Sẽ Không Quay Đầu - Chương 1
1.
Trần Hạo Vũ vừa đi công tác về, trong căn nhà nhỏ đi thuê của bọn họ không một tiếng động, một chút sức sống cũng không có.
Đôi giày thường đặt trước cửa của Bạch Tiểu Dụ không thấy đâu, chìa khóa đặt trên tủ giày.
Lúc này Trần Hạo Vũ mới lấy điện thoại ra, tìm từ trên tìm xuống, tìm một lúc lâu mới thấy tên của Bạch Tiểu Dụ.
Trò chuyện của hai người họ dừng lại ở ba ngày trước, vào ngày Trần Hạo Vũ đi công tác.
Tin nhắn cuối cùng là câu “Chúng ta chia tay đi” của Bạch Tiểu Dụ.
Không có lí do chia tay, chỉ lẻ loi một câu nói, không phải phong cách của cô.
Trần Hạo Vũ chưa trả lời.
Lúc đầu là giả vờ như không nhìn thấy, cảm thấy bực bội, nghĩ sau có thời gian sẽ trả lời, cuối cùng bận quá lại quên mất.
Lúc nhớ lại cũng đã qua một ngày, trả lời hay không cũng không còn ý nghĩa nên không trả lời nữa.
Trần Hạo Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc, cảm nhận sau chuyến đi công tác là đau nhức và đau nhức, cuối cùng tắt màn hình.
Anh ta mệt muốn chết, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn dỗ dành ai.
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Tiểu Dụ nói chia tay, cũng không phải là lần đầu tiên cô xách hành lý rời đi, không quá ba ngày cô sẽ lại quay lại căn nhà thuê này.
Nhiều lần như vậy, chưa từng có ngoại lệ này xảy ra.
Dáng vẻ luống cuống vội vàng ban nãy của Trần Hạo Vũ cũng biến mất.
Kiểu gì cũng về, tại sao anh ta còn phải tốn sức đi dỗ?
Trần Hạo Vũ gần như ngạo mạn chắc chắn, anh ta ăn chắc Bạch Tiểu Dụ.
Bạch Tiểu Dụ không nói lý do chia tay, Trần Hạo Vũ cũng có thể đoán được lí do là gì.
Là những chuyện nam nam nữ nữ kia chứ sao.
Bạch Tiểu Dụ là người không dung được một hạt cát, là người mắc bệnh sạch sẽ, cô muốn một tình yêu thuần khiết tuyệt đối, ở phương diện này cô ấy làm rất tốt, cô cũng dùng tiêu chuẩn này để yêu cầu Trần Hạo Vũ.
Trần Hạo Vũ không giống, ở một khía cạnh nào đó mà nói, ai đến anh ta cũng không từ chối.
Từng ngày ở bên nhau Bạch Tiểu Dụ càng thích Trần Hạo Vũ hơn, Trần Hạo Vũ lại ngày càng thấy tình cảm vơi đi theo cuộc sống sinh hoạt buồn chán hàng ngày.
Bên ngoài là xe xịn đưa đón, bít tết salad, anh ta hứng thú, ăn to nói lớn, trong nhà lại là rau xanh mì sợi, hai người họ chỉ có thể ở trong căn nhà thuê nhỏ xíu, nghe Bạch Tiểu Dụ lải nhải thịt lợn lại lên giá.
Bên ngoài là đồng nghiệp nữ mặc lễ phục ôm sát, trang điểm xinh đẹp, trong nhà lại là Bạch Tiểu Dụ mặc áo bông mặt mộc.
Một bên cao nhã, một bên tầm thường.
Cảm giác chênh lệch này ai có thể chịu được?
Dù sao Trần Hạo Vũ không chịu được.
Một đêm trước khi đi công tác, anh ta còn cùng đồng nghiệp nữ đi xem phim, anh ta biết đồng nghiệp nữ có ý với mình nhưng vẫn vui vẻ đi đến nơi hẹn.
Cô ta mặc một chiếc váy liền áo hơi thấp cổ, kéo tay anh ta, hai người sát lại gần nhau, anh ta không khỏi dính mùi nước hoa trên người cô ta.
Trần Hạo Vũ mặc âu phục, cùng đồng nghiệp vào nhà hàng, hào phóng trả tiền, ánh mắt cô ta nhìn anh ta lúc nào cũng mang theo sự sùng bái khi nghe anh ta nói về kinh tế thế giới, khiến lòng hư vinh của anh ta được thỏa mãn.
Bạch Tiểu Dụ chưa từng nịnh nọt anh ta như thế này, chỉ toàn làm anh ta mất hứng.
Đồng nghiệp nữ trẻ tuổi xinh đẹp, từng sợi tóc cũng toát lên sự tinh tế, làn da trắng nõn, vừa lại gần là có thể ngửi được mùi tóc rất dễ chịu, còn Bạch Tiểu Dụ thì sao, lúc nào cũng là bộ quần áo hoa, trên người chỉ có mùi bột giặt.
Trần Hạo Vũ đắm chìm vào đó, thậm chí còn cảm thấy lâng lâng.
Nhưng Trần Hạo Vũ lâng lâng lại quả quyết từ chối đồng nghiệp khi cô ta ra hiệu ám chỉ.
“Tôi có bạn gái rồi.”
Ánh mắt đồng nghiệp nữ mang theo móc, không cam lòng hỏi: “Thật sự không lên ngồi một chút sao?”
Trần Hạo Vũ kiên định lắc đầu.
Chẳng lẽ anh ta cao thượng đến mức đó sao?
Dĩ nhiên không phải.
Chỉ là Trần Hạo Vũ biết rõ, xinh đẹp như vậy chắc chắn nhờ có tiền mới được.
Nơi ở của đồng nghiệp nữ gấp đôi tiền thuê nhà của anh ta.
Anh ta chỉ là một thanh niên nghèo không có tiền, không có bối cảnh, bề ngoài hơi nổi trội một chút, ở quên cũng chỉ có một căn nhà nhỏ và bố mẹ không quá khỏe mạnh.
Đây không phải là sự đẹp đẽ mà anh ta có thể gánh nổi.
Trần Hạo Vũ thừa nhận bản thân có hơi lăng nhăng, nhưng kích thích mới mẻ ở bên ngoài cũng có thể giúp anh ta tiếp tục chịu được cuộc sống sinh hoạt bình thường khô khan với Bạch Tiểu Dụ.
Dù sao bọn họ cũng không thật sự phát sinh chuyện gì, chuyện này nhiều nhất là điều hòa cuộc sống bình thản nhàm chán mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn.
Không phải sao?
2.
Bạch Tiểu Dụ không hào phóng được như vậy.
Cô ngửi được mùi nước hoa trên người Trần Hạo Vũ, ngọt nhưng không nồng, vừa trong sáng vừa quyến rũ, không phải là thứ mà nước hoa giá rẻ có thể sánh được, cô còn phát hiện một dấu son môi đỏ chót ở cổ áo somi của anh ta, là do đồng nghiệp nữ “không cẩn thận” lưu lại, chỉ là một chuyện “ngoài ý muốn”.
Đối mặt với sự điên cuồng của Bạch Tiểu Dụ, thái độ của Trần Hạo Vũ vô cùng tỉnh táo.
“Em nghĩ như vậy anh cũng chịu rồi.”
Anh ta không muốn tốn nhiều lời để giải thích, nói xong anh ta cũng mặc kệ Bạch Tiểu Dụ đang sụp đổ, quay người đi vào tắm rửa.
Hai người họ vốn là như vậy, Trần Hạo Vũ tự học cách khống chế cảm xúc, ép Bạch Tiểu Dụ đến mức sụp đổ, nhưng lại thể hiện dáng vẻ tỉnh táo vào lúc cô đang cuồng loạn nhất, nhìn như cô đang cố tình gây sự.
Lúc Trần Hạo Vũ đi ra, Bạch Tiểu Dụ đã bình tĩnh lại, một mình ôm bụng lặng lẽ khóc.
“Đi ngủ.”
Bạch Tiểu Dụ không để ý đến anh ta.
Trần Hạo Vũ không kiên nhẫn được nữa, ném di động cho Bạch Tiểu Dụ: “Thích ngủ thì ngủ, không ngủ thì tắt đèn đi, ngày mai anh còn đi công tác.”
Trong lúc mơ màng, Trần Hạo Vũ nghe được tiếng khóc của Bạch Tiểu Dụ, cảm thấy hơi có lỗi, nhưng anh ta quá mệt mỏi, không muốn an ủi nên tự mình an ủi bản thân: “Mai rồi nói, nếu mai cô ấy còn khóc nữa thì tính sau.”
Anh ta không vượt qua giới hạn, anh ta không thẹn với lương tâm.
Anh ta đã đưa điện thoại cho Bạch Tiểu Dụ, cô ấy có thể thấy được thẻ người tốt mà đồng nghiệp nữ phát cho anh ta, cô sẽ biết không xảy ra chuyện gì.
Ngày mai mặt trời vẫn xuất hiện như cũ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tiểu Dụ dậy rất sớm, sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhìn không khỏe chút nào.
Trần Hạo Vũ hơi áy náy, ôn tồn giải thích hai người họ không có gì, biết Bạch Tiểu Dụ đến tháng nên đi rót cho cô một cốc nước nóng.
Anh ta đúng là một người bạn trai tốt, ngay cả chính bản thân anh ta cũng bị mình làm cho cảm động.
Ai ngờ Bạch Tiểu Dụ lại không hài lòng, nói cái gì mà đau bụng, nhất định bắt anh ta đi mua nước đường đỏ.
“Trong nhà có đường trắng, em uống loại đó không được sao?”
Chút áy náy khó khăn lắm góp lại được lại bị sự điêu toa của Bạch Tiểu Dụ làm biến mất.
Đúng là già mồm, có thể đau đến mức nào chứ, nhất định phải là đường đỏ bán dưới cửa hàng dưới nhà mới được sao? Chân cũng đâu có gãy, sao không tự mình đi?
Phải để cô quen với việc này.
Trần Hạo Vũ lấy cho cô một cốc nước pha với đường trắng, Bạch Tiểu Dụ không nhận, anh ta đặt mạnh cốc nước xuống bàn: “Muốn uống thì tự mình lấy, không uống thì thôi.”
Nói xong cũng mặc kệ Bạch Tiểu Dụ, bản thân thì đi chơi game.
Một lúc sau Trần Hạo Vũ quay đầu, cốc nước đã trống không.
Nhìn mà xem, đúng là già mồm, không phải là vẫn uống được sao?
Thêm một lúc nữa, Bạch Tiểu Dụ lại gọi anh ta đi mua đường đỏ.
Sau khi uống nước đường trắng, sắc mặt cô không những không tốt hơn mà càng kém đi, Trần Hạo Vũ cũng nhận địch Bạch Tiểu Dụ cố tình gây sự.
Kí ức ngày đó hơi mơ hồ, chỉ nhớ hình như anh ta có nói vài lời hơi quá đáng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đã khiến Bạch Tiểu Dụ tổn thương.
Cô ấy đúng là vừa mẫn cảm vừa yếu ớt.
Trần Hạo Vũ thừa nhận, trong ba ngày anh ta đi công tác, anh ta không hề chủ động liên hệ với Bạch Tiểu Dụ, nhưng chẳng phải Bạch Tiểu Dụ bỏ đi như vậy không quá đáng sao?
Dựa vào đâu mà cô có thể tự quyết định kết thúc quan hệ giữa họ?
Dựa vào đâu mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
“Có bản lĩnh thì đừng về nữa.” Trần Hạo Vũ ném vali xuống đất, giày cũng không cởi, cứ như vậy nằm thẳng lên giường, không quan tâm đến việc Bạch Tiểu Dụ bỏ đi.
Anh ta gọi cho nhóm bạn nhậu bình thường Bạch Tiểu Dụ không thích nhất: “Alo, lão Thang hả? Hôm nay đi uống rượu không? Chúng ta không say không về!”