẩm Dịch Thư.
Thẩm Dịch Thư cũng không phải là người lương thiện, ta biết, Tiêu Nhân- người làm bạn bên cạnh ả nhiều năm cũng biết.
Thẩm Dịch Thư nắm trong tay bí mật của Tiêu Nhân. Bây giờ hắn muốn vứt bỏ ả, cách duy nhất là biến ả thành người chết.
Chỉ có để Thẩm Dịch Thư cùng Tiêu Ngân trở thành tử địch, ả mới hoàn toàn tử bỏ Tiêu Nhân mà chọn đầu nhập cho ta.
Tình thế bây giờ, Thẩm Dịch Thư đã không có lựa chọn nào khác.
Ả do dự nửa ngày, cuối cùng cũng nhận mệnh: “Tốt, ta cho ngươi biết.”
“Tên tiện chủng Tiêu Nhân này, căn bản không phải là hậu duệ của Hoàng tộc!”
“Năm đó mẫu thân ta là bảo mẫu của phủ Việt Vương. Khi vương phủ bị quân phản loạn phá hủy chỉ có mẫu thân ta mang theo Tiểu Hoàng tôn chưa đến hai tuổi trốn thoát, chúng ta từ đó trốn xa giang hồ, mai danh ẩn tích, nhưng tiểu Hoàng tôn lúc bốn Tuổi bất ngờ mắc bệnh nặng qua đời, mẫu thân ta thương tâm khổ sở, liền từ bên ngoài nhặt được nhi tử của một kẻ ăn xin mang về nhà nuôi dưỡng, người kia chính là Tiêu Nhân.”
“Về sau người của hoàng thất tìm kiếm hỏi thăm đến nhà ta, mẫu thân khi đó đã bệnh nặng, thần chí không rõ, Tiêu Nhân liền cầm tín vật tượng trưng cho thân phận của hoàng tôn đi mạo nhận thân phận, kỳ thật hắn căn bản cũng không phải là người của Tiêu gia!!”
07
Bí mật mà Thẩm Dịch Thư nói ra thực khiến ta chấn kinh, cũng làm cho ta minh bạch tại sao kiếp trước ả chỉ dựa vào bí mật này liền có thể thịnh sủng không suy, ngồi lên bảo tọa hoàng hậu.
Bí mật này đích xác đủ để triệt để phá hủy Tiêu Nhân.
Bây giờ thời cuộc mẫn cảm, hoàng thất xuống dốc, thế lực các phương như hổ rình mồi.
Vô luận là thế lực Phương nào động người trong hoàng thất, mặc kệ duyên cớ, lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị coi như bia ngắm, trở thành mục tiêu bị công kích.
Lúc trước ta cũng vì vậy mà một mực kiêng kị thân phận hoàng tộc của Tiêu Nhân, sợ ném chuột vỡ bình, không thể thẳng tay báo thù, nhưng bây giờ hết thảy đều không giống.
Nhưng lời nói của Thẩm Dịch Thư còn có điểm giữ lại, ta lười nhác vòng vo, trực tiếp hỏi:
“Chỉ dựa vào bí mật này mà ngươi có thể khống chế hắn? Hắn hoàn toàn có thể giết ngươi để diệt khẩu, trong tay ngươi còn có tín vật, đúng không?”
Không Nói đến Tiêu Ngân hiện tại, kiếp trước sau khi đăng cơ Tiêu ngân lại làm sao có thể sẽ không giết chết Thẩm Dịch Thư chứ?
Trừ phi ả có hậu thủ .
Thẩm Dịch Thư cười đắc ý:
“Không sai, mẫu thân ta năm đó sợ tiểu Hoàng tôn lớn lên không thể nhận tổ quy tông, ngoại trừ ngọc bội trên người tiểu Hoàng tôn, khi chạy trốn người còn cố ý cầm theo chân dung của tiểu Hoàng tôn khi bốn tuần tuổi, phía trên có vương phủ ấn tín, bằng chứng như núi.
“Tiểu Hoàng tôn bên cổ có một vết bớt hình lá trúc, trên bức họa thấy vô cùng rõ ràng, chỉ cần đưa ra chân dung, Tiêu Nhân tự nhiên sẽ bị vạch trần.
“Những năm này hắn một mực cố gắng tìm kiếm bức họa này, nhưng hắn không biết, năm đó khi lên kinh ta căn bản không có mang nó theo, vẫn để tại quê quán nơi biên cương.”
Sau đó Thẩm Dịch Thư đưa ra điều kiện, muốn ta phái người hộ tống ả ra khỏi Đông Bình thành, để ả trở về quê hương an độ quãng đời còn lại, ả sẽ đem chân dung giao cho ta.
“Tạ tiểu thư, ta và ngươi từ trước đến này đều không oán không thù, ta giúp ngươi vạch trần Tiêu Nhân, ngươi đảm bảo an toàn cho ta, cũng rất công bằng ……”
Chỉ là không đợi ả Nói xong, ta đã rút từ bên người thị vệ ra thanh kiếm, đột nhiên đâm vào trước ngực ả ta.
Ý cười trong ánh mắt Thẩm Dịch Thư ngưng kết, khóe miệng tuôn ra máu tươi, ngã xuống đất.
Sau đó ta tránh đi nơi yếu hại, đâm ả ta ròng rã ba mươi tám kiếm.
Nhìn con ngươi phóng đại của ả, ta nói:
“Thẩm Dịch Thư, ngươi sai rồi, chúng ta không phải không oán không thù, chúng ta là huyết hải thâm thù.”
Thẩm Dịch Thư chết, trước khi chết còn hoảng sợ trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt .
Ngày thứ hai, ta bí mật phái người đi về quê quán của Thẩm Dịch Thư tìm kiếm chân dung.
Vùng biên cương đường xá xa xôi, lại thêm bốn phía nạn binh hoả, đi lại ít nhất cũng phải mất thời gian ba tháng.
Cho nên ta mặt ngoài tìm cách ổn định hắn.
Sau lưng thì vụng trộm hiệp trợ phụ thân chiêu binh mãi mã, chờ đợi thời cơ.
Bởi vì ta vô cùng rõ ràng, vô luận kiếp trước kiếp này, Tiêu Nhân đều tuyệt không phải là một bao cỏ.
Nếu để hắn phát giác, chiếm được tiên cơ, tất nhiên sẽ là một trở ngại lớn cho phụ thân.
Tốt nhất là khiến hắn một mực nghĩ là Tạ gia đang toàn lực ủng hộ, hỗ trợ hắn, như vậy chờ hắn kịp phản ứng, đại thế đã mất.
Nhưng ta đối với Tiêu Nhân hận thấu xương, thực sự không muốn cùng hắn có nửa phần thân cận.
May mắn ta nghĩ đến một nhân tuyển tuyệt hảo——
Yến liễu.
Vì vậy khi ta bận rộn bôn ba, luôn luôn cố ý chế tạo thời cơ để yến liễu cùng Tiêu Nhân triền miên.
Hai người cho là ta mơ mơ màng màng, Yêu đương vụng trộm trộm đến cực kỳ kích thích, suốt ngày điên loan đảo phượng, cực kỳ ân ái.
Mắt thấy mọi việc đều ổn thỏa, thuận lợi, chỉ đợi lương thảo đầy đủ, binh cường mã tráng, liền dựng thẳng cờ, nhổ đại quân, chinh phạt quốc thổ.
Chờ lấy được chân dung, vạch trần thân thế của Tiêu Nhân, không đánh mà thắng diệt trừ hắn, hết thảy đều đâu vào đấy .
Nhưng vào lúc này, thám tử đột nhiên đến báo, Tiêu Nhân chạy trốn!
Một suy nghĩ kinh khủng chợt dâng lên trong đầu ta, chẳng lẽ Tiêu Nhân cũng trùng sinh?
08
Ta tại chỗ giao nhau giữa Đông Bình cùng nhữ châu đuổi kịp Tiêu Ngân, nhưng lúc này đã quá muộn.
Cũng vào một khắc này, ta xác định hắn đã trùng sinh.
Bởi vì ánh mắt hắn nhìn ta lúc này, là ánh mắt hắn không thể có vào hiện tại.
Đó là loại ánh mắt thuộc về người đứng trên cao, nắm quyền sinh sát trong tay, là ánh mắt kiếp trước sau khi đăng cơ Tiêu Nhân mới có.
Hắn cưỡi trên lưng ngựa nhìn ta, khóe miệng ngậm lấy ý cười châm chọc:
“Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, Anh an”
“Ta liền tự hỏi tại sao ngươi lại đột nhiên đổi tính? Sống lại một đời ngươi ngược lại là so ta tưởng tượng thông minh hơn nhiều, đầu tiên là ép ta giết chết Thẩm Dịch Thư, còn nghĩ kế nâng đỡ Tạ Chấn đăng cơ, sau sẽ giết ta, đúng thật đủ hung ác.
“Chỉ là Kế hoạch của ngươi dù thiên y vô phùng, đáng tiếc thiên mệnh không phù hộ, để cho ta lúc này trùng sinh, cho dù ngươi thiên tính vạn tính, cuối cùng vẫn là muốn thua trong tay ta.
Tiêu Nhân không có chút nào hối hận khiêu khích, khiến cho hận ý hai đời tích tụ trong ta nháy mắt phun trào.
Sau khi Trùng sinh, Mỗi lần nghĩ đến phụ thân kiếp trước phải nhận hết cực hình mà chết, Tạ gia máu chảy thành sông, ta đều đêm đêm không thể say giấc.
Hắn bây giờ trùng sinh cũng tốt, để cho ta báo thù càng thêm thống khoái.
So sánh hắn cái gì cũng không biết chết đi với để hắn biết tất cả nhưng lại chỉ có thể không cam lòng chết đi, càng thêm giải hận?
Nghĩ đến điều này, ta không hề sợ hãi đối đầu với ánh mắt của Tiêu Nhân, nhếch miệng:
“Tiêu Nhân, ngươi sai rồi, ta sống lại một đời này, chính là muốn báo thù rửa hận.”
“Coi như thiên mệnh không phù hộ, ta cũng sẽ thắng thiên một bậc.”
“Huống chi một đời này Ngươi đã hết mất tiên cơ, ai thắng ai bại, không bằng rửa mắt mà xem.
Có lẽ ta đã biểu hiện quá mức tự tin, nụ cười của Tiêu Nhân đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn nhìn ta đột nhiên tăng lên hai phần hàn ý.
Với sự xuất hiện của quân Nhữ Châu phía sau, hắn ngừng dây dưa, quay người, kéo dây cương phi nước đại rời đi.
Chỉ trong chốc lát, liền biến mất trong dãy núi rộng lớn.
Lần này, ta cùng Tiêu Nhân cũng coi như trực tiếp tuyên chiến .
Ta nghĩ, đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt trước trận chiến quyết phân thắng bại.
Lần sau gặp lại, chính là Ngươi chết ta sống.
Mà một ngày này, sẽ không quá xa.