Si Mê Như Thế - Chương 1
1
Tạ Kỳ một cô thanh mai vô cùng phiền phức.
Mỗi lần hẹn hò, cô luôn tìm đủ mọi cách để chúng dẫn cô theo.
Điều khiến vô cùng bực bội.
Hôm nay và xem bộ phim mới rạp.
Trên đường , Tề Kiều đã gọi tới ba cuộc điện thoại làm phiền.
Tạ Kỳ chút do dự chặn WeChat của cô .
Anh xoa đầu :
“Em yên tâm, là bạn gái , chắc chắn giữ cách với kiểu thanh mai trúc mã .”
Phim kết thúc, điện thoại vang lên một cuộc gọi lạ.
Anh nhấn , đầu dây bên vang lên giọng điệu dai dẳng của Tề Kiều – cô thanh mai biết điều:
“Tạ Kỳ ca, đang ở ?”
“Anh đã là đang hẹn hò với bạn gái, em đừng gọi làm phiền nữa, em hiểu tiếng ?”
Giọng cô nghẹn ngào:
“Chờ đã, đừng cúp vội, em thật sự chuyện quan trọng với …”
Tạ Kỳ do dự vài giây.
vẫn dứt khoát ngắt cuộc gọi.
Chỉ là lông mày nhíu chặt.
Như thể đang điều gì đó làm phiền.
Khi hỏi bộ váy đang thử .
Hỏi đến mấy lần mới như sực tỉnh:
“Đẹp, lắm, em mặc gì cũng .”
Tôi thay bộ đồ cũ của :
“Sao cứ như đang lơ đãng , lo cho cô ?”
Anh sững .
Cúi đầu hôn nhẹ lên trán .
“Lo cái rắm.”
“Vậy hồn vía lên mây thế ?”
“Đừng quan tâm cô , chỉ giỏi gây chuyện, chúng tiếp tục hẹn hò .”
2
Chín giờ tối.
Bên bờ sông một buổi trình diễn pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trong ánh mắt của vô số .
Tôi khoác tay Tạ Kỳ chụp ảnh, mới chụp vài tấm thì điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.
Lần là mẹ của Tề Kiều gọi tới.
Không biết bà đã gì trong điện thoại.
Đồng tử Tạ Kỳ bỗng chấn động, sắc mặt tái nhợt.
“Vâng , dì , cháu đến ngay đây.”
Tôi hỏi chuyện gì .
“Tề Kiều tự sát , đến bệnh viện ngay.”
“Cô tự sát? Chỉ vì máy, để ý mà cũng đòi tự sát, cũng quá cực đoan .”
Anh bực bội vò tóc:
“Anh biết, nhưng dù cũng qua xem , em cùng ?”
Tuy vui nhưng cũng khá tò mò.
Tề Kiều đang giở trò gì nữa đây?
Đẩy cửa phòng bệnh , chỉ thấy Tề Kiều mắt đỏ hoe, cổ tay quấn đầy băng gạc, cố gắng dậy:
“Tạ Kỳ ca, cuối cùng cũng tới …”
Rồi ngay khi bước tới giường bệnh, cô liền ôm lấy :
“Em biết mà, vẫn quan tâm em.”
Cảnh tượng khiến vô cùng khó chịu.
Tạ Kỳ hề đẩy cô , chỉ thở dài bất lực:
“Tề Kiều, em biết em thật quá đáng, vì mà đòi tự sát là chuyện trẻ con.”
“Em vì mà tự sát, em là…”
Nói đến đây, đôi mắt sưng đỏ của cô lập tức ngấn nước, rụt rè :
“Chị , thể ngoài một lát ? Chuyện … em chỉ riêng với thôi.”
3
Tôi ngoài cửa phòng bệnh đợi mười phút.
Tạ Kỳ bước với vẻ mặt nặng nề.
Đối với cái gọi là “bí mật” , hề thấy tò mò.
Tôi chỉ quan tâm đến việc thể rời lúc nào:
“Bọn bàn xong ? Có thể về , chơi cả ngày mệt.”
Không máu lạnh.
Mà là những cuộc gọi liên tục và hành vi cố tình quấy rối của Tề Kiều trong thời gian đã xóa sạch mọi thiện cảm từng với cô .
Còn cả lần đầu Tạ Kỳ dẫn gặp cô , cô chủ động bắt tay , khuôn mặt tươi rạng rỡ, nhưng âm thầm dùng hết sức bóp chặt tay .
Trò vặt vãnh đến mức thể thành lời.
“Tề Kiều ung thư dày.” – Tạ Kỳ đột nhiên .
Tim chợt khựng một nhịp.
Trong giây lát, chút nghi ngờ về sự thật của chuyện .
“Cô tự sát là vì cảm thấy là gánh nặng. Tất cả là của , vì hôm nay máy, ít nhất cũng thể cô vài lời… Cô vốn sinh trong gia đình đơn thân, nếu vì , lẽ cô cũng tuyệt vọng đến mức nghĩ là đồ thừa thãi tự sát…”
“Chuyện thể trách ,” nhẹ nhàng an ủi, “ ai ngờ sẽ xảy chuyện như thế.”
“ từ nhỏ Tề Kiều đã phụ thuộc , xem là trai… mà , từ khi quen em, còn quan tâm đến cô nữa… Mẹ kiếp, thật đáng chết.”
Một cơn gió lạnh từ ô cửa cuối hành lang lùa qua.
Có thứ gì đó trong lòng chậm rãi nguội dần.
Tôi gì.
Tạ Kỳ cũng chẳng nhận điều đó, cúi đầu, chìm đắm trong sự tự trách và dằn vặt sâu sắc, lúc dường như còn thấy bất cứ điều gì.
Lúc , giọng yếu ớt của Tề Kiều truyền đến.
“Tạ Kỳ ca, tối nay ở với em ?
“Em thật sự làm phiền … chỉ là… chỉ là mẹ em, bà trực đêm ở siêu thị…”
“Không , sẽ ở đây với em, cả.”
4
Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa to như trút nước.
Tôi đồng hồ:
“Tôi về .”
“Vậy em về .” – Anh đang cúi đắp chăn cho Tề Kiều, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên .
Cô gái giường ánh mắt dõi theo , đầy quyến luyến.
Người đàn ông mắt, nếu là bạn trai …
Có lẽ cũng sẽ cảm động vì khung cảnh dịu dàng .
“Bây giờ là mười giờ rưỡi tối,” nhắc nhở, “Tạ Kỳ, định để về một thật ?”
Tề Kiều lẩm bẩm nhỏ:
“Ờm… chị ơi, bình thường em làm thêm đến tận mười một giờ đêm mới về, cũng tự về một thôi ạ.”
“Ồ.” – Tôi liếc cô – “Em bạn trai đưa về là chuyện của em, cần thông báo cho .”
Tạ Kỳ nhíu mày.
Anh lấy điện thoại , lướt danh bạ:
“Thế , nhờ Chu Hạ Thần đưa em về nhé, là em của , thiếu gia ăn chơi, rảnh rỗi lắm.”
Chu Hạ Thần.
Từng là nhân vật phong vân của đại học A, cũng là công tử trong giới quyền quý của thành phố A, hiện tại Tạ Kỳ đang làm ở trụ sở tập đoàn Chu thị.
“Anh em, đang làm gì đấy, đây giúp một tay nhé?”
Đầu dây bên , giọng đàn ông lười biếng vang lên:
“Giờ ngủ , gì mai .”
Cậu ngủ sớm ?
Thật sự ngoài dự đoán của .
hứng làm phiền khác lúc đêm khuya, nên với Tạ Kỳ:
“Thôi bỏ , tự về , đừng làm phiền .”
Tạ Kỳ định cúp máy, thấy Chu Hạ Thần hỏi:
“Khoan đã, nhờ giúp chuyện gì?”
“Cậu qua đây đưa bạn gái về nhà nhé, hôm nào mời ăn một bữa, thế nào?”
“Được, gửi định vị cho .”
“Người mà đến ăn là lập tức đồng ý ngay. Giang Du, em ở đây chờ nhé, trong với Tề Kiều chút.”
Tạ Kỳ xoa đầu như an ủi, phòng bệnh.
Tôi cảm thấy trong lòng một cơn bực tức nơi phát tiết, lan tràn khắp nơi.
5
Bình thường Tạ Kỳ với rằng Chu Hạ Thần là một kẻ đào hoa nổi tiếng trong tình trường.
Vậy mà lần , yên tâm để Chu Hạ Thần đưa về.
Chuyện thật sự ngoài dự đoán của .
Tạ Kỳ còn chắc chắn mà với :
“Chu Hạ Thần là kiểu thường ngày lông bông, nhưng chuyện làm thì đáng tin, em cứ yên tâm.”
Chu Hạ Thần đến nhanh hơn nghĩ.
Người đàn ông đôi mắt cực kỳ nổi bật và quyến rũ, áo sơ mi đen mở bung một nút cùng, vai rộng chân dài, nụ nơi đuôi mắt mang theo vài phần ngông nghênh bất cần đời.
Tôi vẫy tay với :
“Anh Chu, bên .”
“Giang Du?”
“Ừ.” Tôi gật đầu. “Lát nữa làm phiền .”
Anh khẽ khẩy:
“Khách sáo.”
Tôi phòng bệnh tìm Tạ Kỳ.
Tề Kiều đang ôm chặt lấy cánh tay , thấy bước còn cố nặn nụ với :
“Chị ơi, chị vẫn ?”
Tôi đáp lời.
Chỉ Tạ Kỳ đang bên cạnh và :
“Anh đến , đây.”
“Anh em,” – Tạ Kỳ gật đầu hiệu về phía Chu Hạ Thần lưng – “chăm sóc bạn gái cho nhé.”
Hạ Thần nửa nửa :
“Yên tâm, đảm bảo chăm sóc chu đáo.”
Không biết quá nhạy cảm .
cảm thấy trong giọng ẩn ý gì đó khó nắm bắt.
Anh cầm lấy túi của :
“Đi thôi, đưa em về.”
Theo xuống tầng hầm gửi xe, Chu Hạ Thần mở cửa xe cho .
“Cảm ơn.” – Tôi trong.
Anh vòng qua bên , lên ghế lái.
Tôi vẫn còn mải suy nghĩ về những chuyện xảy ở bệnh viện, lơ đãng ngoài cửa sổ, để ý thấy nhắc thắt dây an .
Giây tiếp theo.
Một mùi đàn hương dịu nhẹ thoáng qua đầu mũi, đàn ông nghiêng , cúi xuống giúp cài dây an .
Khoảnh khắc cúi mắt xuống, bất chợt đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của :
“Giang Du, giả vờ quen biết vui lắm ?”
Mọi suy nghĩ rối loạn trong đầu lập tức tan biến.
Tôi mỉm :
“Lâu gặp, trai.”