Sếp Tui Biến Thành Cún Rồi! - Chương 4
14
Khi tôi nằm trên giường trong căn phòng khách của Lục Từ Niên, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ.
Tôi cũng không ngờ rằng “ở bên cạnh anh ấy” có nghĩa là chuyển đến nhà anh ấy và sống cùng anh ấy.
Khi Lục Từ Niên giúp tôi dọn dẹp đồ đạc ở nhà tôi, tôi vẫn còn ngơ ngác, cho đến khi anh ấy chúc tôi ngủ ngon và đóng cửa phòng lại, tôi mới véo mạnh má mình, lúc đó tôi mới có cảm giác chân thực hơn.
Tiến độ trong ba tháng qua nhanh hơn so với ba năm trước của chúng tôi.
Ban đầu tôi dự định sẽ thâm nhập vào vòng tròn xã hội của anh ấy một cách từ từ trong vòng một năm, sau đó mới từ từ tính toán, nhưng bây giờ mối quan hệ giữa chúng tôi giống như đi xe tên lửa, tôi trực tiếp mang theo hành lý chuyển đến nhà anh ấy.
Sống, sống chung?
Tôi nhai ngẫm từ ngữ mang sắc thái mập mờ này, lăn qua lăn lại trên giường thêm hai vòng.
Hậu quả của việc quá phấn khích là sáng hôm sau tôi dậy muộn hơn bình thường mười phút.
Lơ mơ bước ra khỏi phòng, Lục Từ Niên đặt một đĩa thức ăn lên bàn, ngước nhìn tôi mỉm cười nhẹ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng…”
Khoan đã! Tôi còn chưa rửa mặt đánh răng!
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, quay lại nhà vệ sinh.
Đảm bảo bản thân không có tì vết, tôi mới từ tốn bước ra khỏi phòng.
Lục Từ Niên ngồi chờ tôi ở bàn, đũa vẫn chưa động.
Sáng sớm, Lục Tiểu Hà còn ngủ say, trong nhà chỉ có hai chúng tôi là sinh vật tỉnh táo.
Cảm giác bồn chồn len lỏi khắp người, nhưng Lục Từ Niên dường như không hề hay biết, giọng anh dịu dàng: “Mì bây giờ vẫn còn nóng, để lâu sẽ nguội.”
Tôi ngồi xuống bàn, cầm đũa, dưới ánh mắt lấp lánh của Lục Từ Niên, gắp một đũa mì, đưa vào miệng.
Ngon quá!
Mắt tôi bỗng sáng bừng lên.
Đợi đến khi ăn xong mì mới ngẩng đầu lên, tôi lại phát hiện người đối diện đang chống cằm nhìn tôi cười, đôi mắt phượng cong cong, thêm mấy phần thân thiện.
Mà cách ăn uống của tôi nãy giờ… hẳn là ổn chứ nhỉ?
Lấy khăn giấy lau lau miệng, tôi khẽ khàng ho hai tiếng: “Hay là, để em rửa bát nhé?”
“Không cần.”
Anh cầm lấy đĩa mì trước mặt tôi, tự mình đi về phía bếp: “Để anh lo là được.”
Nghe tiếng động trong bếp, tôi rón rén bước đến gần, nhẹ nhàng áp tai vào cửa nhìn anh rửa bát.
Lục Từ Niên cao ráo, thanh mảnh, mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, cúi đầu rửa bát.
Khi ở công ty, với vai trò là cấp trên của tôi, tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi vẫn có một khoảng cách nhất định, mặc dù tôi đã quen anh gần mười năm.
Từ bạn học cấp 3, đến bạn học đại học, rồi đến khi tôi nhảy dù vào công ty anh.
Rõ ràng chúng tôi đã từng thức trắng đêm tâm sự, từng cùng nhau nâng ly chúc mừng, từng cùng nhau đi đến đỉnh cao của cảm xúc.
Nhưng so với những người bạn lâu năm, mối quan hệ của chúng tôi có vẻ xa cách hơn một chút.
Vì do dự, tôi luôn muốn tiến gần anh hơn nhưng lại lùi lại vì sợ hãi.
Bước đi chập chững, tôi dường như mãi mãi đứng ở ranh giới thân mật của anh.
Nhưng tôi không dám đến gần hơn nữa.
Tiếng va chạm lanh canh của những chiếc chén sứ trong chậu vang lên.
Lục Từ Niên quay người, đặt chén vào tủ. Khi anh quay người, tôi cũng vội vàng lảng tránh.
Dựa vào tường, tim tôi đập nhanh, nhắm mắt lại.
Vì tôi sợ.
Tôi sợ rằng việc tiến gần vội vàng của mình sẽ khiến mối quan hệ giữa chúng tôi càng xa cách hơn.
15
Lục Từ Niên đi làm cùng tôi.
Lúc ngồi trong văn phòng gõ bàn phím, tôi nhịn không được nhìn vào sợi dây đỏ trên tay.
Nhưng đến tận buổi trưa nó vẫn không sáng, tôi thở phào nhẹ nhõm, xuống căng tin ăn trưa sau đó chuẩn bị nằm bò lên bàn nghỉ ngơi một chút.
Ngoài cửa văn phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tôi đáp một tiếng “mời vào”. Cửa mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện.
Người bước vào là một chàng trai trẻ với đôi mắt sáng, tràn đầy năng lượng như ánh mặt trời, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.
Cậu ấy là người mới gia nhập bộ phận của chúng tôi cách đây không lâu, Chiêm Kinh Minh.
Dáng vẻ của cậu ấy giống như có thể hòa hợp với tất cả mọi người, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, làm người khác rất có thiện cảm.
“Chị Khê.”
Cậu ấy không gọi tôi là “chị Nhiếp” như Ân Hiểu Hiểu và mấy người khác.
Chàng trai lắc lắc chiếc túi trong tay: “Chị thích trà sữa phô mai, mua ly trà sữa thứ hai được giảm nửa giá nên em đã mua thêm một ly, chị có uống không?”
Quan hệ của tôi và đám Ân Hiểu Hiểu rất tốt, vì vậy rất hay có người mang đồ ăn vặt đến văn phòng cho tôi, thỉnh thoảng còn ngồi lại văn phòng tôi ăn.
Bình thường tôi cũng không từ chối, lần này tôi cũng mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì ạ.”
Khi mỉm cười, cậu thanh niên để lộ ra hai chiếc răng khểnh, có chút trẻ con.
Khác hẳn với Lục Từ Niên.
Dù là hồi còn học cấp ba, khi mỉm cười, thiếu niên Lục Từ Niên cũng chỉ nhẹ cong môi, thận trọng, kiềm chế.
Suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu làm tôi giật mình, có chút buồn cười.
Có gì đáng để so sánh đâu chứ.
Chiêm Kinh Minh đặt túi đồ lên bàn làm việc của tôi, dặn tôi uống sớm kẻo phô mai chảy mất, rồi lịch sự đi ra ngoài.
Cậu ta vừa đi ra không lâu, Ân Hiểu Hiểu lại bước vào, nhìn thấy trà sữa trên bàn tôi: “Chị Nhiếp tệ ghê, gọi trà sữa mà không thèm rủ em!”
Cô nhóc nhõng nhẽo cũng rất đáng yêu, tôi biết cô nàng chỉ đang trêu tôi: “Đây là Kinh Minh tặng chị, cậu ấy gọi dư một ly nên cho chị, bao giờ em mới tốt bụng được như vậy được chứ.”
“Gì chứ,” Ân Hiểu Hiểu chu môi, “Làm gì có ai có thể tốt với chị Nhiếp hơn em chứ.”
Tôi bật cười.
“Nhưng Chiêm Kinh Minh không giống bình thường lắm, em chưa thấy cậu ta tặng quà cho ai bao giờ.”
“Thật ư?” Tôi nhớ lại dáng vẻ nhiệt tình của Chiêm Kinh Minh với mọi người, “Tôi còn tưởng cậu ấy đối xử với tất cả mọi người đều khá tốt chứ.”
“Không hẳn, tuy cậu ấy khá hòa đồng nhưng lúc nào cũng giữ khoảng cách với con gái. Đồng nghiệp nữ bên bộ phận bên rủ cậu ta đi ăn tối, cậu ta lúc nào cũng từ chối, mọi người đều nói cậu ta là ‘trai thẳng’.”
Cô nàng khẽ đảo mắt, “Nhưng ‘trai thẳng’ sao có thể mua thêm một ly trà sữa để tặng người khác được chứ? Theo em, cậu ta nhất định đang giả vờ làm ‘trai thẳng’.”
“Cũng có thể là… vì tôi đặc biệt tốt bụng?”
Biểu cảm trên khuôn mặt cô gái nhỏ thoáng chốc định trệ, tôi loáng thoáng nhận ra sự nghi ngờ về EQ của tôi trong ánh mắt ấy.
“Chị à, trước giờ em chưa thấy ai tự khen bản thân là người tốt vậy đâu.”
Ân Hiểu Hiểu thở dài, sau đó chuyển chủ đề, “Tuy nhiên chị không hiểu cũng tốt, cứ coi như là do cậu ấy xem chị thành người tốt đi.”
???
Nghe sao lại giống như tôi đang bị dạy dỗ vậy.
Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng Ân Hiểu Hiểu đã đi ra ngoài.
16.
Khi tan làm, trời lắc rắc mưa nhỏ.
Lục Từ Niên vẫn đang họp, tôi nhắn tin cho anh rồi tự mình xuống lầu trước.
Trước cửa vẫn còn vài người đang đứng, tôi thấy hai cô gái chặn Chiêm Kinh Minh lại, nhìn có vẻ khá lạ mặt, là nhân viên của bộ phận khác.
Chàng trai nghiêng người, nụ cười trên môi rất nhạt, không phải nụ cười rạng rỡ thường thấy mà chỉ mỉm cười xã giao.
“… Anh chỉ cần đưa tụi em đến trạm tàu điện ngầm thôi.”
“Cái ô của tôi quá nhỏ, không đủ chỗ cho nhiều người như vậy đâu.”
“Ô của anh rõ ràng là rất to mà, mọi người đều là đồng nghiệp, đến chút việc này anh cũng không chịu giúp à?”
“Sao mà như vậy được chứ,” Chiêm Kinh Minh gãi gãi đầu, lộ ra vẻ ngây thơ, quay sang gọi người đồng nghiệp nam đang cầm ô chuẩn bị đi ra: “Anh Triệu! Chị Trương nói không mang ô, anh có thể cho chị ấy đi nhờ một đoạn không, chỉ đến trạm tàu điện ngầm thôi.”
Người đàn ông được gọi cười ngốc nghếch, gật đầu đồng ý, mọi người trong đại sảnh đều quay sang nhìn hai cô gái đó, bọn họ đành phải đi theo anh Triệu.
Lúc rời đi, bọn họ còn lẩm bẩm chửi một câu: “Trai thẳng ch.ết dẫm.”
Chiêm Kinh Minh mỉm cười nhìn họ đi xa, sau đó quay người, giây phút ánh mắt đụng phải tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, lại nở nụ cười rạng rỡ: “Chị, chị có ô chưa?”
Tôi vẫn còn hơi ngơ ngác, lắc đầu.
“Vậy em đưa chị về nhé!” Ánh mắt chàng trai bỗng sáng lên, như chú mèo con thấy cá.
Cậu ta lắc lắc chiếc ô đen trong tay: “Ô của em rất to, chị không lo bị ướt đâu.”
Tôi nghe cậu ta câu trước đá câu sau, có chút buồn cười.
“Theo em, cậu ta nhất định đang giả vờ làm ‘trai thẳng’.”
Câu nói của Ân Hiểu Hiểu hồi chiều lại lần nữa vang lên trong đầu tôi.
Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu ta, khẽ lắc đầu: “Không làm phiền cậu, tôi…”
“Nhiếp Khê.”
Giọng nói như châu ngọc vang lên từ phía sau, tôi quay lại, thấy Lục Từ Niên đang rảo bước về phía mình.
“Để em phải đợi lâu rồi.”
Tôi mỉm cười: “Không lâu lắm.”
“Lục tổng.”
Chiêm Kinh Minh đột nhiên lên tiếng, Lục Từ Niên nhìn cậu ta, khẽ gật đầu, rồi lại quay sang nhìn tôi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Chuyện đưa chị về nhà.”
Chiêm Kinh Minh đột nhiên lên tiếng.
Lục Từ Niên lại lần nữa nhìn về phía cậu ta, giọng nói nhàn nhạt: “Không cần, tôi đưa cô ấy về.”
Tôi gật đầu, vẻ mặt xin lỗi nhìn Chiêm Kinh Minh: “Tôi đã hẹn với Lục tổng từ sáng, xin lỗi cậu nhé.”
“Không sao, chị,” Chiêm Kinh Minh lại mỉm cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh, “Lần sau em sẽ nhanh hơn.”
Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng cậu ta đã tạm biệt tôi rồi bước trong vào màn mưa.
“Sao vậy?”
Lục Từ Niên giả vờ vô tình hỏi một câu
“Không có gì.”
Tôi lắc đầu.
“Quan hệ của cậu ta với em rất tốt à?”
Câu hỏi này khiến tôi bị dọa cho giật mình, lập tức trả lời: “Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”
Lục Từ Niên gật đầu, đột nhiên nở một nụ cười: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Tôi cảm nhận được tâm trạng của anh đã tốt hơn, nhưng lại không hiểu tại sao: “Được.”