Công Chúa Hòa Thân 2: Sổ Tay Sinh Tồn Của Công Chúa Hòa Thân - Chương 4
Nữ tử thảo nguyên, không chịu thua người khác.
Chúng nữ nhao nhao phỉ nhổ Tông Tì mắt bị mù, mãnh liệt theo đuổi hắn hơn cả trước kia.
Hơn nữa Lang chủ có ý tác hợp, bày tiệc suốt mấy ngày, Tông Tì cũng không trở về trong trướng.
Đó là mục đích của ta.
Nếu ta khoan dung độ lượng, ôn nhu hiền lành, các nàng có lẽ còn có thể nuốt xuống khẩu khí này.
Đáng tiếc ta lại kiêu ngạo đến mức khiến cho người người căm hận.
Ai lại chịu chắp tay nhường Tông Tì cho loại nữ nhân nông cạn bừa bãi như ta?
Ta lại cố ý chọc giận hắn, chọn một đêm trăng tròn, trước mặt thị vệ, đập vỡ bình phong Bùi Mãn thị tặng lúc đại hôn.
Lúc này Tông Tì mới trở lại bảo trướng của ta.
Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Ngày mai tin tức này sẽ truyền tới tai Bùi Mãn thị, chỉ sợ Bùi Mãn thị sẽ lấy cớ phải chịu thiệt thòi, càng thêm dây dưa với hắn.
Những người này đều là quý nữ, phía sau có trâu hươu dê ngựa của cải khắp nơi trên thảo nguyên không đếm hết, hắn chỉ có thể mặc kệ để bị quấn lấy, không thể đuổi đi một cách dễ dàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói của Tông Tì lạnh lùng cứng rắn.
Ta ở trong trướng trướng bĩu môi than thở: “Thiếp ghen rồi.”
“Ngươi mới không.”
“Sao lại không? Đại Vương lăn lộn ở cùng với các nữ tử khác cả ngày, chưa từng để thiếp vào mắt, ngay cả dự tiệc cũng không mang thiếp đi theo.”
“Hôm nay chỉ là Đông Hạ tiến cống quốc bảo, Lang chủ mời mọi người đi xem, chưa từng có nữ tử?”
“Ồ?” Ta nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, vươn cánh tay ngọc nhấc rèm lụa lên, trên cánh tay ta có mười sáu chiếc vòng vàng, ánh nến nhoáng lên, lung linh rực rỡ: “Đại Vương muốn xem quốc bảo, còn phải đến nơi khác? Thiếp là Hoàng thái nữ duy nhất trên thế gian này, yêu cơ trên thảo nguyên, chẳng lẽ không tính là quốc bảo sao?”
Tông Tì vẫn khoanh tay đứng trước giường, điểm khác biệt là, lần này hắn nhắm mắt lại, mặc cho tay ta chạm vào đai ngọc của hắn.
Một đêm vui vẻ, sáng sớm ngày hôm sau bà vú già thảo nguyên vẫn đưa thuốc tránh thai tới, ta đổ đi ngay trước mặt hắn.
“Sao không uống?”
“Dược của thảo nguyên mạnh, hại thân, vẫn là dùng thứ thiếp mang đến thôi.”
“Ngươi thật yêu quý thân thể.” Tông Tì không khỏi châm chọc.
Ta nhìn vết bầm đỏ trên cổ hắn, khẽ cười nói: “Thiếp còn muốn ở bên Đại Vương thật lâu.”
Thịnh hội thảo nguyên hôm nay, Bùi Mãn thị chắc chắn sẽ tham gia, hôm qua ta đập bình phong, lại giữ Tông Tì ở trong trướng.
Vị quý nữ thảo nguyên tính tình mãnh liệt nhất này, nhìn thấy cổ Tông Tì, nhất định có thể tiếp nhận được sự khiêu khích của ta.
Để cho một nam nhân bá nghiệp không yên ổn, căn bản không cần dùng thủ đoạn triều đình, cưới cho hắn một đống cơ thiếp xuất thân cao môn vọng tộc, cả ngày quấy rầy, ngược lại sẽ có hiệu quả nhanh hơn một chút.
Cho nên, ta cố ý chọn nơi quần áo không che được, đó là để cho các quý nữ kia xem đơn tuyên chiến của ta.
7.
Quả nhiên sau thịnh hội thảo nguyên, Bùi Mãn thị mắng ta là hồ ly hạ tiện, phụ thân của nàng Khế Hách Tông Ban tự mình cầu hôn với Lang chủ, quan hệ thông gia của Bùi Mãn thị và Tông Tì cũng bị đưa lên nghị sự.
Ta cẩn thận suy nghĩ, Lang chủ nhất định còn hoài nghi Tông Tì có tình cảm với ta, sau lưng dựa vào Nam Quốc.
Cũng chưa chắc hy vọng hắn lại liên hôn với Bùi Mãn đại tộc.
Đây là thời điểm tốt biết bao, lúc này không sinh sự, chẳng phải ta phụ “tình cảm vợ chồng” giữa ta và Tông Tì sao?
Ta mỗi ngày đều đến thỉnh tan tây trướng Yên thị, còn bày ra dáng vẻ đoan trang đàng hoàng, ngay cả trong giọng nói còn mang theo niềm vui “Chân thành”: “Nếu Đại Vương nhà ta có thể cưới nữ nhi Bùi Mãn gia, nhi thần thiếp còn có cái gì có thể cầu? Cả đời cũng có cái để dựa vào.”
Ta cầm vàng bạc châu báu không ngừng thúc giục Tây trướng Yên thị cần phải góp lời với lang chủ, thúc đẩy chuyện tốt này mới được.
Mà chỉ cần ra khỏi hoàng trướng, cho dù là ở đồng cỏ hay dòng suối, ta đều ăn mặc xinh đẹp bừa bãi, trong miệng mói ra lời khắc nghiệt: “Bùi Mãn thị lớn hơn Đại Vương hai tuổi, nữ nhi chăn ngựa trên thảo nguyên, cũng dám muốn trở thành Yên thị?! Làm thê thiếp, ta còn có thể thưởng cho nàng ta một cái lều của riêng mình!”
Trải qua một phen náo loạn như vậy, Khế Hách Tông Ban nổi giận, nhất định muốn nữ nhi ở đông trướng còn ta thì ở phía tây, phải đè ta một đầu mới được.
Lang chủ không chịu, dù sao ta gả vào trước, cho dù là bình thê, cũng muốn ta ở đông trướng.
Khế Hách Tông Ban đề xuất muốn nữ nhi làm đại phi.
Theo đạo lý, đại phi mới là chính thê của đại vương, đại phi có kim ấn, cũng có quyền chưởng sự, nghị sự. Chỉ có đại phi mới có thể ở trước mặt phu quân xưng “Thần thiếp”, mà ở trước mặt Lang chủ xưng “Nhi thần”.
Dưới Đại phi, là Yên thị, bình thường chia làm hai trướng đông tây, có tên Bình thê, nhưng chưởng sự, lại không có quyền nghị sự, còn Đại Vương và đại phi muốn gì thì nói đó.
Còn dưới nữa chính là thiếp, xưng là phu nhân, tiểu phu nhân, có thể tặng cho nhau.
Nam nhân Hoàn Nhan gia, trăm năm qua vì để liên hôn các bộ, cân bằng các bộ, để không suy giảm quyền lực, đều không lập Đại phi, chỉ lập Yên thị.
Thảo nguyên ngầm thừa nhận đông trướng làm vợ, mà tây trướng làm bình thê.
Khế Hách Tông Ban muốn tranh một danh phận cho nữ nhi, lại không biết, Lang chủ ngay cả bảo trướng của Thất Đại Vương cũng không muốn cho nữ nhi của hắn tiến vào.
Lần này đã đặt Tông Tì lên lửa nóng.
Cưới Bùi Mãn thị, tất sẽ bị Lang chủ nghi kỵ.
Nếu từ chối Bùi Mãn thị, Khế Hách Tông Ban sẽ phản bội hắn.
Cho dù lựa chọn như thế nào, hắn đều sẽ phải rớt xuống một miếng thịt!