Sở Ngu - Chương 2
4
Ba ngày , là lễ thọ tám mươi của lão phu nhân Quốc công phủ, đại diện Hầu phủ mang đến một bức Vạn Niên Tùng Đồ do đương đại Nho gia Cố Dư Chi đích thân vẽ.
Vừa xuống, đã thấy tiếng khẩy từ đối diện: “Thương nữ mà cũng bức họa chính tay Cố lão vẽ ư? Chắc chắn là mua đồ giả !”
Theo tiếng qua, thấy ở bàn đối diện đang khẽ che miệng với Lâm Uyển, là Hứa Tuyết Nhi.
Hứa Tuyết Nhi là bạn thân khuê phòng của Lâm Uyển.
Xem lần , nàng định thay Lâm Uyển nhục mạ .
Ta tức giận, chỉ hiền hòa nàng .
“Hứa tiểu thư bức họa là đồ giả, mời Hứa tiểu thư xem, nó bắt chước bức nào, và mua nó ở ?”
Nàng ngờ phản công, thoáng chốc trở nên bối rối: “Ta… mua đồ giả, làm biết … những thứ của ngươi?”
Ta thu nụ , ánh mắt sắc bén, chằm chằm nàng : “Nếu Hứa tiểu thư biết, tại khẳng định bức họa do Cố lão đích thân vẽ, mà là đồ giả?”
Hứa Tuyết Nhi luống cuống, ngón tay xoắn , tự giác về phía Lâm Uyển, mong nàng giúp đỡ.
Lâm Uyển giả vờ như thấy. Cuối cùng, Hứa Tuyết Nhi chỉ thể cố lấy dũng khí : “Ta… Cố lão là bậc Nho gia đương thời, tranh của ông chỉ bán cho hữu duyên. Ngươi… ngươi chỉ là một thương nữ, làm tư cách…”
“Ta tư cách gì?” Ta ngắt lời nàng . “Cha thương hiệu trải khắp Khánh Quốc, thích du ngoạn tứ phương, tình cờ quen biết Cố lão và tặng bức họa Thọ Tùng Đồ , gì đúng?”
“Ngươi… ngươi ngụy biện! Cố lão làm thể xem trọng một thương nhân hèn mọn như các ngươi…” Hứa Tuyết Nhi gấp gáp tranh cãi.
“Đủ !”
Bà tử bên cạnh lão phu nhân cất giọng ngắt lời nàng .
“Hứa tiểu thư, chú ý lời của . Đây là Vĩnh An Hầu phu nhân, một thương nữ như ngươi !”
Hứa Tuyết Nhi hận đến mức lườm một cái, hừ một tiếng với Lâm Uyển giận dữ xuống, nước mắt giàn giụa vì nhục nhã.
Ta dậy, hành lễ cảm ơn lão phu nhân đang ở vị trí chủ tọa.
Lão phu nhân năm xưa từng duyên gặp gỡ Cố lão, nhưng cuối cùng thành đôi. Bức họa là thật giả, bà đã rõ.
Chỉ tiếc, Hứa Tuyết Nhi là một kẻ ngu ngốc, Lâm Uyển biến thành con dao trong tay .
Còn Lâm Uyển, là kẻ biết nhẫn nại. Ta chỉ lừa Hầu gia rằng bức họa là đồ giả, mà nàng đã vội vàng dùng chuyện để hạ nhục , mong phá hỏng thanh danh của .
Xem , việc giữ chân Hầu gia khi biết tin mang thai đã khiến nàng cảm thấy đe dọa.
5
Yến hội kết thúc, đang định rời thì gặp Lâm Uyển.
Nói chính xác hơn, là nàng đuổi theo đến đây.
Nàng chằm chằm bụng , ánh mắt tràn ngập ghen ghét, nghiến răng nghiến lợi: “Biểu tẩu thật là phúc khí, nhanh như đã thai. nữ nhân sinh con như bước qua cửa tử, biết biểu tẩu mệnh sinh hạ đứa bé, nuôi nó lớn khôn ?”
Lời đúng là ác độc đến cực điểm, chỉ thiếu nước công khai nguyền rủa chết sớm.
Ta dừng bước, nàng , như : “Không cần biểu lo lắng. Ta vạn quan gia tài, sẽ mời những lang trung và bà đỡ nhất. Chỉ là sinh và nuôi con thôi, thành vấn đề.”
“Ngược , biểu thì ? Đã thành gái già mà vẫn gả , nếu cứ kéo dài thêm, e rằng chỉ thể làm kế thất thôi.”
Lời khiến nàng tức đến điên , trừng mắt căm hận . Ngay đó, dường như nghĩ điều gì đắc ý, nàng nhạt: “Dù cũng hơn biểu tẩu, đã gả mà phu quân thích, suốt ngày chạy ngoài. Ta tuy gả, nhưng thực lòng yêu thương, lúc nào cũng đặt ở trong tim.”
Ta bất ngờ, đây là… đang tự thú nhận? Thế là nể nang đáp : “Biểu đúng. Người quả thật yêu , lúc nào cũng cùng lén lút gặp gỡ. Chắc chê thể sinh con . tại lâu như mà vẫn cầu thân để rước cửa?”
“Không thể sinh con” là điều cấm kỵ của Lâm Uyển. Năm đó, chính vì lý do mà nàng Vĩnh An Hầu phủ từ chối.
Lời dứt, nàng giận đến run cả , lao lên định đánh .
“Tiện nhân!” Nàng gào lên.
Châu Nhi nhanh mắt ngăn cản, nhưng nàng giơ tay còn , vẫn đánh tiếp.
Ta lập tức sụp xuống, ôm bụng, đau đớn kêu lên: “Lâm cô nương, với cô oán thù, tại cô hại con …”
Tiếng kêu của lập tức thu hút sự chú ý của những xung quanh.
Lâm Uyển hoảng hốt, đúng là nàng ghen ghét , nhưng cũng dám tay làm hại đứa con trong bụng .
“Không… ! Ta làm gì cả!”
lúc nàng đang bối rối, Hầu gia biết từ xuất hiện, bế ngang lên, nhanh chóng rời .
Trước khi , còn quên lườm Lâm Uyển một cái. Ánh mắt đó, rõ, là lời cảnh cáo sắc lạnh.
Ta đương nhiên cũng bỏ qua cơ hội , dành cho Lâm Uyển một ánh đắc ý, khiến nàng tức đến phát điên.
6
Sau chuyện đó, Hầu gia đã một thời gian tìm đến Lâm Uyển.
Hắn thật sự một đứa con, tuyệt đối cho phép xảy bất kỳ sai sót nào.
Việc lạnh nhạt với Lâm Uyển chính là để cảnh báo nàng rằng, đứa con nàng phép động đến.
trong mắt Lâm Uyển, điều trở thành biểu hiện của sự thay đổi.
Vì , khi nàng biết Hầu gia vì chúc mừng sinh thần của mà đến cuộc hẹn kỷ niệm ngày định tình của hai , nàng thể nhịn nữa.
Không màng đến bất cứ điều gì, nàng lao thẳng Hầu phủ.
Lâm Uyển cố ý mặc bộ váy giống hệt năm đó nàng đã mặc khi đỡ mũi tên cho Hầu gia.
Ngay khi thấy Hầu gia, nàng cắn chặt môi , đôi mắt ngấn lệ, nước mắt lăn dài má, trông vô cùng đáng thương.
Hầu gia bên cạnh lập tức xúc động, buông tay đang ôm lấy , ngây nàng.
Tựa như giây tiếp theo sẽ lao đến ôm chặt lấy nàng .
Những đến dự yến tiệc đều là những kẻ tinh tường, liếc , bọn họ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy .
Bầu khí trở nên vô cùng kỳ lạ, vài phu nhân lắm lời bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Ta giả vờ nhận mối quan hệ mờ ám giữa bọn họ, hòa giải: “Biểu đến , mau , thật hiếm khi cất công đến tham dự tiệc sinh thần của .”
Nói xong, bảo thêm một chỗ , tự tay kéo Lâm Uyển xuống.
Hầu gia lúc mới sực tỉnh, ánh mắt thoáng qua vẻ bực bội về phía Lâm Uyển, như đang trách nàng tự ý chạy đến, suýt nữa khiến mất mặt.
Sau ba tuần rượu, quanh, thấy chiếc ghế mới thêm đã trống , bèn lấy cớ chịu rượu, xin phép rời tiệc .
Khi ngang qua hòn giả sơn, thấy tiếng động khe khẽ.
Châu Nhi cũng thấy, tưởng là gã sai vặt và nha nào đó lén lút làm chuyện đắn, định bước lên quát mắng nhưng kéo , hiệu im lặng.
Chỉ hòn giả sơn, tiếng thở gấp liên tục vang lên, giọng nữ làm nũng trách móc: “Ta còn tưởng thay đổi , con với nàng nên lạnh nhạt với . Nếu vì đỡ mũi tên cho năm đó, cũng thể mang thai .”
Giọng nam thở dốc đáp : “Không , mãi mãi chỉ yêu nàng. dạo nàng bớt tranh chấp với Sở Ngu , đừng gây thêm rắc rối. Hiện giờ nàng đang mang thai, chúng cần đứa con .”
“Ta đã mua chuộc bà đỡ . Chỉ cần nàng sinh là một đứa con trai, lập tức sẽ dùng gối đè chết nàng !”
Châu Nhi trợn tròn mắt, tay bịt chặt miệng, thân run rẩy vì kinh hãi.
Đoạn đối thoại của bọn họ vẫn tiếp tục: “ vẫn ghen tị, nghĩ đến việc lạnh nhạt với chỉ vì con tiện nhân thương nữ đó, đau lòng lắm.”
“Có gì mà đau lòng? Đợi đến khi nàng chết, sẽ đón nàng cửa, con trai cũng giao cho nàng nuôi dưỡng…”
Những lời đó là những câu tục tĩu, buồn nữa.
Chỉ là… kế hoạch của , giống đến thế…
Ta cũng đã sớm mua chuộc gã sai vặt thân cận bên Hầu gia.
Đợi khi nhi tử chào đời, để vì quá vui mà uống say, đó may ngã xuống hồ chết đuối.
là một cách để “lưu tử bỏ phụ”.
Ừm… xem thay đổi kế hoạch. Nếu chết, Hầu gia chắc chắn sẽ nghĩ đến việc uống rượu.