Sổ Tay Của Phù Thủy - Chương 5
21
Dung nham và quái vật biến mất, chân tôi chạm đất.
Lúc này, tôi đang ở trong tháp đồng hồ.
Mũ phù thủy bay tới mắng tôi: “Ngươi quá vô nhân đạo, cứ thế ném ta xuống.”
“Chẳng qua là ảo giác, còn ầm ĩ nữa sẽ cắt mày thành vải vụn.”
Đúng vậy, vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tôi càng sợ, nó càng thật.
Chỉ cần tôi không sợ hãi, bộ não của tôi phủ nhận là có thể thoát ra.
Tầm mắt của tôi rơi vào một con rối ngồi trên cửa sổ.
Nhận ra ánh mắt của tôi, nó không còn che giấu nữa.
Giọng nói già nua từ trong con rối phát ra: “Ngươi là người đầu tiên tìm được ta để giải lời nguyền.”
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt của con rối kia, gọi ra một cái tên: “Asha.”
Trong trí nhớ của Ellie, cô bé duy nhất thoát khỏi cuộc săn phù thủy.
Cô bé là phù thủy đã nguyền rủa thành phố này.
“Đã lâu rồi ta chưa nghe ai gọi ta như vậy.”
Đôi chân cứng ngắc của con rối lắc lư và đứng dậy.
“Ngươi muốn biết làm thế nào để giải lời nguyền, đúng không?”
“Vậy ngươi hẳn là biết, ta không muốn giải lời nguyền này.”
“Tất cả mọi người trong thành phố này phải chết, và ta muốn họ sống trong sợ hãi cùng bóng tối từ thế hệ này đến thế hệ khác.”
“Ta muốn bọn họ chôn cùng những phù thủy đã chết kia.”
Giọng của con rối đầy tàn nhẫn, không hề thương lượng.
Tôi mở miệng: “Cô không sợ tôi phá hủy thân thể con rối này sao?”
Giọng của con rối bình tĩnh: “Ngươi có thể hủy.”
Câu trả lời của nó phủ nhận ước tính trong lòng tôi.
Xem ra, cách giải lời nguyền không phải ở chỗ con rối.
22
Nói chuyện với Asha thất bại và nhiệm vụ của tôi bị đình trệ.
Tôi trở lại tiệm và nhìn chằm chằm vào tháp đồng hồ mỗi ngày để tìm ra cách.
Tôi đã sử dụng lông thiên thần trong trò chơi để hướng dẫn, và nó luôn hướng về tháp đồng hồ.
Mũ phù thủy rất không biết xấu hổ đi theo tôi, muốn tôi vá lại phần hôm trước bị tôi cắt.
Tay nghề của tôi thật sự rất bình thường, vá xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nó khóc mỗi ngày sau khi soi gương.
Hôm nay đã là ngày thứ năm nó khóc lóc kể lể.
Mấy ngày nay, thông qua nó để hỏi thăm về quá khứ của Asha.
Cô ấy chết sau khi đặt lời nguyền và giấu linh hồn mình trong một con rối.
Bên ngoài vừa có một cơn mưa và có người đi ngang qua như những xác chết trong đêm.
Tôi nhìn chằm chằm những người kia, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Thi thể của Asha được chôn ở đâu?”
Mũ phù thủy khóc thút thít trả lời: “Ở trong đồng hồ.”
“Mày nói cái gì?”
Tôi kích động túm lấy nó: “Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ mày mới nói.”
“Ngươi đâu có hỏi ta!”
Tôi buông chiếc mũ phù thủy ra, vô cùng tức giận.
Từng trải qua quá khứ của Ellie, tôi biết rõ rằng nguyền rủa là một điều vô cùng khó khăn.
Nó đòi hỏi một số phương tiện và sự hy sinh nhất định.
Asha đã hy sinh chính mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào tháp đồng hồ, khóe miệng nhếch lên.
Tôi đã tìm ra bước cuối cùng để phá vỡ lời nguyền.
23
Tôi lại đến tháp đồng hồ.
Con rối mở miệng: “Dù ngươi có tới bao nhiêu lần thì ta cũng sẽ không nói.”
Tôi ngắt lời nó: “Tôi đã biết cách giải lời nguyền rồi.”
Đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm tôi: “Ngươi không thể biết.”
Tôi nhìn chiếc đồng hồ khổng lồ bên ngoài: “Chính là nó.”
“Kỳ thật người trong thành này cũng không phải bị nguyền rủa, mà là bị bao phủ bởi một ảo giác cực lớn.”
“Cái đồng hồ kia chính là điểm phá giải.”
Lời nói của ta làm cho con rối khẩn trương, dưới chân tôi bỗng nhiên sinh ra vô số dây leo.
Chúng kéo dài đến cổ tôi, siết chặt.
Nó muốn dùng ảo giác để giết chết tôi, nhưng tôi đã sớm nhìn thấu.
Tôi ở trước mặt nó, vung dao phá vỡ chiếc đồng hồ khổng lồ.
Kim đồng hồ dừng lại, xương trắng rơi xuống.
Trong nháy mắt, trời đất biến đổi.
Mặt trời xuyên qua bầu trời u ám hàng trăm năm không thay đổi, chiếu sáng thành phố.
Đinh!
Hệ thống: [Vui quá! Super Plus hãy tận hưởng! ]
[Chúc mừng người chơi thông quan phó bản “Sổ tay của phù thủy”.]
[Phần thưởng của bạn đã được chuyển đến kho công cụ, tự kiểm tra và nhận.]
[Đếm ngược mười phút để thoát khỏi trò chơi.]
24
Con rối ngơ ngác nhìn thành phố bên dưới.
Nó đưa tay đón lấy ánh mặt trời, một hồi lâu mới lên tiếng: “Không sao, ít nhất hai người kia đã chết.”
“Trước kia, ta thích nhất là cùng các chị em phơi nắng trong rừng.”
“Thật ra, mỗi ngày ở đây ta đều cảm thấy cô đơn. Ta nhớ họ rất nhiều.”
Asha thở dài một hơi: “Nhìn những người đó cười vui vẻ như vậy, thật đúng là có chút không cam lòng…”
Dứt lời, con rối rơi xuống, vỡ nát trên mặt đất.
Chiếc mũ phù thủy bay đến trước mặt tôi: “Người ở thế giới khác, ngươi sắp rời đi sao?”
Tôi kinh hãi: “Sao mày biết tao là người ở thế giới khác?”
Đây có tính là bug hệ thống không?
NPC phó bản sao có thể phát hiện người chơi tồn tại?
“Ta trong mộng đã nhìn thấy ký ức của ngươi. Mặc dù có rất nhiều thứ ta không rõ, nhưng ta biết ngươi đến từ một thế giới khác.”
“Không phải giấc mơ của tao là do mày tạo ra sao?”
“Đúng và không đúng. Cơ bản vẫn phải căn cứ theo ký ức của ngươi để biến hóa.”
Ký ức?
Tôi đột nhiên nhớ tới lời Ross nói: “Nhưng nếu không nhờ ảo ảnh của em, chính anh cũng quên mất mình là ai.”
Chẳng lẽ tôi từng biết anh ta?
Tại sao tôi không có chút ký ức nào về Chàng Trai Lang Thang?
Đếm ngược đến giây cuối cùng.
Mũ phù thủy xông về phía tôi: “Đừng bỏ ta lại! Xin ngươi hãy đưa ta đi cùng!”
Hệ thống: [Người chơi đã thoát khỏi thế giới trò chơi.]
Tôi mơ hồ trong vòng xoáy bất tận. Tiếp theo sẽ là thế giới nào đây?
-HẾT-