Sinh Con - Chương 2
3
Lời này được thốt ra từ trong miệng tôi, không khác nào sấm sét giữa trời quang, ngay lập tức đã đánh bại chồng tôi, khiến cho anh ấy suy sụp. Mặt anh ấy tái mét, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.!
Nhưng tôi cũng không nhìn lại anh ấy, chỉ tiện tay nhận lấy tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe từ trong tay nhóm trưởng Trần, bình tĩnh nói với chồng tôi một tiếng: “Đi nào, về nhà thôi.”
Chồng tôi như phát điên lên, đột nhiên lao về phía tôi: “Cô gạt tôi! Con đàn bà ác độc này, vậy mà lại lừa tôi nói cô muốn sinh con, còn lấy tôi ra làm……” Anh ấy bỗng dưng ngừng lại, âm lượng cũng nhỏ hơn trước đó rất nhiều, “Hóa ra là như thế này, đứa con mà cô nói, thì ra ngay từ đầu chính là thứ ở trong bụng tôi……”
Thật thông minh. Tôi giơ ngón tay cái về phía anh ấy, cũng không quá quan tâm vì sao anh ấy sẽ nổi điên.
Sắc mặt của chồng tôi lại thay đổi, anh ấy thẳng thừng nhìn chằm chằm vào tôi, không nói nên lời dù chỉ một câu.
Tôi nắm lấy tay chồng, ngay cả bàn tay của anh ấy cũng lạnh như băng. Anh ấy cứ im lặng mặc cho tôi lôi kéo, theo tôi lên xe về nhà.
Trên xe, tôi nhìn thấy chồng dùng ngón tay run rẩy gõ chữ trên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho mẹ của anh ấy.
Chắc chắn là không phải chuyện gì tốt lành.
Quả nhiên, tôi vừa bước vào cửa nhà, mẹ chồng đã giơ tay lên muốn tát tôi một cái. Tôi đã sớm đoán trước được nên nhanh nhẹn né qua một bên.
Mẹ chồng tức muốn hộc máu, vẫn không buông tay, tiếp tục đuổi đánh tôi: “Con nhỏ chết tiệt kia, loại chuyện nguy hiểm như sinh con này mà mày dám để con trai tao làm hả? Mày muốn bị đánh có đúng không? Vậy mà còn dám lừa tao nói là mày muốn có con, không phải là muốn cho con trai tao phải chịu khổ hay sao?”
Tôi không nhịn được mà cười: “Mẹ, là con trai của mẹ nói như vậy chứ con chưa từng nói là con muốn sinh con. Huống chi, nếu con trai mẹ sinh non lần này thì sẽ không thể nào mang thai được nữa, mà cái thai này chính là con trai đó.”
Mẹ chồng ngây ngẩn cả người, bàn tay khựng lại giữa không trung. Bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin, rồi lại quay đầu nhìn về phía con trai mình.
Loại phụ nữ trong đầu chứa đầy tư tưởng nối dõi tông đường cực đoan như thế này rất dễ làm ra những chuyện cực đoan.
Quả nhiên, mẹ chồng tạm dừng suốt nửa buổi, cuối cùng mới run rẩy kéo tay chồng tôi, nói với anh ấy bằng vẻ mặt thành khẩn: “Con trai à, nhang khói của nhà họ Lý chúng ta chỉ có thể dựa vào con rồi.”
Chồng tôi giận dữ đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi thật sự quá khâm phục sự nhanh trí của mình. Lúc chồng vừa biết tin anh ấy đang mang thai, tôi đã để yên cho anh ấy thông báo cho mẹ của mình trước, đề phòng việc anh ấy xảy ra bất trắc gì.
Mẹ chồng ở lại nhà của chúng tôi. Quả nhiên, bà ấy chăm sóc con trai ruột của mình càng tận tâm tận tụy hơn chăm sóc con dâu, mỗi ngày làm 3 bữa canh gà, ép người chồng đang nôn nghén dữ dội của tôi mỗi ngày đều phải uống hết. Chỉ nghĩ thôi đã thấy tinh thần sảng khoái.
Mấy tháng tiếp theo, tôi không những cho mẹ chồng 20,000 NDT tiền phí chăm sóc mà còn chu đáo gọi người mỗi ngày đến nhà kiểm tra sức khỏe cho chồng tôi. Dưới sự chăm sóc ân cần của mẹ chồng, bụng của chồng tôi ngày một lớn dần lên.
Chỉ tiếc là bọn họ đều không biết, mỗi lần chúng tôi đến kiểm tra, mục đích thật sự là ghi chép lại những số liệu thực tế của sản phu, dùng để cung cấp cho nghiên cứu mới.
Chồng tôi nhanh chóng không chịu nổi cảnh mỗi ngày đều bị tiêm thuốc trợ sản, thường xuyên ôm mẹ chồng khóc lóc thảm thiết.
Mỗi lần như vậy, tôi đều im lặng đứng một bên nhìn anh ấy, cũng lặng lẽ chuyển tiền vào tài khoản của mẹ chồng.
Mẹ chồng cũng không thể nói gì tôi, chỉ có thể vỗ về an ủi chồng tôi: “Con trai à, chuyện gì cũng không quan trọng bằng nhang khói của nhà họ Lý chúng ta. Tiểu Hi có khả năng sinh con, con là đàn ông sức dài vai rộng, cũng không thể kém cỏi hơn nó được.”
Chồng tôi càng khóc to hơn, nhưng mẹ chồng không hề nhẫn nhịn anh ấy dù chỉ một chút: “Khóc khóc khóc, ngày nào cũng chỉ biết khóc, ngay cả phụ nữ cũng không thể khóc nhiều như con! Con nhìn lại mình mà xem, ra thể thống gì!”
Tôi đứng một bên cười đến đau cả bụng.
Nhìn mà xem, bọn họ rất hài lòng nha, sao có thể không hài lòng được cơ chứ? Không chỉ có hai mẹ con bọn họ hài lòng, bản thân tôi cũng rất hài lòng.
Công việc của tôi bận rộn, số lần về nhà cũng ngày càng ít đi, nhưng dựa theo kết quả khám thai định kỳ, chồng tôi ngoại trừ việc suy sụp tinh thần một chút, còn lại những phương diện khác đều phát triển tốt đẹp.
Chồng tôi đúng là quá may mắn. Dù sao, không phải người đàn ông nào cũng có một người mẹ chu đáo và một người vợ có tiền như tôi.
Tôi nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng, báo tin rằng chồng tôi sắp lâm bồn.
4
Chờ đến khi vội vã chạy đến bệnh viện, tôi thật sự không thể tin vào tai mình: Tiếng gào khóc kinh thiên động địa của chồng tôi thật sự có thể xốc nóc nhà của toàn bộ phòng sinh lên.
Bên ngoài phòng sinh, những ông chồng đang chờ vợ sinh con đang ngơ ngác nhìn nhau. Lúc tôi đến đây, bọn họ đồng loạt nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Tôi có chút ngại ngùng, cũng may là lúc này, cửa phòng sinh mở ra. Một nữ hộ sĩ đột nhiên chạy về phía tôi, sốt ruột mà nói: “Người nhà, cô có phải là người nhà của bệnh nhân hay không? Sản phu muốn tiêm thuốc tê, cần cô ký giấy tờ.”
Tôi còn chưa kịp nói lời nào, mẹ chồng đã phẫn nộ xông lên, giật lấy tờ giấy trong tay nữ hộ sĩ: “Đánh rắm! Những đứa bé được sinh ra nhờ tiêm thuốc tê đều rất ngu ngốc, có phải các người muốn hãm hại cháu trai của tôi hay không? Thời của chúng tôi vẫn sinh con bình thường, sao đến bệnh viện các người lại vẽ thêm nhiều chuyện như vậy?”
Hộ sĩ bị sốc, vội vàng nhặt tờ giấy từ dưới sàn lên rồi lại cúi đầu chạy vào phòng sinh.
Sau đó, tôi trải qua quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Cửa phòng sinh lại mở ra, tôi vội vàng đứng dậy, kết quả là người bước ra lại là nữ hộ sĩ kia. Trong mắt cô ấy không giấu được sự nôn nóng: “Tình hình của sản phu càng lúc càng bất ổn, xin người nhà hãy suy xét lại về việc tiêm thuốc tê một chút……”
Mẹ chồng vung tay lên: “Còn cần tôi nhắc lại bao nhiêu lần……”
Tôi sợ bà ấy lại dọa nữ hộ sĩ, vội vàng can ngăn bà ấy lại, sau đó nhìn về phía nữ hộ sĩ bằng ánh mắt có ý xin lỗi rồi lắc đầu.
Hộ sĩ hiểu ý, nhưng chúng tôi đều bất lực, cho nên cô ấy chỉ có thể quay lại phòng sinh.
Cuối cùng, trong phòng sinh cũng vang lên tiếng khóc nỉ non của em bé mới sinh. Nữ hộ sĩ lại lao ra, lớn tiếng hô lên với tôi: “Chúc mừng chúc mừng, hai cha con đều bình an!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc hộ sĩ ôm em bé ra khỏi phòng sinh, mẹ chồng vội vàng xông lên, vui mừng ôm lấy cháu trai của bà ấy.
Lúc chồng tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh, mọi người đều đang quan tâm đến em bé mới sinh, chỉ có anh ấy cô đơn nằm một mình trên giường bệnh, vẻ mặt tiều tuỵ hốc hác.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó với tôi. Nhưng công việc của tôi thật sự là quá bận, còn chưa kịp hỏi thăm anh ấy, tôi đã vội vã rời khỏi đây.
Đêm hôm đó, tôi còn đăng một bài viết lên vòng bạn bè: “7 cân 8, không cần đau cũng có thể làm mẹ.” Đính kèm theo 3 bức ảnh em bé mới sinh.
Chẳng bao lâu sau, hai người bạn tốt Tiểu Hạ và Tiểu Du đã bình luận dưới bài viết của tôi:
“Đáng yêu quá, lại đây cho mẹ nuôi hôn một cái!”
“Tiểu Hi giỏi quá đi, tớ cũng muốn có một gia đình hạnh phúc như vậy, ké một chút vận may của cậu!”
Ngoại trừ những lời này ra, khu vực bình luận chỉ toàn những lời chúc phúc của mọi người.
Tôi cũng vô cùng vui vẻ, không ngờ rằng có con lại là một chuyện vui đến như vậy. Nếu biết trước như vậy thì tôi đã nghe lời chồng sớm hơn, để anh ấy tranh thủ sinh thêm mấy đứa.
《Hứa Tuyên Vũ Hắc》