Sẽ Không Quay Đầu - Chương 2
3.
Ba ngày sau khi Bạch Tiểu Dụ rời đi, cuộc sống của Trần Hạo Vũ không chút thay đổi.
Anh ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cả đêm uống rượu, cùng người khác ra ra vào vào những nơi sang trọng, sống còn thoải mái vui vẻ hơn lúc Bạch Tiểu Dụ còn ở nhà.
Không có người lải nhải, không cần phải đối mặt với sự ghen tuông của người khác, Trần Hạo Vũ cảm thấy đây mới là cuộc sống trong mơ của mình.
Một cuộc sống thoải mái sang trọng.
Anh ta nhớ đến Bạch Tiểu Dụ vào khi nào sao?
Có lẽ là hôm đó khi đi uống rượu với khách hàng, uống đến mức ý thức mơ màng, sáng hôm sau khi thức dậy đầu như muốn nứt ra, chăn ga xung quanh có mùi rất khó ngửi, điều hòa chạy o o, cả căn phòng đều hôi thối.
Anh ta nhớ ra, tối qua uống nhiều quá nên buồn nôn.
Nghĩ đến bản thân ngủ trên chiếc giường bẩn thỉu cả một đêm, đầu Trần Hạo Vũ vốn đau lại càng đau thêm, anh ta hơi tức giận, vô thức gọi tên cô.
“Bạch Tiểu Dụ, đầu anh đau!”
Trong phòng vẫn yên lặng như cũ, không ai vừa quở trách vừa mang canh giải rượu đến cho anh ta.
Trần Hạo Vũ ngây ngốc chớp mắt, nhớ ra Bạch Tiểu Dụ đã chia tay với anh ta.
Hết cách, anh ta đành phải bực tức đi dọn phòng.
Dọn xong phòng, xử lý xong bản thân, dạ dày trống rỗng, anh ta bắt đầu nhớ đến bát mì chay Bạch Tiểu Dụ nấu.
Lúc Bạch Tiểu Dụ vẫn còn ở đây, mỗi lần anh ta đi xã giao về đều được tắm rửa sạch sẽ, ngày hôm sau thức dậy chưa từng đau đầu.
Tay nghề nấu ăn của cô vô cùng tốt, một bát mì chay cũng khiến người ta nuốt nước bọt.
Anh ta mở tủ lạnh, trong tủ lạnh tỏa ra mùi hôi thối, đồ ăn mấy hôm trước chưa ăn hết đều đã thiu.
Sau khi vứt đồ bị thiu đi, tủ lạnh lập tức trống không, Trần Hạo Vũ tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được canh xương hầm Bạch Tiểu Dụ đã hầm rồi trữ đông ngày trước.
Quanh đi quẩn lại hơn một tiếng nữa, cuối cùng cũng nấu được tô mì xương.
Nước súp nóng hầm hập xuôi xuống bụng, lúc này Trần Hạo Vũ mới cảm thấy mình như sống lại.
Ăn no rồi, Trần Hạo Vũ thoải mái nằm trên ghế: “Bạch Tiểu Dụ, rửa bát đi!”
Âm thanh oán trách quen thuộc không còn nữa, Trần Hạo Vũ lại lần nữa phát hiện, à, Bạch Tiểu Dụ đã đi rồi.
Trần Hạo Vũ rơi vào im lặng, anh ta nhìn chằm chằm bát mèo béo trên bàn mà ngẩn người.
Năm thứ tư yêu đương, họ quyết định ở chung, vừa có thể tiết kiệm tiền thuê nhà vừa có thể rèn luyện, bộ bát đũa này mua vào khi đó, Bạch Tiểu Dụ tự mình chọn.
Khi đó Bạch Tiểu Dụ đã nói gì nhỉ?
“Anh thì hiểu gì chứ, cái bát này lớn, ăn mì hay ăn cơm đều tiện cả, hoa văn cũng xinh xắn, người lớn hay trẻ em đều có thể dùng được.”
“Trẻ em?” Trần Hạo Vũ cong mắt cười chọc cô: “Em không đợi được mà muốn sinh con cho anh rồi à? Vậy đêm nay anh phải cố gắng rồi!”
“Anh biến đi!”
Bạch Tiểu Dụ bị anh ta chọc cho đỏ mặt, đạp anh ta một cái rồi chạy.
“Nào, em chờ anh một chút!”
Trần Hạo Vũ đuổi kịp cô, cười híp mắt ôm Bạch Tiểu Dụ mặt đỏ bừng vào lòng.
Ngoài miệng thì Trần Hạo Vũ chê cô ngây thơ nhưng sau khi cô đi lại lặng lẽ vòng lại mua bộ bát đĩa này, Bạch Tiểu Dụ vui vẻ hôn anh ta một cái.
Khi đó thật tốt.
Mọi người đều cho rằng họ sẽ nhanh chóng kết hôn, sẽ có một đứa nhỏ, sẽ bình yên sống hết đời.
Không chỉ Bạch Tiểu Dụ nghĩ thế mà ngay cả Trần Hạo Vũ cũng nghĩ vậy.
Tại sao họ lại biến thành như thế này?
Nói đến đây thật xin lỗi Bạch Tiểu Dụ.
Bạch Tiểu Dụ theo anh ta tám năm, bố mẹ anh ta đều xem Bạch Tiểu Dụ như con dâu, thậm chí cô còn về ăn tết với anh ta, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được đến ngày Trần Hạo Vũ cưới mình, lần nào anh ta về nhà bố mẹ cũng đều nhắc đến việc kết hôn.
Ngay cả bản thân Trần Hạo Vũ cũng không hiểu được, rõ ràng anh ta yêu Bạch Tiểu Dụ, rõ ràng đã dự định sống hết đời với cô nhưng lần nào cũng gần đến thời điểm lại rút lui.
Anh ta không có dũng khí tiến đến hôn nhân với cô.
Tám năm thanh xuân của Bạch Tiểu Dụ đều dùng hết trên người Trần Hạo Vũ, lần đầu tiên Trần Hạo Vũ cảm thấy mình là một tên khốn nạn.
Cả căn nhà đều như nhuốm màu kí ức, Bạch Tiểu Dụ thật sự xem căn nhà nhỏ đi thuê này là nhà của mình.
Ngày thứ tư Bạch Tiểu Dụ rời đi, Trần Hạo Vũ phát hiện cô ở khắp mọi nơi.
4.
Anh ta nhớ Bạch Tiểu Dụ nhưng không thể hạ bản thân xuống để chủ động đi tìm cô.
Trần Hạo Vũ đang mâu thuẫn thì nhận được điện thoại từ mẹ mình: “Hạo Tử, sao Tiểu Dụ lại không nghe điện thoại, hai đứa cãi nhau sao?”
Trần Hạo Vũ vốn dĩ đang buồn bực, nghe xong càng phiền não hơn.
Anh ta thuận miệng qua loa: “Không, chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, hai ngày nữa là ổn.”
Mẹ Trần lúc này mới yên tâm: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
“Con còn đang bận, mẹ có chuyện gì không, không có gì thì con cúp trước.”
“Này này này, con đừng cúp máy! Thuốc hạ huyết áp của bố mẹ hết rồi, nói Tiểu Dụ gửi một chút về đi.”
Trần Hạo Vũ không hiểu: “Thuốc gì, còn phải gửi từ đây về nữa sao, mẹ không mua được ở gần nhà à?”
Mẹ Trần giải thích một lúc, Trần Hạo Vũ kiên nhẫn nghe một lúc lâu, lúc này mới lấy được tin tức quan trọng từ một đống thứ vô dụng.
Bố mẹ Trần Hạo Vũ bị huyết áp cao, cần uống thuốc hạ huyết áp trong thời gian dài, hai năm trước họ đổi thuốc mới, tác dụng phụ ít, hiệu quả cao, nhưng thuốc mới lại khó mua ở thành phố nhỏ, hơn nữa còn đắt hơn mua trên thành phố lớn.
Sau khi Bạch Tiểu Dụ biết, cô vẫn luôn mua thuốc rồi gửi về cho bố mẹ anh ta.
Trong lòng Trần Hạo Vũ chua xót, Bạch Tiểu Dụ chưa từng nói những chuyện này cho anh ta biết, anh ta thậm chí còn không biết bố mẹ mình đổi thuốc khác.
Một đứa con trai như anh ta còn không biết nhiều bằng một người ngoài như Bạch Tiểu Dụ.
Bố mẹ Trần Hạo Vũ đều là nông dân chất phác, trình độ văn hóa không cao nhưng rất yêu thương anh ta, bọn họ dựa vào chính bản thân để đưa Trần Hạo Vũ đi học đại học, đưa anh ta đến với thành phố phồn hoa xinh đẹp.
Trần Hạo Vũ đến thành phố lớn lại chê họ lạc hậu, thời gian dần trôi, kiên nhẫn với bố mẹ cũng không còn nhiều.
Anh ta động một chút lại dùng mấy chữ “bố mẹ cũng không hiểu” để cắt đứt sự quan tâm của bố mẹ, cúp điện thoại, chỉ có Bạch Tiểu Dụ mới không sợ người khác làm phiền, cứ như vậy trò chuyện với họ.
Có Bạch Tiểu Dụ thay mình hiếu kính bố mẹ, anh ta mừng rỡ nhàn hạ.
Lúc này nghe được giọng nói quan tâm của mẹ lộ rõ sự cẩn thận, sự áy náy trong lòng Trần Hạo Vũ đạt đến đỉnh điểm.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con và Tiểu Dụ rất tốt, thuốc lát nữa con sẽ mua rồi gửi về cho hai người… Ăn tết tụi con sẽ về bàn chuyện kết hôn!”
Mẹ Trần hôm nay nói chuyện với con trai rất lâu, giọng nói vui vẻ, liên tục đồng ý: “Được được, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Trước khi cúp điện thoại, mẹ Trần chân thành nói với con trai: “Hạo Tử, Tiểu Dụ là cô gái tốt, con đối xử tốt với người ta cũng là đang đối xử tốt với chính mình.”
“Vâng, mẹ, con biết rồi.”
Cúp điện thoại, trong lòng Trần Hạo Vũ run lên không ngừng.
Anh ta tự tát bản thân một cái, miệng lẩm bẩm: “Trần Hạo Vũ, mày còn không bằng một đồ vật nữa!”
Trần Hạo Vũ hối hận.
Anh ta rất nhớ Tiểu Dụ, rất nhớ rất nhớ, anh ta thật sự biết sai rồi.
So với Bạch Tiểu Dụ, tôn nghiêm của đàn ông không tính là gì.
Anh ta soạn một tin nhắn xin lỗi thật dài gửi cho Bạch Tiểu Dụ, lúc nhấn nút gửi, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hạ mình nhận lỗi không khó như vậy.
Một dấu chấm than đỏ tươi khiến mắt Trần Hạo Vũ đau nhức.
Anh ta đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội vàng chạy đến trước tủ quần áo trong cùng.
Nơi này vốn để quần áo mặc theo mùa của Bạch Tiểu Dụ, mấy lần trước Bạch Tiểu Dụ bỏ đi đều không đụng đến nơi này.
Bây giờ lại trống không.
Trần Hạo Vũ luống cuống mờ mịt đứng tại chỗ.
Lần này không giống những lần chia tay trước.
Bạch Tiểu Dụ, lần này dường như thật sự muốn chia tay với anh ta.
5.
Trần Hạo Vũ thật sự hoảng.
Anh ta nhanh chóng tìm cách liên lạc với Bạch Tiểu Dụ, phát hiện cách nào cũng bị chặn, thậm chí ngay cả những tài khoản nhỏ cô cũng không bỏ qua.
Trần Hạo Vũ vội vàng gọi điện thoại cho Giang Dao Dao.
Anh ta nói với chính mình, đừng hoảng, Bạch Tiểu Dụ ở đây không có người thân, chỉ có thể đến chỗ của Giang Dao Dao.
Giang Dao Dao là bạn từ nhỏ kiêm bạn thân của Bạch Tiểu Dụ, từ trước đến nay đều bất hòa với anh ta, không bao giờ cho anh ta sắc mặt tốt.
Cô ấy luôn nói Trần Hạo Vũ trời sinh ngu xuẩn, hận không thể đánh thẳng vào đầu anh ta một cái.
Một cô gái nhưng miệng lưỡi lại không vừa, mắng người chưa từng trùng lặp, rất khó chơi, nếu như có thể, Trần Hạo Vũ thật sự không muốn liên lạc với cô ấy để nghe mắng.
Nhưng hết cách, anh ta nhất định phải tìm.
Điện thoại kết nối, Trần Hạo Vũ vừa “alo” một tiếng, lập tức bị dập máy.
Trần Hạo Vũ không tức giận, tiếp tục gọi.
Anh ta gọi liên tục khoảng mười lần, Giang Dao Dao đang lửa giận bừng bừng mới nhận điện thoại.
Vừa mở miệng là câu chào quen thuộc: “Trần Hạo Vũ, cmn anh bị thần kinh à?”
Sợ lại bị cúp máy, càng sợ bị chặn hơn, Trần Hạo Vũ nói không ngừng nghỉ: “Giang Dao Dao, tôi biết Bạch Tiểu Dụ ở chỗ cô, đừng chối! Mau để cô ấy nghe máy, tôi thật sự có chuyện quan trọng tìm cô ấy, không phải đùa, mạng người quan trọng, không phải cô ấy thì không được!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó tức giận nói: “Có chuyện gì nói thẳng, tôi đang vội, không rảnh lải nhải với anh.”
Trần Hạo Vũ vẫn còn muốn tranh thủ cơ hội: “Cô đưa điện thoại cho Tiểu Dụ đi, tôi nói với cô ấy.”
Chị gái Giang Dao Dao sắp không thể kiềm chế được cơn tức của mình: “Ha ha, muốn tìm cô ấy à, vậy gọi điện thoại cho cô ấy đi, gọi cho tôi làm gì?”
Trần Hạo Vũ: “…”
Anh ta cũng muốn, nhưng anh ta bị Bạch Tiểu Dụ chặn rồi!
Nhưng lời này không thể nói, nói là xong đời, Giang Dao Dao chắc chắn sẽ tặng anh ta hai chữ “đáng đời” rồi cúp điện thoại.
Hết cách, Trần Hạo Vũ đành phải nói ra tình hình thực tế.
“Bố mẹ tôi nói tôi gửi thuốc hạ huyết áp mới cho họ… Chỉ có Tiểu Dụ biết bây giờ họ dùng thuốc gì.”
Giang Dao Dao nghe xong lập tức cười ha ha: “Trần Hạo Vũ, cmn biết xấu hổ chút đi! Đó là bố mẹ anh! Bố mẹ ruột anh uống thuốc gì anh cũng không biết? Anh có mặt mũi mà nói ra à?”
Sắc mặt Trần Hạo Vũ sắp không ổn: “Đó là chuyện của chúng tôi, cô đưa máy cho Tiểu Dụ đi, tự tôi nói với cô ấy!”
Giang Dao Dao hùng hổ: “Cút ngay!”
Nói xong cô ấy không chút lưu tình dập máy.
Trần Hạo Vũ lại gọi, phát hiện không gọi được.
Anh ta bị bà nội này chặn rồi.
Trần Hạo Vũ cào mái tóc của mình thành ổ gà, cảm thấy vô cùng thất bại.
Bạch Tiểu Dụ đi, thuốc của bố mẹ không biết mua ở đâu, anh ta đúng là vô dụng.
Khoảng chừng mười phút sau, Giang Dao Dao tạm thời bỏ chặn số anh ta, gửi cho anh ta một tin nhắn rất dài, nói rõ cho Trần Hạo Vũ biết bố mẹ anh ta uống thuốc gì, mua ở đâu và rất nhiều những việc nhỏ lặt vặt, kĩ đến mức như đang nói lời tạm biệt.
Giang Dao Dao không biết những chuyện này, người gửi tin nhắn này chỉ có thể là Bạch Tiểu Dụ.
Trần Hạo Vũ không cảm thấy có gì lạ, tin nhắn này để anh ta lại lần nữa dấy lên hi vọng, trong lòng Bạch Tiểu Dụ vẫn còn anh ta.
Anh ta còn chưa kịp trả lời lại phát hiện không thể gửi được tin nhắn.
Được rồi, anh ta chỉ được ra một chút rồi lại tiến vào phòng tối.
Trần Hạo Vũ vội vàng đến địa chỉ trong tin nhắn để mua thuốc gửi về cho bố mẹ, trong lòng tính toán nhất định phải gặp Bạch Tiểu Dụ một lần.