Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung - Chương 1
1.
Ta là thê tử bị phế truất của Thái tử, cũng là người biết nhiều bí mật nhất trong toàn bộ hoàng cung.
Ba năm trước, phụ thân ta là Tể tướng bị thất thế, liên lụy đến ta cũng bị phế bỏ ngôi vị Thái tử phi, nhường chỗ cho Hứa trắc phi trước đây.
Ta thương tâm đến cực điểm, bệnh nặng một trận, đồng thời mất đi thính giác cùng giọng nói.
Người vợ kết tóc xe duyên bỗng chốc trở thành người câm điếc, Thái tử vô cùng thương xót, cho phép ta ở một mình tại Y Trúc Viên hẻo lánh nhất trong Đông cung, không cho người khác quấy rầy ta.
Nhưng không ai biết rằng, thực ra tất cả đều là ta giả vờ.
Từ nhỏ ta đã không thích giao tiếp với người khác, hận không thể cả đời không ra khỏi cửa.
Nhưng sau khi trở thành Thái tử phi, ta phải giao tiếp với mọi người từ sáng đến tối, mỗi ngày đều là sự giày vò.
Cuối cùng cũng bị phế truất, ta tưởng rằng sẽ không còn ai để ý đến ta nữa, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một đám người giả vờ quan tâm đến ta, khiến ta vô cùng phiền phức.
Ta dứt khoát giả vờ câm điếc.
Những kẻ muốn tìm cảm giác hơn người ở ta giả tạo nói với ta một tràng dài, nói đến khô cả miệng.
Ta: A ba a ba a ba.
Lặp lại vài lần, thế giới của ta cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Nhưng ta không ngờ rằng mình đã vui mừng quá sớm.
Những con tép riu đó không đến tìm ta nữa, nhưng những người đến tìm ta lại ngày càng có địa vị cao hơn.
Người đầu tiên đến thăm ta là Hứa trắc phi trước đây, nay đã là Thái tử phi.
Khi ta còn là Thái tử phi, nàng ta và ta vẫn luôn không ưa nhau.
Ta còn chưa khỏi bệnh, nàng ta đã đến chế giễu ta.
Du Thính Tuyết, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Trước đây ngươi lạnh lùng như băng, đối với ai cũng kiêu ngạo, không ngờ lại bị điếc cả hai tai, không thể nói được.
Thật đáng thương, nếu ta là ngươi, rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay, thà tự treo cổ chết còn hơn!
Nàng ta vênh váo trước mặt ta, chỉ thiếu điều khắc bốn chữ “Tiểu nhân đắc chí” lên mặt.
Ta chỉ bưng chén thuốc nóng hổi lên chậm rãi uống, vẻ mặt đờ đẫn, hoàn hảo giả vờ như không nghe thấy gì.
“Thôi bỏ đi, ta so đo với một kẻ điếc làm gì? Nhưng lúc trước ngươi đáng ghét như vậy cũng không có gì lạ, cái ngôi vị Thái tử phi này quả thực không phải thứ người ta có thể làm!”
Sau một hồi chế giễu, nàng ta lại thấy không có gì thú vị, liền chọn một chiếc ghế đệm mềm ngồi xuống, thế mà lại bắt đầu than thở với ta về chuyện trong Đông cung.
“Thật không thể hiểu nổi, Bệ hạ là người anh minh thần võ như vậy, mà nhi tử của người lại vô dụng đến thế! Chỉ là bắn cung thôi mà, Bệ hạ trăm phát trăm trúng, còn Thái tử thì lần nào cũng bắn trượt, đúng là đồ bỏ đi!”
Ta suýt nữa thì không nhịn được cười thành tiếng.
Hừ, Hứa Ninh, không ngờ ngươi lại lén lút chê bai Thái tử như vậy!
Lúc tranh sủng với ta thì khen Thái tử lên tận mây xanh, sau lưng lại vì Thái tử không bắn trúng mục tiêu khiến nàng ta mất mặt mà tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ, trong lòng điên cuồng mắng Thái tử là đồ bỏ đi đến ba trăm lần.
Ta cúi đầu uống một ngụm thuốc, cố nhịn cười tiếp tục nghe nàng ta lải nhải chửi bới Thái tử.
Nhưng vì câu nói tiếp theo của nàng ta, ta đột nhiên bị sặc một ngụm lớn, ho sặc sụa.
2
“Tại sao ta lại gả cho Thái tử chứ không phải Bệ hạ? Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã cưới… Ngươi sao vậy?”
Vẻ mặt ai oán trên khuôn mặt nàng ta còn chưa kịp thu lại, lập tức cảnh giác nhìn ta, trong mắt đã lộ ra sát khí.
Lần đầu tiên giả vờ điếc không có kinh nghiệm, ta biết sự bất cẩn của mình đã khiến nàng ta nghi ngờ, nếu không lừa gạt được nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ giết chết ta.
Trái tim ta đập thình thịch, đầu óc điên cuồng suy nghĩ cách giải thích.
Đúng lúc này, ta thoáng thấy một con sâu nhỏ đang bò trên khung cửa sổ, trong khoảnh khắc đứng dậy, ta nhanh tay nhanh mắt túm lấy con sâu đó ném vào bát thuốc.
Hứa Ninh bước về phía ta, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng ta, chỉ vào bát thuốc, vẻ mặt hoảng hốt.
“A a a.”
Hứa Ninh liếc mắt nhìn, thấy chỉ là một con sâu nhỏ, lúc đầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ là một con sâu thôi mà, xem ngươi sợ kìa, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng nhỏ.”
Nàng ta không còn nghi ngờ nữa, nhưng bị ta cắt ngang lời, cũng không còn hứng thú nói tiếp, dặn dò người hầu thay cho ta một bát thuốc mới rồi rời đi.
Sau khi nàng ta rời đi, ta bưng bát thuốc mới, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Hứa Ninh lại thích Hoàng đế ư?
Hứa Ninh, ngươi đúng là đói quá hóa liều.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng trách Hứa Ninh xuất thân danh giá, nhưng sau khi Thái tử đã có chính thê vẫn nhất quyết muốn gả cho Thái tử.
Nếu tất cả những điều này đều là để tiếp cận Bệ hạ thì mọi chuyện đều hợp lý.
Thái tử điện hạ năm nay hai mươi, Bệ hạ cũng chỉ mới ba mươi sáu, nghe nói mười năm trước, con gái út của Hứa quốc công ra ngoài gặp phải giặc cướp, chính là Bệ hạ khi đó chưa đăng cơ đã thuận đường cứu người.
Bỗng nhiên nghe được một tin động trời, kích thích đến nỗi ta cả đêm không ngủ ngon.
Ta vốn sợ giao tiếp, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời ta muốn chia sẻ và trò chuyện với người khác.
Ta thật hận mình không phải là người điếc thực sự, lại hận Hứa Ninh không phải là người câm.
Miệng nàng ta như cái rổ đựng nước vậy.
Một chuyện kích thích như vậy, sao nàng ta lại có thể lỡ lời nói ra như vậy, nàng ta coi mạng cửu tộc của ta như hàng bán buôn sao?
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, ta chỉ có thể đóng cửa khổ luyện diễn xuất.
Đợi đến khi Thái tử đến thăm ta, ta đã có thể làm được dù hắn có chết trước mặt ta cũng không đổi sắc mặt.
3.
Thái tử không hỏi ta có khỏe không, vì hỏi rồi ta cũng không nghe thấy.
Nghe nói gần đây ta đang chép kinh thư để tĩnh tâm, hắn mang đến cho ta mấy quyển kinh Phật.
Sau khi thử thăm dò ta, phát hiện ta thực sự không nghe thấy, hắn ngồi xuống ghế chủ vị, ngẩng đầu lên, thở dài một hơi: “Thính Tuyết, cô thật mệt mỏi!”
Ngươi là Thái tử, ngươi mệt cái nỗi gì!
Ta cúi đầu chuyên tâm mài mực.
“Phụ hoàng của cô, sao lại có thể để mắt đến con dâu của mình!”
Trời ơi, tin động trời quá!
Ta suýt nữa thì bẻ gãy thỏi mực trên tay.
Bình tĩnh nào, Du Thính Tuyết, mấy hôm trước ngươi không phải đã nghe Hứa Ninh nói rồi sao, nhiều lắm thì họ cũng chỉ là tình đầu ý hợp thôi.
Nếu không bình tĩnh lại, Thái tử sẽ nhìn ra mất, bây giờ không tìm được con sâu thứ hai để ta hoảng sợ nữa.
Khoan đã, con dâu?
Một thời gian trước, con dâu của Hoàng đế hình như không phải là Hứa Ninh…
Mà là ta!
Xong rồi, Hoàng đế nhắm vào ta!
Trong đầu ta sóng to gió lớn, trên tay lại bình tĩnh như lão cẩu, một bên điên cuồng nhớ lại những lần gặp gỡ ít ỏi với Hoàng đế, một bên bình tĩnh mài mực.
Không thể nào, hoàn toàn không thấy Hoàng đế có ý gì với ta, ngay cả muội muội của hắn là Ninh Viễn trưởng công chúa còn quan tâm đến ta hơn hắn.
“Phụ hoàng quả thật là tâm cơ thâm trầm, mượn cớ nhạc phụ phạm tội, phế bỏ ngôi Thái tử phi của ngươi, muốn ngươi thay đổi diện mạo vào cung hầu hạ hắn. May mà Thính Tuyết ngươi bệnh tật khắp thiên hạ đều biết, phụ hoàng mới thôi ý định, nếu không cô thật sự sẽ mất ngươi!”
Nói đến đây, Thái tử lại nghẹn ngào.
Ta chết lặng lật kinh Phật ra bắt đầu chép, trong lòng thầm mắng.
Phế vật, đúng là phế vật! Ngay cả thê tử trước cũng không bảo vệ được, giữ ngươi làm gì!
Hứa Ninh cũng không cần ngày ngày đến tìm ta khóc lóc rằng Hoàng đế chỉ coi nàng như con dâu, phúc khí này trực tiếp ban cho nàng là được!
Tiếng khóc của Thái tử khiến người ta khó chịu, ta đang định tìm cớ đuổi hắn đi, lại nghe hắn vừa khóc vừa nói: Đáng tiếc, phụ hoàng có thể ngang ngược vô lối, nhưng cô ngưỡng mộ Hứa quý phi mà không thể nói!
Ta tê liệt, thật sự tê liệt.
Cha ngươi để mắt đến con dâu, ngươi lại thèm khát thiếp thất của cha ngươi, Lý gia các ngươi có thể học chút điều tốt không?
Hứa quý phi, chẳng phải là cô của Hứa Ninh sao, vậy là ngươi còn chơi trò thế thân, thật là phản nghịch!
Ta ngừng bút uống một ngụm nước, ngay cả sau khi chết chôn ở đâu cũng đã nghĩ xong.
Thái tử phát tiết một hồi, cuối cùng cũng tỏ ý muốn rời đi.
Trong lòng ta mừng như điên, cung kính tiễn Thái tử, nhưng đi đến cửa, Thái tử đột nhiên quay lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn ta.
“Thính Tuyết, ngươi thật sự không nghe thấy gì sao?”
4.
Nghe thấy, cả hai lỗ tai đều nghe thấy!
Nhưng hôm nay coi như là Thiên Vương lão tử giáng trần, ta cũng không dám nói là ta nghe được.
Ta nhìn Thái tử bằng ánh mắt nghi hoặc và hoang mang, bất an đứng tại chỗ, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.
Thái tử xoa mặt ta cười nói: Cô cũng hy vọng ái phi thật sự không nghe thấy, nếu không biết nhiều bí mật như vậy, cô chỉ có thể nhịn đau giết ái phi.
Ta thật sự là xui xẻo.
Là ta tự muốn biết nhiều bí mật như vậy sao? Đường đường là Thái tử mà lại đi bắt nạt một người câm điếc, thật là vô liêm sỉ!
Trong lòng ta đã giết Thái tử một nghìn lần, nhưng biểu cảm vẫn không hề thay đổi.
Thái tử đi về phòng, cầm lấy kinh Phật mà ta vừa chép.