Sở Ngu - Chương 4
11
Hai tháng , mang thai.
Đứa trẻ đúng là cảm ơn Lâm Uyển. Nếu vì nàng gần đây thường xuyên cãi với Hầu gia, cũng sẽ lần nào uống say mò đến viện của .
Người vui nhất khi biết tin chính là bà mẫu. Bà chắc chắn rằng dễ sinh nở, khỏe mạnh.
Vì thế, bà liền tìm Hầu gia để bàn bạc, định cho giữ đứa trẻ , đó đưa Lâm Uyển phủ làm bình thê.
Khi Châu Nhi vội vã đến báo tin , đang tập chữ.
Nghe xong, hề ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt : “Lâm Uyển sẽ đồng ý. Cùng cửa khác gì . Là thê nhưng bằng thê.”*
* Ý là bình thê tuy danh nghĩa ngang hàng nhưng thực tế địa vị bằng chính thê duy nhất.
Quả nhiên, tối đó, gã sai vặt bên cạnh Hầu gia lén lút đến báo tin.
Hắn rằng Lâm Uyển kiên quyết đồng ý, thậm chí dùng ơn cứu mạng năm xưa để uy hiếp Hầu gia.
Hầu gia, như dự đoán, nhượng bộ, thề thốt rằng khi đứa trẻ chào đời sẽ lập tức trừ khử .
đã đánh giá thấp sự ghen tị của nữ nhân.
Lâm Uyển đã chắc chắn rằng Hầu gia sẽ tay với , thế là nàng tự hành động.
Ngày Võ Uy Tướng quân khải về triều, cả kinh thành như trống rỗng, đường phố chật kín đến xem.
Ta cũng trong số đó.
Ban đầu, đã dọn sẵn một góc lầu của tửu lâu để xem.
khi đoàn quân qua, biết ai đó bỗng : “Vị trí lầu cao hơn, chúng lên đó xem !”
Ngay lập tức, một đám đông lao qua hàng rào bảo vệ, chen chúc tràn lên lầu.
Trong lúc hỗn loạn, Lâm Uyển cũng theo đám xông lên. Nàng bất ngờ đẩy mạnh .
Ta kịp phản ứng, đẩy về phía , bụng đập mạnh lan can. Cơn đau buốt khiến hét lên, cả ngã thẳng từ lầu xuống.
Châu Nhi thấy , mắt đỏ hoe, cố gắng vươn tay nhưng kịp giữ lấy .
Ta nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau dữ dội sắp sửa ập đến.
thay đó, cảm giác gì đó đỡ lấy , cơn đau mà tưởng tượng hề xảy .
Mở mắt , thấy một gương mặt đầy râu quai nón.
Là Võ Uy Tướng quân.
Hắn định đặt xuống đất, nhưng co , khuôn mặt nhăn nhó vì đau: “Đau… bụng … đau quá…”
Châu Nhi đã chạy xuống , vội vã gạt đám đông để đỡ lấy từ tay Tướng quân.
12
“Châu Nhi, đứa bé… cứu lấy đứa bé của …” Ta chỉ kịp thều thào, ý thức dần mơ hồ.
Châu Nhi xuống váy , thấy một mảng đỏ thẫm, giọng nàng đã nghẹn ngào: “Ở đây ai là đại phu ? Xin hãy cứu phu nhân của chúng , phu nhân là Hầu phu nhân Sở Ngu của Vĩnh An Hầu phủ!”
Võ Uy Tướng quân về phía Châu Nhi, hỏi : “Ngươi nàng là ai?”
Châu Nhi khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đáp qua tiếng nức nở: “Phu nhân là Sở Ngu, Vĩnh An Hầu phu nhân.”
Trước mắt bỗng tối sầm , cả nâng lên trong vòng tay ai đó. Cơn đau dữ dội khiến chịu nổi mà ngất .
Khi tỉnh , đã ở Hầu phủ.
Châu Nhi bên giường, hai mắt đỏ hoe vì . Nàng cho biết, chính Võ Uy Tướng quân đã đích thân đưa về.
Ta liếc xung quanh, bà mẫu với ánh mắt thất vọng, còn Hầu gia thì sắc mặt đầy phức tạp.
Đại phu đang chẩn đoán liên tục lắc đầu, thở dài: “Phu nhân sinh nở lâu đã mang thai. Lần sảy thai đã tổn thương nghiêm trọng, e rằng khó thể thụ thai .”
Lời như sét đánh ngang tai, khiến ngây hồi lâu mới hồn.
Ta siết chặt lấy tay áo Hầu gia, giận dữ : “Phu quân, chính là biểu ! Là Lâm Uyển đã đẩy xuống, nàng hại chết con của chúng !”
Trong mắt Hầu gia thoáng qua một tia áy náy, nhưng nhanh đã tan biến.
“A Ngu, nàng chắc chắn đã mê . Nhiều như ở đó, thể là Lâm Uyển ?”
“Nàng mất đứa bé, đau lòng là điều dễ hiểu. Ta sẽ bảo đại phu kê vài thang thuốc an thần, nàng hãy nghỉ ngơi cho .”
Như sét đánh thêm lần nữa, từ từ buông tay khỏi áo .
Cả rã rời, ngã xuống giường.
, quên mất . Hầu gia và Lâm Uyển vốn cùng chung một phe, làm thể trách mắng nàng vì chứ?
Dù đã một đứa con, đứa bé mất với cũng chẳng đáng là gì.
Đến đêm, Hầu gia mang một bát thuốc đến bên giường. “A Ngu, đây là thuốc an thần mới đại phu kê, giúp nàng tĩnh dưỡng.”
Ta , ánh mắt đầy mỉa mai: “Chỉ để tĩnh dưỡng thôi ?”
Hắn khựng , giọng dịu dàng: “Nàng uống , từ từ sẽ khỏe .”
Ta , đến mức nước mắt lăn dài. Ta cầm bát thuốc lên, uống một cạn sạch.
Mưu tính bao nhiêu, cuối cùng vẫn chỉ là kẻ làm nền cho mà thôi.
Hầu gia kéo chăn đắp cho , ánh mắt thoáng qua chút đành lòng.
“Về , mỗi lần nàng uống thuốc, sẽ ở bên cạnh nàng, A Ngu.”
Ta mặt , nữa.
Cả đêm, ai thêm một lời.
13
Hầu gia luôn tự nhận là giữ chữ tín. Sau khi sinh con, quả thật luôn ở bên mỗi lần uống thuốc.
cơ thể đã tổn thương quá nặng, dù mỗi ngày uống hết bát đến bát khác, những khá hơn, mà ngược còn trở nên uể oải, mơ màng. Hầu hết thời gian trong ngày, đều chìm trong những giấc ngủ nặng nề.
Châu Nhi phát hiện điều bất thường, gửi thư cho phụ thân và mẫu thân, nhưng bà mẫu quở trách và giam lỏng trong viện của .
Đứa bé của cũng bà mẫu đón , rằng để tránh lây bệnh khí từ .
Chừng một tháng , bên ngoài bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Có thợ sơn, thợ vẽ đến Hầu phủ làm việc, viện bên cạnh cũng bắt đầu tu sửa.
Ta hỏi Châu Nhi: “Bên ngoài mà ồn ào như ?”
Châu Nhi cúi đầu, tay bịt miệng, lời nào.
đã .
“Đang chuẩn viện cho Lâm Uyển ? Nàng sắp gả , đúng ?”
Châu Nhi nhắm mắt , cuối cùng vẫn gật đầu.
Ta thở dài, xoay xuống, tiếp tục ngủ.
Cứ để bọn họ đắc ý thêm vài ngày .
Hai ngày , cửa phòng bất ngờ đẩy mạnh .
Một nữ tử mặc áo gấm màu vàng nhạt thêu hoa sải bước , chính là Lâm Uyển.
Nàng đang giường, sắc mặt tiều tụy, tựa mép giường mà nở nụ đắc ý.
“Sở Ngu, ngươi gả cho Hầu gia thì chứ? Sinh con thì chứ? Người Hầu gia yêu vẫn là ! Ngươi lẽ biết, để cưới , Hầu gia đã hạ độc ngươi. Ngươi sống bao lâu nữa , còn con của ngươi, cũng sẽ gọi là mẹ.”
Ta nàng , mỉa mai: “Thì đoán sai, ngươi chỉ thể làm kế thất. Ngươi lấy Hầu gia thì , chẳng vẫn sinh con ? Ngươi thử đoán xem, nhiều năm nếu ngươi vẫn sinh , Hầu gia trách ngươi vì đã giết mất đứa con của ?”
“Ngươi biết đấy, Lâm Uyển, trời tạo nghiệt còn thể sống, tự tạo nghiệt thì thể thoát chết.”
Lâm Uyển như con mèo giẫm đuôi, lập tức nổi giận: “Chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng. Sở Ngu, những lời của ngươi để dành mà với Diêm Vương !”
Nói xong, nàng dậy, cúi từ cao, khẩy: “Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, thật giống như một con chó mất nhà.”
Ta nhắm mắt, buồn nàng nữa.
“Vậy ngươi cẩn thận đấy. Con chó mất nhà phản công, ngươi chắc đã chịu nổi.”
“Châu Nhi, tiễn khách!”
14
Sau khi Lâm Uyển rời lâu, Hầu gia đến.
Hắn mang theo bát thuốc cuối cùng bước .
“A Ngu, đến giờ uống thuốc .”
Ta bát thuốc bốc nóng nghi ngút, cất tiếng hỏi: “Phu quân, nếu uống xong bát thuốc , liệu sẽ bao giờ tỉnh nữa ?”
Hầu gia đầu , vẻ mặt đau đớn, một lời. Biểu cảm của phức tạp đến khó hiểu.
Ta thở dài: “Thôi , thôi .”
Nói , cầm lấy bát thuốc, uống cạn.
Hầu gia dường như định ngăn , môi mấp máy vài lần nhưng cuối cùng vẫn chẳng gì.
Ta khổ, , nâng chén trà bàn lên, trịnh trọng : “Châu quang tàn, gương vỡ khuyết, sương sớm tan, hương phai hết. Đầu mày rượu cạn, tiếc biệt ly. Chăm lo , chớ nghĩ . Hôm nay, A Ngu dùng trà thay rượu, từ biệt phu quân.”
Hầu gia , kiềm mà rơi lệ. Vô thức, cũng nâng chén trà bàn lên, uống cạn.
Chưa kịp gì thêm, bỗng cảm thấy đau đớn dữ dội, phun một ngụm máu tươi.
“Ngươi… trong trà độc!”