Sếp Là Miếng Keo Dán - Chương 3
5.
Tôi gần như quên mất ngày hôm đó mình đã nói lời tạm biệt với Hạ Minh Duyện ra sao, sau đó lững thững bước ra khỏi công ty.
Tôi chỉ nhớ rằng tế bào não của tôi đã bị rút cạn kiệt, nghẹn họng nói ra một câu: “Không có, nếu có thể vào quý công ty, tôi sẵn sàng vì công ty mà đầu rơi máu chảy!”
Bản thân tôi thậm chí còn không tin điều này.
Thế mà những người quen với sóng to gió lớn như Hạ Minh Duyên lại tin vào điều đó.
Không lâu sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bộ phận nhân sự, yêu cầu tôi chuẩn bị cho quá trình nhận chức.
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu lúc trước Hạ Minh Duyên rốt cuộc là nghĩ cái gì.
“Dù nói thế nào đi nữa thì chắc là vì trợ lý Mộ có chỗ hơn người nên sếp Hạ đã tuyển dụng cậu phải không?”
Triệu Nguy lại cười ha hả, nịnh nọt vài ba câu rồi mới rời đi.
Có chỗ hơn người?
Hình như tôi thật sự không có.
Suốt buổi sáng Hạ Minh Duyên đều không có ở đó, sau khi làm xong công việc đơn giản, tôi bắt đầu làm việc riêng, mãi đến tận trưa thì mẹ gọi điện.
“Tiểu Mộ, sao tháng này con chưa gửi tiền sinh hoạt về? Bố mẹ đều rất nhớ con, con sống ở đó có khoẻ không?”
Nhớ tôi hay là nhớ tiền của tôi.
“Tuần trước bố bảo con chuyển năm ngàn, nhanh như vậy đã dùng hết rồi sao?”
“ y chà, đây không phải là do em trai con nói phải tham gia trại hè gì đấy sao. Con làm anh sao có thể không giúp được?”
Tôi đang nói thì đầu bên kia điện thoại vang lên giọng em trai: “Anh ơi, trại hè này thật sự rất tốt, cô giáo nói có thể nâng cao thành tích của em.”
“Thành tích của mày tệ quá. Nếu mày đi học chuyên tâm hơn một chút thì không đến nỗi kém như thế.”
Mỗi lần đều là lý do của những kẻ kinh tởm này, đến nỗi tôi không muốn nói thêm câu nào với họ nữa.
“Mộ Từ, sao con có thể nói em trai con như vậy? Bây giờ em trai con muốn học hành chăm chỉ là chuyện tốt mà.”
Rồi mẹ tôi bắt đầu kể về việc nuôi dạy tôi khó khăn như thế nào trong những năm qua.
Trên thực tế, lúc tôi còn nhỏ, họ không hề quan tâm đến tôi.
Thậm chí ngay cả khi học cấp ba, tiền đều do tôi rửa bát trong kỳ nghỉ đông và hè, đồng thời dựa vào học bổng và công việc bán thời gian để trang trải học phí đại học và chi phí sinh hoạt.
Chỉ vì một câu “làm anh” mà bây giờ tôi phải gánh trách nhiệm về cơm ăn, áo mặc, sinh hoạt hàng ngày của em trai mình.
Tiếng trò chuyện ở đầu bên kia điện thoại vẫn không ngừng vang lên, tôi day giữa hai hàng lông mày rồi thở dài: “Bố không biết đúng không? Thực ra gần đây con nợ rất nhiều tiền. Nếu được thì bố mẹ giúp con tìm cách giải quyết nhé?”
m thanh đột nhiên im bặt, tôi tiếp tục diễn: “Số tiền này làm con trăn trở đã lâu, cũng không nhiều, tầm đâu đó mười nghìn, bố mẹ gom giúp con nhé.”
“Mười nghìn mà không nhiều, có thể đăng ký cho em trai con đăng ký hai lớp học ngoại khoá. Không phải con đang đi làm sao? Tại sao lại nợ nhiều như vậy?! Nếu không thì con đi tìm ông chủ của con đi.”
“Mẹ, mẹ không biết, ông chủ của bọn con là một tên Chu Bái Bì*, việc thích nhất của ông ta là trừ tiền lương của bọn con. Mỗi ngày đi làm có thể sẽ phải trả lại tiền lương. Huống hồ tính tình ông ấy không tốt, vừa nhắc tới tiền liền tức giận. Con thật sự không dám, nếu không thì mẹ…”
(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm “Nửa đêm gà gáy” của Trung Quốc.
Tôi chưa kịp nói xong thì điện thoại đã cúp máy.
Tuy rằng không phải đưa tiền nhưng tôi cũng chẳng vui lên được chút nào.
Vừa định đi ra ngoài hít thở một hơi, quay người lại bỗng bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
“Sếp Hạ?”
Fuck!
Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy ra với tôi chứ?
“Sếp Hạ, anh đến khi nào vậy?”
“Tôi ở đây từ khi cậu nói tôi là Chu Bái Bì.”
6.
Lại là một hiện trường đội quần, mà lần này thậm chí tôi còn không thể tìm được lời bào chữa nào.
Sau khi Hạ Minh Duyên bước vào văn phòng, tôi bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Công việc này có lẽ đã muốn rời xa tôi, buổi sáng được cho là trợ lý phục vụ lâu nhất của Hạ Minh Duyên, buổi chiều kỷ lục của tôi đến đây là chấm dứt.
Sau nhiều đắn đo, cuối cùng tôi quyết định đăng bài lên mạng nhờ sự giúp đỡ.
[Tôi nên làm gì nếu sếp của tôi tình cờ nghe được tôi nói xấu ông ấy hai lần? Đang online để đợi, rất nguy cấp.]
Đáng tiếc phía dưới có rất nhiều người lên tiếng “ha ha ha”, thậm chí có người còn gửi cho tôi mẫu thư từ chức, nói rằng sớm muộn gì cũng có ích.
Tôi vừa định đăng xuất thì chợt phát hiện người từng hỏi tôi “Thích cấp dưới của mình nhưng đối phương không hề quan tâm” lại đăng một câu hỏi khác.
[Lần trước tôi đã thử tất cả các phương pháp mà mọi người đưa cho tôi, nhưng đều không có tác dụng, thậm chí tôi còn nghe lén thấy cậu ấy nói xấu sau lưng tôi, cậu ấy ghét tôi đến vậy sao? Hu Hu, không lẽ tôi phải ngồi khóc trong chiếc Rolls-Royce sao?]
Hóa ra tôi không phải là người duy nhất trên thế giới này từng trải qua cảnh đội quần như vậy.
Bài này đăng lên, bình luận bên dưới còn thú vị hơn tôi rất nhiều.
[Đối tượng đã sở hữu một chiếc Rolls-Royce nhưng vẫn không thể khiến trái tim đối phương rung động. Bạn đã bao giờ nhìn vào gương và xem xét vấn đề của chính mình chưa?]
[Tôi có phải là người duy nhất nhận thấy giới tính của chủ tài khoản câu hỏi được hiển thị là nam không? Người được miêu tả cũng là nam, gộp lại là câu chuyện về hai người đàn ông, có khả năng bạn nam kia không phải là gay.]
Câu trả lời này có nhiều lượt thích nhất, tôi chưa kịp bấm vào khu vực bình luận thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Hạ Minh Duyên.
“Trợ lý Mộ, đến văn phòng của tôi ngay.”
Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải chết, liều mạng thôi!
Tôi nghiến răng nghiến lợi đi vào văn phòng, Hạ Minh Duyên đang ngồi thẳng lưng, trong tay cầm cây bút gõ nhẹ lên mặt bàn, dần dần trùng khớp với nhịp tim của tôi.
“Ông chủ, tôi…”
“Trợ lý Mộ, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề rất nghiêm túc.”
Bầu không khí vẫn hệt như lúc tôi phỏng vấn, nhưng lần này áp lực tâm lý còn căng thẳng hơn lần trước.
“Cậu…”
Hạ Minh Duyên cẩn thận nhìn mặt tôi, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng: “Cậu có thích đàn ông không?”
Tôi nghe rõ nhịp tim đang tăng tốc của mình lỡ mất nửa nhịp.
Đây có phải là điều mà một nhà lãnh đạo có thể nói ra ở nơi làm việc?
Tôi chợt nhớ tới cảnh tượng lần trước ở nhà Hạ Minh Duyên, lắc đầu thật mạnh: “Tôi không thích đàn ông, một chút cũng không.”
Muốn tôi làm người thay thế, đúng là nói chuyện tào lao.
Lập tức sắc mặt Hạ Minh Duyên tối sầm lại, bầu không khí trong phòng làm việc càng trở nên kỳ lạ hơn.
Một lúc lâu sau, anh ta mới xua tay để tôi rời đi: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi văn phòng, giây phút cuối cùng trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta: “Tôi sẽ không so đo việc cậu nói xấu sau lưng tôi. Vấn đề hôm nay tôi hỏi cậu, cậu cứ về suy ngẫm lại, không chừng có thể cậu thích đàn ông đấy.”
7.
Có vấn đề, thật sự là quá có vấn đề.
Thử hỏi ông chủ nhà nào có thể hỏi một câu hỏi kinh hãi thế tục như vậy, điều này không phải rất biến thái sao?
Vì sức khỏe thể chất và tinh thần của bản thân, tôi đã suy nghĩ suốt buổi chiều và quyết định xin nghỉ việc.
Thực tế, công việc này khá tốt và mức lương rất cao.
Nhất là sau khi ra trường, tháng nào bố mẹ cũng gọi điện xin tiền, nếu làm việc khác chắc giờ này tôi đã phải sống ngoài đường rồi.
Nghĩ đến đây, tay tôi lại dừng lại.
“Trợ lý Mộ, sắp xếp lại đống tư liệu trong văn phòng của tôi một chút.”
Tin nhắn của Hạ Minh Duyên gửi đến, lúc này anh ta đang họp dưới lầu. Trong phòng làm việc có nhiều loại tài liệu, tôi căn cứ theo thói quen thường ngày của Hạ Minh Duyên mà sắp xếp.
Một số văn bản đã ký thì cất tạm vào ngăn kéo, nhưng vừa mở ngăn kéo ra đã thấy bên trong có một cuốn sổ.
Trong thâm tâm tôi hoàn toàn không có ý định nhìn trộm.
Nhưng ở trang bìa của cuốn sổ viết hai chữ chói loá: Mộ Từ.
Nhìn nét chữ mạnh mẽ hữu lực liền biết đó là bút tích của ai.
Vì tò mò nên tôi lấy cuốn sổ này ra, chỉ nhìn cái bìa màu hồng nhạt đã cho tôi dự cảm không mấy tốt lành.
Trang đầu tiên chỉ có hai con số, là kênh radio.
Nhưng với dãy số này thì tôi luôn nhớ kỹ trong lòng.
Khi còn học đại học, tôi và bạn làm MC cho đài phát thanh, tuy nhiên vì không nổi tiếng nên tôi luôn nhận chuyên mục đêm khuya và lượng người xem cũng ít ỏi không được bao nhiêu.
Trong số đó, người khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là anh Hạ.
Tôi chợt nghĩ, anh Hạ sẽ không phải là Hạ Minh Duyên chứ?
Nghĩ đến đây, tay tôi thậm chí còn run lên, tôi không thể kiềm chế được mà lật sang trang tiếp theo.
“Lại một đêm mất ngủ nữa, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.”
“Dường như gần đây ngày càng có nhiều người nghe chuyên mục này. Tôi tin cậu ấy sẽ làm cho chương trình ngày càng tốt hơn, nhưng bây giờ không dễ gì gọi được vào đường dây nóng, sẽ làm phiền người khác.”
“Tôi muốn hẹn cậu ấy ra ngoài gặp mặt, như vậy có phải hơi đột ngột không, hay cậu ấy sẽ cho rằng tôi là kẻ biến thái?”
Thành thật mà nói, bây giờ tôi luôn nghĩ Hạ Minh Duyên – người này rất biến thái.
Có ai đi ghi lại cụ thể những điều này chứ?
Hơn nữa, MC là nghề mà tôi đã làm từ năm thứ nhất, sau năm thứ hai tôi tìm được công việc bán thời gian khác nên công việc này cứ thế mà biến mất.
Cuốn sổ này chứa đựng rất nhiều điều tôi đã nói và những câu chuyện tôi đã chia sẻ.
Trang nào cũng cũ kỹ, trang cuối cùng cách đây bốn năm, đó cũng chính là thời gian khi tôi không đến đài phát thanh nữa.
Tôi cảm thấy như mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Cái này có được tính là fan cuồng không?
Mấu chốt đều là việc tôi làm cách đây bốn năm trước, hơn nữa còn là một MC vô danh trên đài phát thanh đêm khuya.
Sau khi trả đồ đạc vào lại chỗ cũ, tôi quay về vị trí làm việc, đúng lúc Hạ Minh Duyên đi họp về. Lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta, tôi vô thức tránh né.
Sợ quá đi mất, có lẽ tôi sẽ không làm được nghề này nữa rồi.
Khi tôi đang bình tĩnh lại, người đàn ông vừa mới bước vào văn phòng lại đột nhiên mở cửa rồi vội vàng bước về phía tôi.
“Cậu có thấy sổ ghi chép của tôi không?”
Chẳng phải tôi đã sắp xếp ổn thoả rồi sao?
Còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời như thế nào thì Hạ Minh Duyên đã nở nụ cười.
“Nếu em đã biết hết mọi chuyện thì anh cũng không giấu em nữa. Thật ra anh đã thích em từ rất lâu rồi.”
Lạch cạch.
Ly nước trong tay tôi không tự chủ mà rơi xuống bàn.
“Lúc em đến phỏng vấn thì anh đã nhận ra giọng nói của em.”