Sếp Là Miếng Keo Dán - Chương 4
8.
Kể từ khi đi theo Hạ Minh Duyên, tôi cảm thấy tố chất tâm lý của mình đã được cải thiện đáng kể.
Đối mặt với lời tỏ tình của một người đàn ông vẫn có thể gật đầu mà mặt không đỏ tim không đập.
“Nhưng sếp Hạ, tôi cũng là đàn ông, càng không phải gay.”
“Em có thể.”
Fuck.
Người này không hiểu tiếng người phải không?
“Tôi thẳng, anh không thể bẻ cong tôi, đúng chứ?”
“Làm sao em chắc chắn rằng mình thẳng? Em đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm chưa?”
Tôi chợt hiểu ra tại sao Hạ Minh Duyên lại tò mò về chuyện tình cảm của tôi trong cuộc phỏng vấn, hóa ra người này đã lên kế hoạch từ trước.
Bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ rằng việc tôi tình cờ nhìn thấy anh ta đang tắm ở khách sạn trong chuyến công tác trước đó, là do anh ta cố tình làm vậy.
Kể cả lần này…
“Sếp Hạ, không phải anh cố ý để cuốn sổ ở đó chứ?”
Hạ Minh Duyên cười nhẹ không nói gì, hiển nhiên là đồng ý.
Quả nhiên, tôi biết ngay mà!
Tôi đã đến văn phòng của anh ta rất nhiều lần, mỗi ngày đều giúp sắp xếp tài liệu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cuốn sổ đó, hôm nay chẳng hiểu sao tôi lại tình cờ nhìn thấy nó.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, ban đầu anh muốn đến gần em trước. Ai biết rằng ấn tượng của em đối với anh càng ngày càng tệ. Một khi đã như vậy anh chỉ còn cách thẳng tay chọc thủng giấy cửa sổ*, đỡ phải khó chịu từng ngày.”
(*) Chọc thủng giấy cửa sổ: có nghĩa là làm cho sự việc rõ ràng.
Thật là ý nghĩa, tôi không thể không ngưỡng mộ sự chu đáo của anh ta.
Sẽ tốt hơn nếu anh ta không dùng tâm ý ấy đặt lên người tôi.
“Thật đáng tiếc, sếp Hạ à, giới tính của chúng ta không hợp nhau, tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau.”
Vứt lại những lời này sau lưng, tôi nhanh chóng phóng ra khỏi văn phòng.
Sau hơn ba tháng làm việc, đây là lần đầu tiên tôi về sớm.
Tối hôm đó, tôi nộp đơn xin từ chức, vì tôi là trợ lý của sếp nên đơn xin thôi việc chỉ cần được một mình sếp chấp thuận.
Kết quả chưa được năm phút đã nhận được phản hồi.
Dòng chữ lớn “Không thông qua xét duyệt” ở trên đâm vào thật sâu khiến tôi đau lòng.
“Nếu có gì thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện, tại sao phải từ chức?”
Hạ Minh Duyên gọi điện cho tôi, vừa mở miệng đã dập tắt ý tưởng của tôi ngay từ trong trứng nước: “Anh vừa thông báo với bộ phận tài chính rằng bắt đầu từ tháng này anh sẽ trả cho em sáu khoản bảo hiểm và hai quỹ*. Nếu em rời đi thì số tiền đó sẽ không còn nữa.”
(*) Sáu loại bảo hiểm: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm y tế bổ sung, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản. Hai quỹ: quỹ dự phòng nhà ở và quỹ trợ cấp.
Chết tiệt, sáu gói bảo hiểm và hai quỹ!
Trong khi các bạn cùng phòng của tôi vẫn đang đấu tranh với ông chủ về việc trả lương làm thêm giờ và nghỉ cuối tuần thì tôi đã có sáu khoản bảo hiểm và hai quỹ. Thử hỏi ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.
“Ngoài ra, nếu em cảm thấy tình cảm của anh đang khiến em gặp rắc rối, vậy anh hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ nói về chuyện đó trong giờ làm việc nhé?”
Sự cám dỗ càng lớn hơn.
“Bây giờ em rời đi cũng không đáng. Tháng sau công ty sẽ tổ chức teambuilding và cùng nhau đi du lịch Tam Á. Vé máy bay và khách sạn đều đã sẵn sàng, em không đi thì thật đáng tiếc.”
Lần đầu tiên tôi biết được miếng bánh tư bản có sức hút như thế nào.
Chỉ cần vài câu là có thể cho email từ chức tôi vừa soạn vào thùng rác.
Đêm đó, tôi vẫn mơ về sáu gói bảo hiểm và hai quỹ.
Cứ tưởng những ngày tốt đẹp của mình sắp đến nhưng hôm sau, một cuộc điện thoại đã phá tan giấc mơ của tôi.
“Mộ Từ, hình như bố mẹ cậu cũng ở đây, họ đang đợi ở dưới lầu.”
Triệu Nguy vẫn còn cảnh giác khi gọi điện cho tôi: “Tôi thấy bố mẹ cậu không vui lắm, mau tới đây đi.”
Lúc đó tôi đã lên tàu điện ngầm, còn cách công ty một trạm dừng.
Mỗi ngày Triệu Nguy đều tiếp khách hàng nên rất quen thuộc với nhân viên bảo vệ ở tầng dưới. Nghe nói có người đang tìm người từ công ty chúng tôi, nhân viên bảo vệ ở tầng dưới nhanh chóng gọi điện cho Triệu Nguy. Sau khi hỏi thăm tình hình, anh ta mới gọi cho tôi.
Vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, tôi đã lọt vào mắt bố mẹ, tôi chưa kịp nói chuyện thì hai người đã lao tới làm một tràng với tôi.
“Giờ thì hay quá nhỉ, đến cả điện thoại của bố mẹ cũng không nhận, cứ vậy mà dập máy. Có phải mày tính không nhận mặt bố mẹ này nữa đúng không?”
9.
“Tại sao hai người lại ở đây?”
“Thế nào, tại sao không đến được? Bây giờ mày ở thành phố lớn, thân là con người nhưng lại cư xử như con chó. Mày đã quên mất bố mẹ mình ở dưới quê rồi đúng không? Đừng quên là ai đã nuôi dạy mày khôn lớn.”
Nhìn thấy đám đông đi lại xung quanh rồi lại nhìn bố mẹ vây lấy tôi ở giữa, trái phải đều là tiếng chửi bới, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Là ai? Trước khi vào cấp ba, hai người vẫn luôn đi làm bên ngoài, miệng cứ nói là vì tôi nhưng thực tế có bao giờ gửi tiền về không? Tiền học phí của tôi từ khi còn nhỏ đều là do ông bà làm ruộng kiếm được.”
Lời này vừa nói ra làm bố mẹ tôi hơi xấu hổ, tôi cũng không muốn giữ lại mặt mũi cho họ nữa nên dứt khoát quyết định hôm nay cạch mặt luôn.
“Tôi thi đậu vào trường trọng điểm tỉnh, mấy người lấy học bổng của tôi, một nhà ba người đi du lịch. Lúc đó tôi mới biết mình có đứa em trai ba tuổi.”
“Không phải là vì bố mẹ muốn kiếm tiền mua nhà cho gia đình này sao?”
“Cái nhà kia tôi có sống được ngày nào không? Sau khi tốt nghiệp trung học, nghỉ đông và nghỉ hè tôi đều đi làm thêm rồi ở lại đó suốt, vậy thì có liên quan gì đến mấy người chứ?”
Khi vào học cấp ba, tôi mới phát hiện ra mình có một đứa em trai, nó mặc quần áo tươi sáng, luôn nhìn tôi với vẻ khinh thường và ngạo mạn, hỏi tôi đã từng ăn KFC chưa.
Trước đây tôi chưa bao giờ ăn, ngay cả ngôi làng nhỏ trên núi đó cũng không có một nhà hàng nào.
Bố mẹ tôi luôn nói rằng đi làm mà mang theo tôi thật bất tiện, nhưng bọn họ lại có thể chăm sóc một đứa trẻ chưa vào mẫu giáo.
Thậm chí còn nói một cách trịnh trọng rằng bọn họ cảm thấy mắc nợ tôi nên muốn đối xử tốt hơn với em trai một chút.
“Sao mày có thể nói như vậy? Chúng tao đã cho mày sự sống, mày nên cảm kích mới phải. Mày hoàn toàn không hiểu được sự vất vả của bố mẹ. Từ nhỏ mày đã không thân thiết với chúng tao nên không thể so với em mày được!”
“Nếu hai người đều không cần tôi vậy đừng trách tôi không thân thiết với hai người.”
Vừa dứt lời, bố tôi bất ngờ đấm vào mặt tôi.
“Làm sao tao có thể sinh ra một thứ vô ơn, không biết liêm sỉ như mày chứ?”
Vừa nói ông ta vừa giơ nắm đấm lên và lao về phía tôi, nhưng lại bị mẹ tôi ngăn lại vào giây phút cuối cùng.
Bởi vì tôi đã lấy điện thoại di động ra và định gọi 110.
“Bây giờ tôi cần phải làm việc, đừng ở đây làm côn đồ, nếu ông còn ngăn cản tôi nữa thì tôi đành phải gọi cảnh sát.”
Bố tôi tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, mắng tôi bất hiếu.
Tôi không thèm để ý đến họ mà đi thẳng vào công ty.
Tối qua tôi về sớm, hôm nay lại đến trễ, cả tháng này xem như bỏ.
Tôi cười khổ, rót cho mình một tách cà phê rồi đến gặp Hạ Minh Duyên để báo cáo lịch trình hôm nay của anh ta.
Trong thế giới người lớn, kiếm tiền quan trọng hơn, tôi không quan tâm anh ta thích tôi hay có mưu đồ gây rối với tôi.
“Tối nay muốn uống rượu cùng nhau không?”
“Xin lỗi sếp Hạ, tối nay tôi có kế hoạch khác.”
“Nhưng tối nay anh muốn đi uống rượu, hơn nữa em phải uống cùng anh, anh có thể tính là làm thêm giờ.”
Người tốt nhà nào mà lại đi làm thêm giờ trong quán bar chứ.
Phỏng chừng cảm thấy bản thân cũng không hợp lý lắm vì vậy Hạ Minh Duyên lại tự nói thêm một câu nữa: “Khi uống rượu đầu óc anh sẽ bùng nổ, có thể anh sẽ nghĩ ra nhiều ý tưởng có lợi cho sự phát triển của công ty. Em uống với anh thì tư duy của anh lại càng tốt, đây là công việc kinh doanh.”
Lãnh đạo đã nói đến vậy, nếu tôi không đi chẳng phải có chút không hợp tình hợp lý sao.
Vì vậy, tối hôm đó sau khi tan sở, tôi chỉ có thể theo Hạ Minh Duyên lên xe đến quán bar.
Khi cho xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm, tôi thoáng thấy bố mẹ vẫn ngồi ở vị trí ban sáng, rõ ràng là hai người đó đang đợi tôi.
“Bố mẹ của em à?”
Hạ Minh Duyên liếc mắt một cái liền đưa ra kết luận: “Em trông rất giống bà ấy.”
Tôi gật đầu và không nói gì.
“Không phải họ đợi dưới lầu nãy giờ chứ?”
Tôi nhìn lại lần nữa và nói chắc nịch: “Không thể nào, họ mới đến thôi.”