Sẽ Không Quay Đầu - Chương 3
6.
Bạch Tiểu Dụ rời đi, cuộc sống của Trần Hạo Vũ rơi vào rối loạn.
Bản thân Trần Hạo Vũ là một người không biết tiết kiệm, không có Bạch Tiểu Dụ quản tiền, anh ta dùng tiền không có điểm dừng, bị người ta nịnh nọt hai câu là dùng tiền như nhà giàu mới nổi.
Ví tiền của anh ta xẹp xuống nhanh chóng, chính bản thân anh ta vẫn chưa nhận ra điều đó.
Lúc mua thuốc cho bố mẹ, WeChat hiển thị số dư không đủ, Trần Hạo Vũ hoảng sợ, anh ta vừa nhận lương, trong thẻ vẫn còn một tháng lương, sao có thể không đủ được?
Trần Hạo Vũ nhìn lại giao dịch, tất cả là những giao dịch anh ta đã thực hiện hai ngày qua, anh ta đã tiêu hết hai phần ba số tiền lương.
Lòng Trần Hạo Vũ rỉ máu, mấy trăm tệ cũng không lấy ra được khiến anh ta không khỏi nhức nhối.
Hết cách, anh ta chỉ có thể dùng tiền trong một tài khoản khác.
Tấm thẻ kia là ngân sách mua nhà của anh ta và Bạch Tiểu Dụ, mỗi tháng hai người họ đều chuyển tiền vào đó, lúc Bạch Tiểu Dụ rời đi đã đưa thẻ cho anh ta, chỉ lấy một nửa thuộc về mình.
Trần Hạo Vũ thật sự bị Bạch Tiểu Dụ chiều hư.
Bốn năm này, năng lực độc lập của anh ta bị Bạch Tiểu Dụ chăm sóc cho thành vô dụng.
Rời khỏi Bạch Tiểu Dụ, cái gì anh ta cũng không biết.
Cuộc sống rối loạn của anh ta còn ảnh hưởng đến cả công việc.
Không ai tận tâm chỉ bảo đốc thúc anh ta, hiệu suất của anh ta rơi thẳng xuống đáy.
Khắp nơi đều là cám dỗ, không ai nhắc nhở anh ta.
Anh ta lười biếng, không có đủ tập trung, thiếu chút nữa quên làm báo cáo.
Khó khăn lắm mới làm xong, kết quả số liệu sai, thiếu chút nữa gây ra họa lớn, cấp trên bị anh ta chọc tức chết, chất vấn anh ta tại sao lại không đặt tâm trí lên công việc.
Trần Hạo Vũ im lặng.
Công việc và tình yêu đều thất bại, Trần Hạo Vũ vừa cáu giận vừa bất an.
Anh ta như một khinh khí cầu căng đầy không tìm được nơi xả khí, sắp nổ tung đến nơi.
Trần Hạo Vũ không ngừng lật danh bạ, muốn tìm một người có thể nói chuyện được với Bạch Tiểu Dụ nhưng tìm mãi không thấy.
Trong danh bạ của anh ta không có ai là bạn của Bạch Tiểu Dụ, tất cả đều liên quan đến anh ta.
Cho đến nay, đều là Bạch Tiểu Dụ cố gắng dung nhập vào cuộc sống của anh ta, làm bạn với bạn của anh ta.
Anh ta không biết đồng nghiệp của cô, không biết bạn học của cô, bạn tốt nhất của cô cũng đã chặn anh ta.
Bạn bè chung của họ thật ra đều là bạn của Trần Hạo Vũ.
Anh ta chỉ biết nơi làm của Bạch Tiểu Dụ, nhưng cô là giáo viên tiểu học, bây giờ đang được nghỉ đông, ngay cả việc ngồi trước nơi làm đợi cô xuất hiện Trần Hạo Vũ cũng không làm được.
Ngày thứ sáu Bạch Tiểu Dụ rời đi, tinh thần Trần Hạo Vũ hoảng hốt, buổi tối không nhìn đường, một chân đạp hụt.
7.
Trần Hạo Vũ gãy chân, phải nhập viện.
Trên người đau muốn chết nhưng ánh mắt anh ta lại sáng đến kinh người.
Bây giờ không liên hệ với Bạch Tiểu Dụ thì đợi đến khi nào nữa?
Anh ta mượn điện thoại của người nằm bên cạnh gửi tin nhắn cho Bạch Tiểu Dụ, nhấn mạnh đến cái chân bị bọc như móng heo của mình, miêu tả thảm trạng đến cả nghìn chữ.
Anh ta nói với Bạch Tiểu Dụ, anh ta không đặt cơm ở bệnh viện, Bạch Tiểu Dụ không đến anh ta sẽ bị đói.
Anh ta cược, cược Bạch Tiểu Dụ sẽ mềm lòng.
Bạch Tiểu Dụ không trả lời nhưng cũng không chặn số máy này, chuyện này lại khiến anh ta ôm hy vọng.
Trần Hạo Vũ buồn ngủ nhắm mắt, anh ta hy vọng khi tỉnh lại có thể thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
Đáng tiếc, anh ta nghĩ nhiều rồi.
Người đến không phải Bạch Tiểu Dụ mà là bạn của anh ta, Trịnh Đông.
Trần Hạo Vũ mong chờ nhìn về phía sau cậu ta, cái gì cũng không có.
Bạch Tiểu Dụ không đến.
Trịnh Đông vừa đến đã ồn ào: “Anh Hạo, anh không sao chứ, nghe nói anh bị thương à?”
Trần Hạo Vũ vẫn chưa kịp phản ứng: “Tiểu Đông, sao cậu lại đến đây?”
“Chị dâu nói em đến, anh bị thương không ai chăm sóc nên nhờ em đến xem.”
Trịnh Đông tùy tiện để đồ lên giường: “Anh, em đang muốn hỏi anh chuyện này đấy, anh và chị dâu sao vậy, cãi nhau à?”
Trần Hạo Vũ gật đầu, nở nụ cười khổ.
Trịnh Đông hiểu rõ gật đầu, tri kỷ không hỏi nhiều.
Trịnh Đông đúng là anh em tốt, giúp anh ta mua đồ ăn, thậm chí còn ở lại trông.
Nhưng cậu ta là một người đàn ông cẩu thả, sao có thể chăm sóc người khác được?
Trần Hạo Vũ được cậu ta chăm sóc cho cuộc sống không còn gì luyến tiếc, càng nhớ nhung sự tốt đẹp của Bạch Tiểu Dụ.
Lúc Bạch Tiểu Dụ còn ở bên, anh ta từng bị gãy tay một lần, cô chăm sóc Trần Hạo Vũ rất tốt, canh bồi bổ không hôm nào trùng lặp, vừa so sánh đã thấy Trịnh Đông bây giờ không khác chăm heo là bao.
Anh ta cũng không cầu mong gì, Trịnh Đông đến giúp đỡ là tình cảm, anh ta chỉ có thể cảm kích.
Trịnh Đông đã ngủ, tiếng ngáy rung trời, Trần Hạo Vũ không ngủ được, dưới cơn đau nhức, nỗi nhớ với Bạch Tiểu Dụ đạt đến đỉnh điểm.
Anh ta cầm di động, bên trong là sim mới Trịnh Đông mới làm cho anh ta.
Anh ta cân nhắc từ ngữ, cẩn thận gửi cho Bạch Tiểu Dụ một tin nhắn, hẹn gặp cô.
Sợ cô không đến, anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh, đây là lần cuối cùng, nếu sau khi gặp không giải quyết được gì, anh ta sẽ không quấn lấy Bạch Tiểu Dụ nữa.
Lần này Bạch Tiểu Dụ trả lời rất thoải mái.
[Được, đợi anh xuất viện, chúng ta gặp nhau, lần cuối.]
Trần Hạo Vũ nhìn tin nhắn này, kích động đến mức không ngủ được.
Ở bên kia, Bạch Tiểu Dụ cũng không ngủ được.
Đau không ngủ được.
8.
Ngày họ gặp nhau, Trần Hạo Vũ còn dậy sớm để chuẩn bị cho bản thân có thể đẹp trai nhất có thể, để Bạch Tiểu Dụ có thể dễ mềm lòng hơn một chút.
Sau khi nhớ lại những lời mình đã chuẩn bị sẵn vô số lần, xác định có thể nói hoàn chỉnh trong một lần, lúc này anh ta mới xuất phát.
Bạch Tiểu Dụ đã đợi sẵn ở đó.
Trần Hạo Vũ thiếu chút nữa không nhận ra cô. Trần Hạo Vũ biết Bạch Tiểu Dụ vốn có khuôn mặt hiền lành chất phác, là kiểu vợ hiền dâu thảo điển hình, người phụ nữ trước mặt lại vừa tinh tế vừa ưu nhã.
Hôm nay cô trang điểm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác nhung, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Trần Hạo Vũ tin chắc mình chưa từng thấy bộ quần áo này bao giờ.
Sau khi ở bên nhau, Bạch Tiểu Dụ rất tiết kiệm, đồ mua đều là đồ thanh lý cuối mùa, sống cẩu thả hơn Trần Hạo Vũ nhiều.
Không phải cô không mua nổi, thật ra điều kiện của cô còn tốt hơn cả Trần Hạo Vũ.
Mặc dù tiền lương của Trần Hạo Vũ cao hơn nhưng tính ổn định của công việc lại không bằng cô, trong nhà còn có một người chú thích đánh bạc, lúc nào cũng có thể kéo cả nhà sụp đổ.
Bố mẹ cô đều là công nhân bình thường nhưng có bảo hiểm xã hội, cũng có bảo hiểm nhân thọ, sức khỏe lại khỏe mạnh, trong nhà có tiền tiết kiệm, không tính là giàu có nhưng sẽ không kéo cô lại, bản thân cô cũng không chịu thua kém, công việc ổn định, có biên chế, có thể sống rất tốt, là cô ấy tự mình chọn tiết kiệm.
Cô luôn có cảm giác bản thân sẽ là người mua nhà, điều kiện gia đình Trần Hạo Vũ không tốt, nhà cô cũng chỉ là gia đình ăn lương phổ thông bình thường, bố mẹ hai bên đều không thể giúp đỡ họ việc mua nhà, chỉ có thể dựa vào bản thân, vậy nên cô tiết kiệm, muốn có một căn nhà trong thành phố với Trần Hạo Vũ.
Cô thật sự suy nghĩ về tương lai của hai người.
Bây giờ Trần Hạo Vũ mới hiểu được.
Anh ta yên lặng nhìn Bạch Tiểu Dụ, thật xinh đẹp.
Anh ta dường như lại thấy Bạch Tiểu Dụ khiến anh ta rung động của ngày trước, tình cảm trong lòng chan chứa.
Bạch Tiểu Dụ cũng thấy anh ta.
Hai người họ im lặng đối mặt, không ai nói chuyện.
Một người thâm tình, một người vô tình.
Trần Hạo Vũ thâm tình nhìn Bạch Tiểu Dụ: “Em, gần đây ổn không?”
Bạch Tiểu Dụ lạnh nhạt: “Không phải anh cũng thấy rồi sao, rất tốt.”
Trần Hạo Vũ hiếm khi cảm thấy khẩn trương như bây giờ, anh ta nắm lấy vạt áo của mình, có chút lo sợ: “Anh rất nhớ em.”
Bạch Tiểu Dụ không phản ứng gì.
“Nếu như anh tìm tôi chỉ vì nói những lời nhảm nhí này thì xin lỗi, tôi phải đi.”
“Đừng đừng đừng, em nghe anh nói.”
Trần Hạo Vũ hít sâu một hơi, sợ Bạch Tiểu Dụ rời đi, anh ta nhanh chóng vào chủ đề chính, thao thao bất tuyệt miêu tả bản thân mình không có Bạch Tiểu Dụ đã thê thảm thế nào, cam đoan với cô sau này sẽ giữ khoảng cách với người khác giới, sẽ chung sống thật tốt với cô, sẽ cùng cô xây dựng một gia đình.
“Tiểu Dụ, về nhà với anh, được không?”
Anh ta vô cùng thâm tình, thâm tình đến mức khiến Bạch Tiểu Dụ cảm thấy buồn nôn.
Bạch Tiểu Dụ đặt cốc nước xuống, cốc và bàn va chạm phát ra tiếng cạch, Trần Hạo Vũ lại thấy nghe như tiếng sấm.
Bạch Tiểu dụ này thật quá xa lạ.
Cô mang theo sự lạnh nhạt và hờ hững, giống như đang nghe một người râu ria nào đó chào hàng sản phẩm của mình.
Trong tám năm qua, mỗi lần họ cãi nhau, Bạch Tiểu Dụ đều sẽ nổi trận lôi đình, anh ta vĩnh viễn là người bình tĩnh, anh ta chưa từng thấy dáng vẻ lạnh nhạt này của Bạch Tiểu Dụ.
“Tôi biết anh sẽ không thật sự ngoại tình.”
Trần Hạo Vũ nghẹn họng, ngượng ngùng nói: “Vậy đang tốt đẹp, tại sao em lại muốn chia tay?”
“Anh tự mình quyết định lâu như vậy, cũng nên đến lượt tôi rồi.” Bạch Tiểu Dụ nhìn Trần Hạo Vũ mơ hồ trước mặt, một chút cảm xúc cũng không muốn bố thí cho anh ta.
“Anh còn nhớ túi đường đỏ kia không?”
Trần Hạo Vũ không hiểu: “Đường đỏ?”
“Đường đỏ làm sao cơ?” Không biết nghĩ đến chuyện gì, Trần Hạo Vũ hơi dừng lại, không dám tin nói: “Vì một túi đường đỏ mà em muốn chia tay với anh?”
“Ừm.”
Trần Hạo Vũ ngẩn người.
Anh ta tưởng rằng Bạch Tiểu Dụ chia tay vì anh ta mập mờ không rõ với đồng nghiệp nữ, chia tay vì mối tình tám năm không thấy rõ kết quả, không ngờ cô lại vì một túi đường đỏ mà chia tay.
Đây không phải trò đùa!
Anh ta vội vàng biện hộ cho bản thân.
“Khi đó anh vội đi công tác nên mới không mua đường đỏ cho em, hơn nữa, anh đã rót nước nóng cho em rồi!” Trần Hạo Vũ nhận ra giọng điệu của mình hơi cao, lời nói xoay chuyển, giọng mềm xuống, mang theo ngữ điệu lừa gạt: “Vậy đi, anh đảm bảo sau này sẽ luôn mua đường đỏ cho em, em nói đông anh tuyệt đối không dám đi về phía tây, anh ngoan ngoãn nghe lời em. Tiểu Dụ, tám năm của chúng ta, cũng sắp đến bước kết hôn rồi, em đừng làm loạn nữa, chúng ta về nhà, có được không?”
“Trần Hạo Vũ.” Bạch Tiểu Dụ bình thản gọi tên anh ta, ngắt mấy lời lảm nhảm của anh ta lại: “Vé xe mười hai giờ, lúc tôi nói anh đi mua đường đỏ là chín giờ.”
Trần Hạo Vũ ngậm miệng.
Giọng Bạch Tiểu Dụ rất lạnh nhạt, một chút cảm xúc cũng không có, không hiểu sao anh ta lại hoảng hốt.
Thường ngày, chỉ cần anh ta nhắc đến chuyện kết hôn là Bạch Tiểu Dụ sẽ nhún nhường, cô chỉ cần thấy anh ta là sẽ mềm lòng.
Lần này thì không.
Bạch Tiểu Dụ nở nụ cười chế giễu, trong câu chuyện của cô, túi đường đỏ này mới là khởi nguồn của sự tan nát.