Công Chúa Hòa Thân 2: Sổ Tay Sinh Tồn Của Công Chúa Hòa Thân - Chương 1
1.
Hoàng thái nữ hòa thân, dẫn theo tất cả những vị ẩn nhân trong hậu cung, mọi người đều khó hiểu, tỳ nữ Hoa Diễn đi theo cũng nhíu mày thật sâu, vén rèm nhìn các ma ma mặt mũi nhăn nheo, bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, chuyện này quá mất thể diện.”
Ta lật mật tịch Thái hậu để lại, hời hợt nói: “Những người này, chính là chìa khóa cứu mạng ở Bắc Quốc. Hãy chờ xem.”
Ta và Tông Tì, giống như oan gia trời sinh.
Hắn bắt giữ ca ca của ta làm con tin ở Bắc Quốc, không chịu trả lại cho ta.
Ta ở hậu cung lên kế hoạch, ở trước mặt Lang chủ nói ta cùng hắn có tình riêng, làm sụp đổ nửa đời cơ nghiệp của hắn.
Cuối cùng làm cho hắn phải trả lại ca ca, đổi lại thì ta đi hòa thân.
Tông Tì hận ta thấu xương, lại rất mưu mô.
Vừa rồi, hắn đưa tay đỡ ta vào kiệu, ánh mắt vô cùng cưng chiều.
Người ngoài nhìn thấy ta và Tông Tì nam tài nữ mạo, dắt tay gắn bó, nhưng mọi thứ chỉ là vẻ bề ngoài.
Ở chỗ không có người, hắn thò người vào kiệu, nhấc lên rèm châu hồng ngọc, dùng trán giữ lấy châu ngọc đầy đầu ta, gắt gao trừng mắt nhìn, thấp giọng oán hận nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt ngươi.”
Hai bàn tay trắng như ngọc của ta sờ lên cổ hắn, thản nhiên thay hắn chỉnh lại cổ áo hỉ phục: “Chỉ sợ Đại Vương không sống tới lúc đó thôi.”
Nói xong, cọ một vệt đỏ tươi từ môi mình xuống, chậm rãi áp lên khóe môi hắn.
Hắn hừ lạnh, vung tay ta ra, quay người rời đi.
Ta cười lạnh, rèm châu trước mắt, đang rung động.
Ma ma dẫn đầu trăm triệu lần không ngờ ta sẽ khiêu khích hắn tại chỗ, nhìn thấy khóe môi của Thất Đại Vương Tông Tì dính son môi của nữ nhân, sau khi leo lên kiệu, há miệng nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Ta thấy Tông Tì đang cưỡi trên Hãn Huyết Bảo Mã, liên tục lấy tay lau môi, tâm trạng có chút không tệ: “Son môi kia cực kỳ bền màu bám chắc, cho dù Tông Tì lau cũng không sạch được, ta muốn chụp cho hắn một cái mũ, xác thực chuyện hai chúng ta có quan hệ từ trước.”
Hoa Diễn thở dài: “Chuyện này truyền ra ngoài thì còn thanh danh gì nữa? Điện hạ cũng quá bỏ vốn rồi.”
Ma ma ngược lại cởi mở: “Điện hạ quả nhiên là thiên tuyển chi tài mà.”
Ta cười khanh khách: “Vào Bắc Quốc, chỉ sợ đêm tân hôn sẽ bị Thất Đại Vương giết, cái mạng này có thể giữ được hay không, toàn bộ đều mong ma ma dạy dỗ.”
2.
Quả nhiên, đêm động phòng hoa chúc, Tông Tì không thể kìm nén ý muốn giết ta được nữa.
Chúng ta dựa theo quy củ của thảo nguyên phát lời thề, lễ bái thiên địa.
Sau khi hắn dùng chiếc khăn tay màu đỏ xanh dẫn ta vào hỉ phòng, ta ngồi trên đệm gấm rải đủ loại hỉ quả và da sói do hắn tự tay săn bắt, cùng nhau uống rượu hỉ.
Ly rượu vừa đặt xuống, Tông Tì đưa tay vào rèm che mặt, bóp chặt cằm của ta.
Các cô nương ở thảo nguyên cùng các ma ma cười đùa: “Thất Đại Vương nóng lòng gặp Yên thị.”
Cũng chỉ có ta nhìn thấy hận ý sâu sắc trong mắt hắn.
Lúc này, người của Lang chủ tiến lên cười nói: “Hỉ thần nương chưa tới, Đại Vương có gấp, cũng ra ngoài uống rượu, tấm rèm này còn chưa được vén đâu.”
Lúc này Tông Tì mới đi ra ngoài xã giao, tới giờ tý mới về.
Vừa đợi mọi người tản đi, Tông Tì đã vung đao cắt đứt chùm tóc của ta được kết cùng hắn, động tay liền muốn túm lấy ta.
Ta bắt lấy Hỉ Quan hung hăng ném lên cánh tay cầm đao của hắn, Tông Tì né một cái, lại ngẩng đầu, trước mắt đã là một cánh tay của ta.
Hắn nhìn khuôn mặt của ta, chớp mắt ngạc nhiên giật mình, ta bắt lấy thời khắc này, đánh cược cả đời ta, dụ dỗ hắn vào một trận nóng bỏng.
Không có nam nhân nào không thích sắc đẹp, mấy tháng nay ta nội ngoại kiêm dưỡng, vốn là dung nhan mỹ lệ, học nhiều mật tịch như vậy, lúc này sắc đẹp lưu chuyển, ý nhị nhất định là càng hơn trước kia.
Huống chi, còn có một chút thuốc được tinh tế nghiền mịn vào trong son môi của ta.
Tông Tì chưa chắc đã giết ta vào ngày đại hôn, ta chỉ đành tìm cách khiến hắn không nỡ giết ta.
Dù sao năm sáu tuổi, ta thấy Quý phi thịnh sủng, tùy ý lấy cua lạnh hành hạ mẫu phi của ta đến chết, không chỉ vô sự, còn đoạt ca ca đi.
Ta biết được, mỹ mạo, tâm cơ chính là trụ cột bảo mệnh trong cung.
Quyến rũ, mới là thủ đoạn tốt nhất.
Ta thi triển mật tịch tích lũy qua các đời của bổn quốc lên người Tông Tì, giữ hắn trong hỉ điện suốt một ngày, lỡ cả giờ lành đi thỉnh an Lang chủ.
Sáng sớm sau khi thành hôn, ta ở trên giường, nhìn những vết sẹo dữ tợn sau lưng Tông Tì, trong lòng biết được, cho dù vào thời khắc nam nhân này dễ dàng bị đả động như vậy, hắn cũng là đang tính kế ta.
Tông Tì luôn luôn chăm chỉ, sau khi tân hôn lại mỏi mệt như thế.
Ta cũng không cần ra khỏi hỉ điện này cũng biết cái danh hồng nhan họa thủy, chắc chắn đã gắt gao chụp ở trên đầu ta.
Một hồ ly tinh giỏi tâm kế, đủ để Lang chủ đề phòng ta, chỉ sợ làm gì đi nữa, cho dù có khiến cho Lang chủ nghi ngờ Tông Tì, cũng càng nghi ngờ ta hơn.
Sinh hoạt ở Bắc Quốc, cất bước gian nan.
Ta xoa xoa hoa tai hạt gạo chỉ còn lại một chiếc trên tai, lập tức ngẫm lại, đến đây đã sớm biết hổ lang vây quanh, tính toán thì có làm sao? Cuối cùng ở trong mưu kế, bảo vệ tính mạng của mình mới quan trọng hơn.
Tông Tì quay đầu nhìn ta: “Ngươi còn không đứng dậy.”
Ta đưa tay vuốt ve mặt, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, lại mở miệng, che hết vẻ tính kế, âm sắc đã trở nên ngọt ngào: “Thiếp… không dậy nổi…”
Lập tức ngước lên với vẻ vừa giận vừa oán, e lệ như một quả vải trắng nõn, run rẩy.
Tông Tì híp mắt cười lạnh: “Kế hoạch giết chồng của nàng, quả thật rất thú vị.”