Số Phận Của Bốn Nha Hoàn - Chương 2
Đại phu nhân dường như muốn đánh tan những lời đồn nàng ghen tuông ích kỷ, vàng bạc, châu báu, đủ loại thuốc bổ, đều được không tiếc tiền đưa vào phòng Hạ Hà.
Đại gia nhìn thấy vẻ hiền thục của nàng, cũng buông tay thỏa sức ân ái. Một tháng, nửa thời gian hắn ở lại phòng Hạ Hà. Cảnh tượng này khác xa trước đây, náo nhiệt đến mức mọi người trong phủ đều bàn tán.
Cuộc sống của nàng tươi sáng, nhưng người thật lòng có thể nói chuyện lại rất ít. Đôi lúc nàng đến phòng ta ngồi chơi, mỗi lần đến đều mang theo quà cáp, dù ta từ chối cũng bắt phải nhận.
Nhưng những lời nàng nói ngày càng làm ta lo lắng.
Nàng hỏi ta:
“Đông Tuyết, ngươi có hối hận khi chọn Nhị gia không? Chúng ta đều là nha hoàn, giờ đây cuộc sống của ta tốt hơn ngươi rất nhiều.”
Khi nói, trên mặt nàng lộ ra một vẻ kiêu ngạo khó che giấu, như thể nàng đã làm được điều gì đó phi thường.
Nhưng ta vẫn nhớ dáng vẻ thê thảm của Xuân Lộ tỷ, không yên lòng khuyên nàng:
“Ngươi nên thu liễm một chút, Đại phu nhân dù sao cũng là phu nhân.”
Nàng vuốt bụng, hơi ngẩng đầu:
“Vậy thì thế nào? Trong bụng ta có thể là đứa con trai đầu tiên của Đại gia. Nếu là trưởng tử, ai biết được sau này phúc phận sẽ ra sao.”
Thì ra nàng đã mang thai. Nếu Đại phu nhân thật sự không thể sinh thêm, điều này đúng là phúc lớn.
Nhưng phúc phần cũng cần mạng để hưởng.
Nhắc đến Xuân Lộ tỷ, nàng khựng lại một chút, miệng vẫn cứng cỏi nói:
“Nàng ta cũng phải cố kỵ hài tử trong tương lai sẽ hận mình, nên không dám làm đâu.”
Nhưng khi trở về, những lời đồn truyền đến tai ta lại là nàng trở nên cung kính hơn với Đại phu nhân.
Đại phu nhân cũng dành đủ thể diện cho nàng, gặp ai cũng khen ngợi, nói rằng chỉ cần nàng sinh được con trai, sẽ trả lại khế ước bán thân, còn đến quan phủ để nâng nàng lên làm quý thiếp. Quý thiếp không giống như di nương được nâng lên từ nha hoàn, đó là thân phận chỉ dành cho các khuê nữ con nhà trong sạch. Cho dù làm thiếp, họ vẫn được xem như nửa chủ nhân, ngay cả chủ mẫu cũng không thể phát bán họ.
Ta tính ngày giúp nàng mà vui mừng, không ngờ ngay trước khi nàng sinh con, lại có chuyện càng đáng mừng hơn xảy ra.
7.
Đại phu nhân gọi ta tới, Xuân Lộ cũng đang quỳ trong phòng. Nàng hiếm khi dịu dàng, nói với chúng ta:
“Đứa bé này rất quan trọng với Đại gia. Nghe nói Xuân Lộ cũng học được chút cách đỡ đẻ ở bên ngoài. Các ngươi đều là tỷ muội thân thiết của Hạ Hà, vậy cùng ở bên nàng khi sinh nở đi.”
Ta cúi đầu đồng ý. Đến chỗ không có ai, ta mừng rỡ nhìn Xuân Lộ tỷ, lục soát khắp người mình, chỉ tiếc rằng ta chỉ mang theo đôi khuyên tai bạc đáng giá nhất, vội tháo xuống nhét cho nàng.
Nàng không nhận, nói:
“Ngươi cũng nghe Đại phu nhân nói rồi, ta làm bà đỡ, không thiếu thốn gì. Tên ngốc ấy giờ đối xử với ta không tệ, ta quyết tâm sống tốt cùng hắn. Ngươi xem, ngay cả trong phủ cũng chịu gọi ta về, ngươi đừng lo nữa.”
Ta chìm trong niềm vui hội ngộ, không nhận ra ánh mắt bối rối của Hạ Hà khi thấy Xuân Lộ tỷ, cũng không chú ý đến vẻ hận thù thoáng qua của Xuân Lộ tỷ.
Cho đến khi bát thuốc bổ được đưa vào miệng Hạ Hà sau khi sinh, cho đến khi nàng nôn ra máu tươi, không thể ngừng lại, ta mới hiểu chuyện hoang đường gì đã xảy ra.
Xuân Lộ tỷ chỉ vào Hạ Hà, điên cuồng mắng chửi: “Đồ dâm phụ! Ngươi dám tranh giành Đại gia với ta, dám lấy trộm yếm của ta để mang đến Đại phu nhân vu oan cho ta! Đáng lý hôm nay người sinh con phải là ta, người mới là người sẽ ở bên tên Trọng điên kia!”
Nàng vén tay áo lên, lộ ra đầy những vết thương trên cánh tay, vừa khóc vừa cười, nói:
“Ta đã hạ thuốc vào rượu của hắn, hai ngươi hãy xuống dưới làm đôi phu thê quỷ đi! Chỉ có vậy mới xứng với sự cấu kết bẩn thỉu của các ngươi.”
Giữa những lời điên loạn ấy, ta ghép nối lại được mọi chuyện: Trọng điên ngày ngày đánh nàng, nàng vốn đã cam chịu, nhưng một lần hắn uống rượu say và nói năng lung tung, nàng mới biết những chiếc yếm đó là do Hạ Hà, người mà nàng tin tưởng nhất đã trộm mang đi.
Hạ Hà vừa nôn máu, cũng khóc. Ta liền hiểu tất cả những gì nàng nói đều là sự thật.
8.
Ta cũng hận như Xuân Lộ tỷ, nhưng ta vẫn không nỡ để nàng chết. Ta liều mạng gào thét gọi người, tìm khắp nơi, nhưng những kẻ đó như đã biến mất cùng đứa trẻ.
Hạ Hà, người đã gần như hấp hối, gọi ta lại, giọng đứt quãng:
“Đừng… đừng tìm nữa, ngươi còn không hiểu sao? Là phu nhân… phu nhân muốn ta chết. Nàng ta sợ sau này đứa trẻ sẽ hận mình, nên phải tìm người thay nàng ta gánh tội.”
Nàng nhìn Xuân Lộ tỷ với ánh mắt phức tạp, vừa như biện minh, vừa như sám hối:
“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đã… đã làm thiếp, thì tự nhiên phải chọn chỗ tốt nhất. Phu nhân nói nàng tuyệt đối không để Xuân Lộ tỷ vào viện, ta không làm, nàng cũng sẽ tìm người khác làm.
“Đại gia không có nhi tử, nếu ta sinh được, sau này nó có thể là chủ nhân của cả Hầu phủ. Ta động lòng, ta sao có thể không động lòng?
“Nhưng phu nhân rõ ràng đã hứa với ta, nàng sẽ tìm cho Xuân Lộ tỷ một quản sự tốt. Từ khi Trọng điên xuất hiện, ta đã biết mình sẽ gặp báo ứng! Tiểu Tuyết, tỷ tỷ cầu xin muội một lần cuối cùng, ta sống không được bao lâu nữa, muội hãy đưa Xuân Lộ đi. Nếu chậm trễ, nàng… nàng cũng không sống được đâu.”
Giữa tiết trời nắng ấm tháng bảy, tháng tám, ta toàn thân lạnh ngắt, kéo Xuân Lộ tỷ ra ngoài. Ta biết, người tỷ tỷ đã ở bên ta mười năm trời kia, đang chờ đợi phút lâm chung trong căn phòng phía sau, nhưng ta chẳng thể làm gì.
Khi bước qua cánh cửa, tiếng hét cuối cùng của Hạ Hà vọng đến:
“Xuân Lộ tỷ, ta trả hết rồi. Nhi tử của ta, nương không thể nhìn con trưởng thành, con phải sống tốt, sống thật tốt!”
Xuân Lộ tỷ, người vốn điên loạn, bỗng khựng lại. Nàng nắm chặt tay ta đến đau điếng. Nhưng ta chỉ có thể đẩy nàng đi, đẩy nàng đến con đường sống.
Không ai quen thuộc với những con đường nhỏ trong phủ hơn những nha hoàn như chúng ta.
Nhân lúc không ai để ý, ta kéo nàng đến cổng nhỏ, tháo đôi khuyên tai bạc, ném cho nàng, mạnh mẽ đẩy nàng ra ngoài: “Xuân Lộ tỷ, hãy quên đi. Hận cũng tốt, đau cũng tốt, ta và nàng ấy đều mong tỷ sống tiếp.”
Ta không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ lảo đảo quay về. Đi được một lúc, như thể kiệt sức đến giọt máu cuối cùng trong tim, ta ngã gục giữa sân.
Khi tỉnh lại, hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc.
Thu Sương ngồi bên cạnh giường ta, mắt đẫm lệ, nói: “Nếu biết đây là lần cuối gặp nhau, dù trong lòng có khó chịu thế nào, ta cũng sẽ đến. Bốn tỷ muội chúng ta, sao giờ chỉ còn lại hai người.”
Đại phu nhân, để danh chính ngôn thuận việc đưa Xuân Lộ vào phủ, đã nói rằng mời tỷ muội đến hỗ trợ Hạ Hà sinh con sẽ khiến nàng an tâm hơn, cũng gọi cả Thu Sương. Nhưng từ khi chúng ta chọn làm thiếp, Thu Sương đã tự động xa cách chúng ta, lần này cũng tìm lý do để từ chối.
Ta cúi đầu, khẽ hỏi: “Trong phủ bây giờ đang nói gì?”
“Còn có thể nói gì đây, khi đó tất cả những người có mặt trong viện để đỡ đẻ đều làm chứng, nghe thấy chính Hạ Hà đã vu oan cho Xuân Lộ trước, mới dẫn đến việc Xuân Lộ trả thù. Đại phu nhân nói rằng đứa trẻ của Đại gia không thể có một người mẹ không ra gì như vậy, nên lão phu nhân đã quyết định. Đứa trẻ đó từ khi ghi vào gia phả đã là do Đại phu nhân sinh ra. Từ đó trong phủ không còn Hạ Hà, cũng không còn Xuân Lộ. Ai nhắc đến nữa, sẽ bị đánh chết ngay lập tức.”
Nói xong, nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn. Nàng liếc ra cửa, thấy không có ai, liền cắn răng nhỏ giọng nói: “Hai cái không có tiền đồ, chỉ biết cắn xé nhau, đến chết cũng không biết kéo theo ai, lại để kẻ khởi đầu mọi chuyện vẫn yên ổn ngồi trên cao đường.”
Nàng vốn là người thông minh, dám nói dám làm, nhưng lời đó làm ta sợ hãi đến mức phải đưa tay bịt miệng nàng: “Chuyện không bằng không chứng như vậy, ngươi đừng nói bậy!”
Đại phu nhân từ lâu đã làm đủ bộ dáng thương yêu Hạ Hà, cộng thêm chuyện Hạ Hà vu oan Xuân Lộ, dù sau này đứa trẻ lớn lên nghe được phong thanh mà điều tra, cũng không ai nghi ngờ Đại phu nhân mới là người sắp đặt từ đầu.
Hạ Hà trước đây từng nói rất đúng, Đại phu nhân sợ đứa trẻ sẽ hận mình, nhưng nỗi sợ đó không khiến nàng ta tha cho Hạ Hà, ngược lại càng làm mọi chuyện kín kẽ hơn. Ngay từ đầu, khi sai Hạ Hà đi trộm yếm của Xuân Lộ tỷ, nàng ta đã tính sẵn sẽ dùng chuyện này để lấy mạng Hạ Hà.
Nếu không thì bát thuốc kia làm sao lại xuất hiện đúng lúc đứa trẻ vừa được sinh ra? Nếu không thì tại sao những người trong viện lúc ấy lại xuất hiện đúng thời điểm nghe lời tố cáo của Xuân Lộ tỷ, nhưng khi ta chạy đi tìm người cầu cứu thì không thấy bóng dáng của ai?
Ta càng nghĩ càng sợ, nhìn vào ánh mắt của Thu Sương, dặn dò: “Nhớ lấy, câu nói vừa rồi ngươi chưa từng nói qua. Từ giờ, nếu ai hỏi thăm về Hạ Hà, ngươi cứ mắng chết nàng ta, mắng rằng nàng ta đã hại Xuân Lộ. Tiểu Sương, chính Hạ Hà sai trước. Hiện giờ ngươi đã có nhi tử, ngươi muốn liên lụy hắn sao?”
Đại phu nhân không thể chỉ dựa vào nghi ngờ mà giết người. Người chết quá nhiều cũng sẽ thành dấu vết, là chuyện đáng nghi. Chỉ cần người ngoài nghĩ rằng chúng ta cũng căm hận Hạ Hà, chúng ta sẽ được an toàn.
Thu Sương cười cay đắng: “Chuyện này có gì khó? Ta vốn đã hận nàng ta, hận nàng ta hồ đồ, hận nàng ta bội tín bội nghĩa, hận nàng ta hại chết Xuân Lộ tỷ. Nhưng con người thật kỳ lạ, nàng ta chết rồi, lòng ta lại đau đến vậy.”
Rốt cuộc, chúng ta không phải là Xuân Lộ tỷ, chưa từng thực sự chịu những dày vò đó, vẫn còn giữ lại chút lòng trắc ẩn vô dụng.