Sẽ Không Quay Đầu - Chương 4
9.
Hành lý Bạch Tiểu Dụ đã sớm chuẩn bị xong, Trần Hạo Vũ chỉ việc xách đi là được.
Từ nhà họ đến trạm xe tốn bốn mươi phút, Trần Hạo Vũ có hai tiếng hai mươi phút, có thể xuống dưới nhà mua giúp cô một túi đường đỏ, đi đi về về không tốn hai mươi phút.
Nhưng anh ta không đi.
Anh ta gần như ngạo mạn mà cảm thấy đau bụng kinh là bệnh già mồm, có thể đau đến mức nào được, Bạch Tiểu Dụ đang giả vờ, dùng cách này để phát tiết sự bất mãn của mình khi biết tối qua anh ta đi ăn cơm với đồng nghiệp nữ.
Anh ta cảm thấy bản thân lấy cho cô một cốc nước pha với đường trắng đã là biểu hiện của một người đàn ông tốt, Bạch Tiểu Dụ nên cảm thấy hài lòng mới đúng.
Trần Hạo Vũ hạ quyết tâm muốn để Bạch Tiểu Dụ biết sai, không để cô được như ý.
Ibuprofen (1) không có tác dụng, Bạch Tiểu Dụ ngồi xổm bên giường co quắp, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, toàn thân đau đến phát run, cả người nổi da gà.
(1) là thuốc chống viêm không steroid (NSAID), ibuprofen chủ yếu được dùng để giảm các cơn đau nhẹ đến trung bình, kể cả đau đầu, đau răng, đau cơ và đau khớp. Ngoài ra, nó thường được sử dụng để giảm sốt và giảm viêm.
Chỉ cần là người biết ý thì đều có thể nhận ra cô không ổn.
Nhưng Trần Hạo Vũ lại như người điếc người mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
Bạch Tiểu Dụ giả vờ như tức giận, cô nghĩ rằng Trần Hạo Vũ lát nữa về sẽ mua.
Ngày trước đều như vậy, mỗi lần nói anh ta làm gì, ngoài miệng anh ta sẽ nói không đi nhưng cuối cùng sẽ đi.
Cô nghĩ rằng lần này cũng như vậy.
Một lát sau, Trần Hạo Vũ từ nhà vệ sinh ra, thấy Bạch Tiểu Dụ vẫn còn ngồi xổm bên giường: “Em vẫn còn tức giận à?”
Bạch Tiểu Dụ “ừ” một tiếng.
“Ồ, vậy anh chơi một lúc, khi nào em hết tức giận thì nói chuyện với anh.”
Anh ta bỏ ra nửa tiếng cãi nhau với cô, nằm cạnh cô chơi game, nhìn cô co quắp thành một cục, động cũng không động được mà vẫn bình thản nói cô già mồm.
Bạch Tiểu Dụ thật sự không thể nhịn được nữa, yếu ớt hạ giọng cầu xin: “Anh mua giúp em một túi đường đỏ được không?”
Trần Hạo Vũ chơi game, đầu cũng không ngẩng lên: “Hôm nay anh đi công tác, không rảnh, em nhờ người khác đi.”
Bạch Tiểu Dụ tức đến muốn ngất: “Anh rảnh chơi game nhưng không rảnh mua đường đỏ giúp em sao?”
“Phụ nữ các em nhiều chuyện thật đó!” Trần Hạo Vũ bị hỏi phát phiền, anh ta cất điện thoại, cầm vali ra khỏi cửa.
Không biết có phải là đi mua đường đỏ hay không.
Bạch Tiểu Dụ ôm tia hi vọng cuối cùng chờ anh ta quay về.
Cô đợi từ chín giờ đến mười hai giờ, đau đớn ròng rã ba tiếng.
Tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ, Trần Hạo Vũ không quay lại, điện thoại cũng im lặng, trong thời gian đó chỉ có bạn thân Giang Dao Dao gọi điện cho cô.
Bạch Tiểu Dụ thấy ảnh anh ta đăng trên vòng bạn bè, anh ta đã lên xe.
Anh ta rảnh rỗi đăng vòng bạn bè, không rảnh gửi tin nhắn cho cô.
Bạch Tiểu Dụ vừa khóc vừa cười, cảm thấy mình thật dễ dãi, đến lúc này còn mong chờ ở anh ta.
“Cmn!”
Lúc Giang Dao Dao chạy đến nơi, Bạch Tiểu Dụ đã người đầy mồ hôi, nhìn không khác mới vớt ra khỏi nước là bao.
“Cmn cmn cậu không sao chứ? Cậu đừng dọa mình!” Giang Dao Dao sắp bị dáng vẻ lên Tây Thiên này của cô dọa cho phát điên: “Mình đưa cậu đến bệnh viện!”
Bạch Tiểu Dụ yếu ớt xua tay: “Mình không sao, đau bụng đến tháng mà thôi, uống chút nước đường đỏ là được.”
Cô cố gắng muốn đứng lên nhưng dáng vẻ lảo đảo của cô lại dọa cho bạn thân hãi hùng khiếp vía.
“Con mẹ nó cậu nhìn dáng vẻ của cậu đi, giống như không sao sao?”
Bạch Tiểu Dụ còn muốn cố chấp, cô cảm thấy đây không phải chuyện lớn, không cần thiết phải đến viện, quá tốn kém.
“Cậu câm miệng cho mình!” Giang Dao Dao từ chối lời đề nghị của Bạch Tiểu Dụ, không cho phép cô từ chối, kéo cô đi ra ngoài: “Bây giờ, lập tức, đến bệnh viện với mình!”
10.
Là viêm ruột thừa.
Bạch Tiểu Dụ tự mình phỉ nhổ sự thấp hèn của mình.
Phản ứng đầu tiên của cô khi nghe được chẩn đoán là: Quá tốt rồi, hóa ra không phải mình già mồm.
Thật ra cô đã đau mấy ngày hôm nay.
Vài ngày trước cô đã cảm thấy dạ dày khó chịu, nhất là lúc trời tối, toàn bộ phần bụng đều âm ỉ đau.
Cô đã nói chuyện này với Trần Hạo Vũ, Trần Hạo Vũ còn nói cô yếu ớt.
Những thứ người khác có thể ăn cô lại vừa ăn đã khó chịu.
Trần Hạo Vũ cảm thấy cô đang kiếm cớ, mượn chuyện sinh sợ nên đâm chọc cô.
Anh ta ám chỉ: “Bạch Tiểu Dụ lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, phận nha hoàn nhưng toàn mắc bệnh của tiểu thư.”
Lâu dần Bạch Tiểu Dụ cũng nghi ngờ chính mình, cô thật sự là người già mồm không hiểu chuyện như vậy sao, cô kém cỏi như vậy sao?
Thật ra cô cũng muốn nhõng nhẽo, muốn được an ủi, cô biết Trần Hạo Vũ rất bận, cô cũng không có ý định làm phiền anh ta đưa mình đi.
Nào ngờ an ủi không thấy đâu, lời cay nghiệt lại nhận được cả rổ.
Ngày hôm sau cô đi bệnh viện, số đã lấy xong, cô như ngồi trên bàn chông, âm thanh cay nghiệt của Trần Hạo Vũ quanh quẩn trong đầu cô, làm thế nào cô cũng không thể nâng chân lên được.
Cuối cùng cô không đến khám, bản thân cũng không nói được lí do, nhưng cô đúng là đã từ bỏ.
Đến bệnh viện không hiểu sao lại thành chuyện kì quái, vừa lại gần sẽ nhớ đến lời của Trần Hạo Vũ.
Giống như đến bệnh viện là cô đang làm mình làm mẩy.
Cô, sự hờn dỗi và đau đớn cùng nhau nhẫn nhịn đến ngày Trần Hạo Vũ đi công tác, nhịn đến mức nhận được chẩn đoán là viêm ruột thừa, tất cả uất ức bùng phạt, cô gửi tin nhắn chia tay với Trần Hạo Vũ, hoàn toàn không nhận được trả lời như cũ.
Trần Hạo Vũ chính là như vậy, không muốn nhìn thứ xem như không tồn tại.
Không trả lời, không phản ứng, xử lý lạnh, làm như không nhìn thấy.
Anh ta vĩnh viễn thích bạo lực lạnh như vậy.
Bác sĩ nghe cô đã nhịn nhiều ngày như vậy không khỏi cảm thán: “Cô gái, cô chịu cũng giỏi thật đấy.”
Bạch Tiểu Dụ mím môi cười không nói gì, bạn thân ở bên cạnh đảo mắt, trong lòng mắng Trần Hạo Vũ lần thứ một nghìn.
Bác sĩ đề nghị cô nằm viện trước, truyền dịch chữa trị, nếu như chuyển biến không tốt thì phẫu thuật.
Cô gái nhỏ thích xinh đẹp, không muốn trên người đột nhiên có mấy vết sẹo, cô cũng muốn chữa trị theo cách bảo thủ.
Giang Dao Dao còn chưa nghe hết ý của cô và bác sĩ cũng đoán được Trần Hạo Vũ làm gì, cô ấy tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Giang Dao Dao nén giận xử lý thủ tục nằm viện cho Bạch Tiểu Dụ, bận trước bận sau giúp cô đặt mua đồ cần dùng khi nằm viện.
Đến khi Bạch Tiểu Dụ truyền nước, Giang Dao Dao mới có thời gian ngồi thở.
Nếu như không có Giang Dao Dao, Bạch Tiểu Dụ lẻ loi một mình ở thành phố này, đúng là chết cũng không ai biết.
Giang Dao Dao thấy dáng vẻ này của cô thì vừa tức vừa đau lòng, bệnh viện không cho lớn tiếng ồn ào, cô ấy đánh chữ mắng chửi, từ ngữ đầy màn hình khiến Bạch Tiểu Dụ bật cười.
“Cậu còn cười!” Giang Dao Dao tức giận nói: “Đừng nói là cậu còn muốn ở bên cạnh anh ta đấy nhé?”
Bạch Tiểu Dụ lắc đầu: “Lần này thật sự kết thúc rồi.”
Thật ra nước đường đỏ không cứu được viêm ruột thừa.
Đây là một chuyện đáng để chia tay sao?
Đương nhiên không phải.
So với chuyện Trần Hạo Vũ ăn bữa tối dưới ánh nến với đồng nghiệp nữ, đây là một việc nhỏ không thể nhỏ hơn.
Bạch Tiểu Dụ cũng biết, cơ thể là của mình, cô vì mấy câu của Trần Hạo Vũ mà không đến viện cũng là trách nhiệm của cô, cô nên trả giá đắt vì lựa chọn của mình.
Trần Hạo Vũ không làm sai gì, đây là việc nhỏ, nhưng việc nhỏ xảy ra hết lần này đến lần khác khiến cô rất rất rất khó chịu.
Cô biết những chuyện Trần Hạo Vũ làm bên ngoài, cô đã từng cãi cọ, từng bỏ nhà, cuối cùng hai người lại làm hòa.
Vì cô biết, Trần Hạo Vũ sẽ không thật sự vượt quá giới hạn.
Thứ Trần Hạo Vũ tận hưởng chính là không khí vượt quá giới hạn, là “cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu bên ngoài bay bay (1)”, đây là cách anh ta chứng minh sức quyến rũ của mình.
(1) cờ đỏ là vợ, cờ màu là tình nhân
Anh ta thích đứng ở biên giới mập mờ, hưởng thụ hết mọi thứ.
Chính Trần Hạo Vũ cũng biết, nếu như anh ta thật sự ngoại tình, Bạch Tiểu Dụ nhất định sẽ rời bỏ anh ta không chút do dự.
Người đàn ông này hiểu rõ Bạch Tiểu Dụ là một đối tượng rất phù hợp để kết hôn, Trần Hạo Vũ có thể điên cuồng với hồng nhan tri kỷ, nhưng đối tượng kết hôn cuối cùng vẫn là Bạch Tiểu Dụ.
Anh ta không vượt quá giới hạn, không phải bội, dựa vào sự mềm lỏng của Bạch Tiểu Dụ với mối tình tám năm của họ, cùng lắm cô chỉ ồn ào mấy ngày, cuối cùng vẫn sẽ quay lại.
Anh ta không sợ hãi.
Hôn nhân là củ cà rốt Trần Hạo Vũ để lên trước trán Bạch Tiểu Dụ, thấy được nhưng không đụng vào được.
Chỉ cần Trần Hạo Vũ không thật sự phản bội Bạch Tiểu Dụ, chỉ cần cô vẫn có thể thấy củ cà rốt kia, dây buộc củ cà rốt không đứt, cô vẫn sẽ tha thứ.
Dựa vào kiểu tẩy não quanh năm suốt tháng của Trần Hạo Vũ, thậm chí có khi Bạch Tiểu Dụ còn nghĩ đó có phải là lỗi của mình không.
Lần này không giống.
Bạch Tiểu Dụ quá đau, đau đến mức khiến cô tỉnh táo lại.
Bạch Tiểu Dụ đã thấy được sự thật là Trần Hạo Vũ không yêu cô như cô nghĩ, bây giờ cô mới thấy rõ được sự lạnh lùng của anh ta.
Đau đớn chiến thắng não yêu đương, cô đầu rơi máu chảy, lúc nhận thức được rõ Trần Hạo Vũ không yêu mình, anh ta chỉ là biết cách kiểm soát cô.
Bạn thân một tháng gặp hai lần vừa nghe giọng đã phát hiện cô không ổn, người chung gối tám năm với cô lại tùy ý quy chụp sự đau đớn của cô là già mồm.
11.
Cọng rơm đè chết lạc đà là tin nhắn Trần Hạo Vũ gửi sau khi bị thương.
Ven của Bạch Tiểu Dụ rất mảnh, không dễ truyền, thường bị vỡ sau một lần chọc, tốn kim thì thôi, lại còn hay bị chạy kim, Giang Dao Dao nhìn mà đau lòng gần chết.
Cánh tay trái bị chọc đến mức muốn phế, cách chữa trị thông thường cũng không có chuyển biến tốt đẹp, Bạch Tiểu Dụ không nhịn được nữa, quyết định phẫu thuật.
Phẫu thuật gây mê, lúc làm không có cảm giác gì, sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật mới cảm thấy phần bụng đau nhức vô cùng.
Bác sĩ nói lúc làm giải phẫu mới phát hiện phần dưới ruột thừa bị nhiễm trùng, còn phải tiếp tục truyền dịch.
Buổi tối sau khi phẫu thuật, Bạch Tiểu Dụ sốt cao, bụng như bị ai cầm dao đâm vào, thường xuyên đau đến mức bật khóc.
Bạn thân luôn ở bên cạnh cô, Bạch Tiểu Dụ đau đến mức không nhớ được Trần Hạo Vũ là ai.
Xui xẻo nhất là ngày hôm sau sau khi phẫu thuật vẫn chưa thoát khí, nếu muốn thoát khí cô nhất định phải vận động, nếu không nơi nhiễm trùng sẽ không thể khôi phục bình thường.
Nằm im thì không thể thoát khí, vừa động lại đau muốn chết, còn phải liên tục truyền nước, ngay cả suy nghĩ tự tử Bạch Tiểu Dụ cũng có.
Đúng lúc này Bạch Tiểu Dụ nhận được tin nhắn tỏ vẻ đáng thương của Trần Hạo Vũ.
Từ ngày Bạch Tiểu Dụ nhắn tin chia tay Trần Hạo Vũ đến giờ đã mười ngày, Trần Hạo Vũ chưa từng quan tâm đến cô, lần đầu tiên liên lạc vẫn là nói cô đi chăm sóc anh ta.
Buồn cười hơn là họ còn nằm chung một bệnh viện.
Bệnh của Bạch Tiểu Dụ tái phát qua lại, ở bệnh viện hơn nửa tháng, cô từ hơn gần 60kg xuống còn 50kg.
Lúc Trần Hạo Vũ liên hệ với cô chỉ lo nói về mình, chưa từng hỏi cô lấy một câu.
Hôm nay gặp nhau anh ta cũng không phát hiện cô gầy đi bao nhiêu, cũng không chú ý hôm nay cô chỉ uống nước nóng.
Cái gì anh ta cũng không biết.
Bạch Tiểu Dụ từng thấy dáng vẻ yêu cô của anh ta, cho nên cũng biết anh ta không yêu mình.
Hôm nay Trần Hạo Vũ đến tìm cô, không phải vì yêu cô nhiều đến mức nào mà là phát hiện cuộc sống mất đi “bảo mẫu”, cái gì cũng phải tự làm khiến anh ta mệt mỏi mà thôi.
Cô đã chịu đựng đủ rồi, cô không muốn quay đầu lại lần nữa.
Bạch Tiểu Dụ ngồi đợi Trần Hạo Vũ ở phía đối diện trình bày xong rồi mới nói, nói xong, hai người họ cũng kết thúc.
Cô không dùng từ ngữ nói quá nào, thậm chí giọng điệu còn vô cùng bình tĩnh.
“Trần Hạo Vũ, tôi rất cảm ơn anh liên hệ với tôi sau khi mọi chuyện đã xảy ra.” Bạch Tiểu Dụ thậm chí còn mỉm cười: “Tôi đúng là não yêu đương, nếu như anh tìm tôi sớm hơn một chút để nói những lời này, có lẽ tôi sẽ mềm lòng.”
Có lẽ ông trời cũng không muốn họ quay lại nên Trần Hạo Vũ mới liên hệ với Bạch Tiểu Dụ vào lúc cô đau đớn nhất sau khi phẫu thuật, trắng trợn nhấn mạnh vào nỗi đau của mình, hi vọng Bạch Tiểu Dụ có thể đi thăm anh ta.
Bạch Tiểu Dụ hoàn toàn không quan tâm, tự bản thân cô còn chưa chăm sóc được nữa.
Trần Hạo Vũ ngồi tại chỗ, tay chân luống cuống.
Anh ta không biết, anh ta thật sự không biết những chuyện này.
“Anh…”
“Anh liên lạc với tôi không phải vì anh yêu tôi, anh chỉ yêu những gì tôi chăm sóc anh mà thôi.” Bạch Tiểu Dụ đứng lên: “Trần Hạo Vũ, thừa nhận đi, anh chỉ yêu bản thân mình.”
“Không phải như vậy!”
Thấy Bạch Tiểu Dụ muốn đi, Trần Hạo Vũ quýnh lên, anh ta nắm lấy tay cô, Bạch Tiểu Dụ đã sớm chuẩn bị từ trước, cô nghiêng người tránh đi.
Bạch Tiểu Dụ mỉm cười với anh ta: “Anh nhìn đi.”
Trần Hạo Vũ ngây dại.
“Vết thương trên người tôi còn chưa lành mà anh đã nắm lấy tôi như vậy, anh không hề lo lắng vết thương của tôi sẽ vỡ. Bây giờ anh còn nói anh yêu tôi, anh nghe có tin được không?”
Trần Hạo Vũ muốn giải thích, muốn phản bác, muốn dùng cách tẩy não mà anh ta hiểu nhất để ngụy biện với Bạch Tiểu Dụ, nhưng anh ta phát hiện mình không thể nói nên lời.
Tất cả ngụy biện của anh ta đều xây dựng trên tình yêu của Bạch Tiểu Dụ.
Vì tình yêu của cô lớn hơn tình của anh ta nên Trần Hạo Vũ có nói gì cô cũng đều tin.
Bây giờ Bạch Tiểu Dụ không yêu anh ta, anh ta có nói gì cũng không được.
Một người đàn ông cao hơn 1m8 đứng trước mặt Bạch Tiểu Dụ bật khóc, Bạch Tiểu Dụ làm như không nhìn thấy, cầm túi rời đi.
Giống như lúc Trần Hạo Vũ cầm vali mở cửa, vừa kiên định vừa quả quyết, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
[Hết]