Sinh Con - Chương 1
1
Tôi là một nhà nghiên cứu về kỹ thuật sinh học.
Bởi vì công việc, trước khi kết hôn, tôi đã nói với chồng rằng mình muốn DINK, anh ấy cũng đã thề thốt đồng ý với tôi.
Nhưng sau khi kết hôn, bởi vì một hành động vô tình mà tôi hoàn toàn thấy rõ gương mặt thật của chồng mình.
Tôi đem tất cả thuốc trong nhà đưa đến đơn vị kiểm tra ma túy để kiểm tra. Tôi tự cho là không có vấn đề gì, nhưng lại không ngờ rằng nhiều thuốc đến như vậy, chỉ có thành phần của thuốc tránh thai là khác.
Sau khi cảm thấy ghê tởm một trận, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng nhanh chóng nhấc máy gọi cho nhóm trưởng trong nhóm.
“Nhóm trưởng Trần, là em, Tiểu Hi đây. Dự án thí nghiệm trên cơ thể sống mà ngài nói mấy ngày hôm trước, em nghĩ chúng ta có thể thử một lần. Đúng đúng đúng, chính là dự án đó…… Chuyện này ngài không cần lo lắng, em có cách để giải quyết.”
Tôi có một suy nghĩ to gan. Trùng hợp là ngay lúc này, nhóm trưởng trong nhóm chúng tôi đang chuẩn bị một dự án nghiên cứu phát minh, cực kỳ phù hợp để ghép với chồng tôi.
Tôi tranh thủ lúc chồng đang ngủ mơ, dùng dấu tay của anh ấy ấn lên tờ giấy cam kết tự chịu trách nhiệm về hậu quả của thí nghiệm này.
Các đồng nghiệp của tôi nhanh chóng được triệu tập đến nhà tôi, chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất để tiêm thuốc tê vào cho chồng tôi, hoàn thành cuộc giải phẫu cấy ghép tử cung nhân tạo.
Chờ đến khi chồng tôi tỉnh lại đã là buổi chiều. Anh ấy xoa xoa huyệt thái dương, vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Bà xã, đã làm cơm xong chưa?” Anh ấy mơ mơ màng màng hỏi tôi.
“Đương nhiên là làm xong rồi!” Tâm trạng thoải mái, tôi cười hì hì bưng vào một dĩa cơm chiên trứng vừa mới chiên xong, ân cần để dĩa cơm trước mặt chồng tôi.
Nhưng anh ấy cũng không nhận ra là tôi có chút kỳ quặc, vẫn ăn ngấu nghiến như bình thường. Sau khi ăn xong mới chậm rãi lau miệng.
“Ăn từ từ, haiz, nhiều như vậy mà còn không đủ cho anh ăn à? Sau này anh muốn ăn gì thì cứ nói với em, em sẽ nấu cho anh ăn.” Tôi vừa cười tủm tỉm vừa nói.
“Bà xã…… Sao hôm nay em lại hiểu chuyện như vậy?” Chồng tôi có chút nghi ngờ, nhưng có thể thấy được là anh ấy rất hài lòng.
“Ông xã à, sao anh có thể nói em như vậy được? Haiz, xem ra đều là vấn đề của em, trước kia là do em không hiểu chuyện, hại anh có muốn ăn cơm cũng không ăn được. Bây giờ thì khác rồi, từ nay về sau, em sẽ chăm sóc anh cho thật tốt.” Nghe xong những lời lừa tình của tôi, ông xã trợn tròn mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.
Dù sao thì trong ấn tượng của anh ấy, trước kia, cho dù là đối với anh ấy hay đối với người khác thì thái độ của tôi đều vô cùng lạnh nhạt.
Nhưng nhìn thấy sự thay đổi này của tôi, anh ấy vẫn rất vui vẻ. Sau khi vực lại tinh thần, anh ấy bắt đầu khen tôi là đã kết hôn lâu như vậy rồi, cuối cùng tôi cũng biết tiết kiệm và chăm sóc cho gia đình.
Tôi tươi cười, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh ấy, dùng giọng điệu ngọt ngào mà nói: “Đương nhiên rồi, dù sao nay đã khác xưa, chúng ta cũng sắp có con rồi, em chắc chắn phải biểu hiện cho giống hiền thê lương mẫu* chứ.”
(* Hiền thê lương mẫu: Mẹ hiền vợ tốt.)
“Cái…… Cái gì?” Chồng tôi sững sờ mất vài giây, không có bất kỳ phản ứng nào, “Bà xã, em vừa nói gì vậy? Có thể lặp lại lần nữa hay không?”
“Em nói là chúng ta sắp có con rồi.” Tôi thật sự cười đến mức không khép miệng được.
“Nhưng trước kia chẳng phải em đã nói……” Chồng tôi bỗng dưng im lặng, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, “Bà xã, tốt quá, cuối cùng em cũng suy nghĩ thông suốt rồi!”
Anh ấy vô cùng kích động, dùng một tay ôm chầm lấy tôi.
Bỗng dưng tôi lại không cười nổi nữa. Hóa ra bấy lâu nay, anh ấy đều phản đối suy nghĩ của tôi. Mặc dù tôi luôn nhắc đi nhắc lại rằng bởi vì công việc bận rộn nên tôi không muốn sinh con, nhưng anh ấy và mẹ chồng chưa từng tôn trọng ý kiến của tôi.
2
Tôi nhớ lại, kể từ khi kết hôn với anh ấy, anh ấy liên tục dò hỏi suy nghĩ của tôi về vấn đề này. Mẹ chồng tôi càng cực đoan hơn, mỗi lần đến nhà tôi, bà ấy đều nói bóng nói gió mà chỉ trích tôi là một con gà mái không biết đẻ trứng.
Càng buồn cười hơn là, từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng chồng sẽ kiên định lựa chọn tôn trọng ý kiến của tôi. Mãi cho đến đêm hôm qua, tôi mới bắt đầu bừng tỉnh lại từ trong giấc mơ đẹp.
Chồng tôi vẫn kích động đến mức không nói nên lời, điên cuồng xoa tay, thậm chí còn gọi điện thoại cho mẹ anh ấy: “Mẹ ơi, Hi Hi cuối cùng cũng đồng ý rồi, mẹ sắp có cháu trai rồi!”
“Thật hay giả vậy?!”
Bên đầu dây bên kia, mẹ chồng không thể tin được, tạm dừng vài giây, sau đó mới lớn tiếng mà nói: “Ai da chuyện này thật sự là tốt quá, vẫn là con trai của mẹ giỏi. Mẹ đã nói rồi, có người phụ nữ nào mà không sinh con cơ chứ, chỉ có nó là vừa ích kỷ vừa vô lễ. Bây giờ thì tốt rồi, không hổ là con trai ngoan của mẹ. Con cứ chờ đó, chờ cái thai của Hi Hi lớn hơn thì mẹ đến chăm sóc cho nó.”
“Haiz mẹ ơi, không cần phiền phức đến như vậy đâu. Có con ở đây rồi, chẳng lẽ mẹ còn sợ Hi Hi xảy ra chuyện hả?” Chồng tôi tràn đầy tự tin mà nói.
Tôi cạn lời, vừa im lặng lắng nghe bọn họ thảo luận về tôi, vừa vào nhà bếp rửa chén.
Vừa rửa chén, tôi bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề, hơn nữa càng suy nghĩ càng thấy sai sai. Vì sao người nên rửa chén là tôi, người mang thai cũng phải là tôi?
Tôi đặt chén đũa trong tay xuống, nhìn về phía phòng khách hô to: “Ông xã! Lại đây rửa chén nhanh lên!”
“Được rồi!” Chồng tôi vừa lên tiếng đáp lời, vừa nhanh chóng vọt vào trong bếp, xử lý mấy cái chén còn dư lại.
Tôi im lặng đứng một bên nhìn chồng, anh ấy vừa rửa chén vừa hát nghêu ngao.
Tôi bắt đầu khen thầm trong bụng: Hóa ra chồng tôi cũng biết tự rửa chén. Chúng tôi kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ấy tự rửa chén. Cho dù ngày thường tôi có bận đến mấy thì anh ấy vẫn chỉ ru rú trong phòng chơi game.
Không ngờ rằng anh ấy còn có tiềm năng trở thành một người đàn ông nội trợ biết chăm lo cho gia đình.
Biểu cảm vui sướng và thái độ chân thành của chồng tôi kéo dài được mấy ngày, mà tôi cũng không để ý xem anh ấy như thế nào, vẫn đi làm rồi tan tầm như bình thường.
Đến cuối tuần, chồng tôi đeo tạp dề lên, nói muốn nấu một bữa cơm cho tôi. Mới đầu, tôi còn không quá quan tâm. Nào ngờ sau khi cơm nước xong, anh ấy lại chạy vào nhà vệ sinh nôn khan liên tục.
Tôi vội vàng bước lại hỏi anh ấy: “Ông xã à, anh sao vậy, trong người có chỗ nào không thoải mái hả?”
“Không…… Không có.” Chồng tôi có chút xấu hổ, “Có thể đây là lần đầu tiên anh nấu cơm nên không hợp khẩu vị cho lắm.”
Nhưng tôi biết sự thật không đơn giản như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, chồng tôi không ăn được bất cứ thứ gì, chỉ vừa nhìn thấy đồ ăn là đã buồn nôn, trạng thái tinh thần cũng càng lúc càng bất ổn. Tôi quan tâm mà hỏi anh ấy: “Ông xã à, nếu thật sự thấy khó chịu thì đi bệnh viện khám nhé? Lỡ như là viêm dạ dày thì sao?”
Tôi không nói cho anh ấy biết sự thật, nhưng tôi thật sự rất quan tâm đến tình hình của em bé.
Tôi đưa chồng đến bệnh viện, nhưng trước đó tôi đã liên hệ với nhóm trưởng Trần, để ông ấy đích thân đến đây kiểm tra tình hình mang thai của đối tượng thí nghiệm.
Lúc chồng tôi siêu âm, nhóm trưởng Trần vừa nhìn màn hình, vừa sờ sờ cằm như đang suy nghĩ về điều gì đó. Ông ấy là một chuyên gia rất được kính trọng trong lĩnh vực sinh học. Tôi đưa đầu qua, cùng ông ấy quan sát phôi thai trong tử cung mà chúng tôi đã nghiên cứu phát minh ra.
“Trước mắt chưa thấy có gì bất thường, tuy vẫn chưa có những đặc điểm cơ thể rõ ràng nhưng sức sống rất mạnh mẽ. Chúng tôi rất mong chờ kết quả thí nghiệm lần này.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Bà xã, hai người đang nói gì vậy? Sao anh nghe không hiểu lắm, có phải là tất cả mọi thứ của anh đều bình thường hay không? Nếu vậy thì tại sao anh ăn uống không vô?”
Nhóm trưởng Trần rất bất mãn với việc chồng tôi đột ngột cắt ngang lời ông ấy, cực kỳ khinh thường mà lẩm bẩm một câu: “Cậu chỉ đang nôn nghén thôi, phản ứng sinh lý bình thường, có vấn đề ở chỗ nào cơ chứ?”
“Cái gì? Bác… bác sĩ, ông đừng đùa với tôi như vậy chứ, chuyện này không buồn cười chút nào. Tôi đường đường là một người đàn ông, sao có thể bị nôn nghén như thế này?” Chồng tôi có chút do dự, cũng có chút hoảng sợ.
“Tôi làm gì có thời gian rảnh mà đi đùa với người trẻ tuổi các cậu? Thai nhi đã được 1 tuần tuổi, tình hình trước mắt vẫn ổn định, sau này nhớ quay lại khám thai định kỳ.” Bác sĩ Trần không chút để ý mà nói, giống như đang nói thời tiết hôm nay như thế nào vậy.
Nhưng chồng tôi lại luống cuống. Anh ấy xoay người bật dậy, hỏi với vẻ mặt sợ hãi: “Tình hình như thế nào? Sao có thể như vậy được! Tôi rõ ràng là nam, sao có thể mang thai được chứ?!”
“Bình thường mà. Phụ nữ có thể mang thai là bởi vì họ có tử cung, cậu cũng có một cái tử cung cho nên cũng có thể mang thai như phụ nữ bình thường thôi.” Nhóm trưởng Trần bình tĩnh mà đáp lời anh ấy.
“Tử cung? Nhưng tôi làm sao có…… Hi Hi, đây là chuyện từ khi nào?” Chồng tôi dường như đã đoán được, nhưng trong lòng anh ấy vẫn không thể tin tưởng được.
Tôi gật đầu: “Ông xã à, em phát hiện ra anh lén tráo thuốc tránh thai của em. Nếu anh sốt ruột muốn có con như vậy, em lại lương thiện hiểu chuyện như vậy, em đành phải thành toàn cho anh thôi. Chẳng phải em đã nói với anh rồi hay sao?”
Tôi nở một nụ cười ngây thơ: “Ông xã, dù sao anh cũng không kiếm được nhiều tiền như em làm nghiên cứu khoa học, chi bằng để anh mang thai đứa nhỏ này vậy.”
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy đóng vai ác sảng khoái đến như vậy.