Sau Tận Thế Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng - Chương 6
24.
Thẩm Xuân Ni và nhóm của cô ta đã bị Trương Văn Thư đánh bại. Sau khi tất cả các mỏ đất phát nổ vào ngày đầu tiên, dân thôn có chút sợ hãi. Dù sao thì bọn họ cũng có súng.
Nhưng Trương Văn Thư an ủi họ: “Đã một năm rồi họ vẫn chưa từng rời khỏi Linh Tây thôn. Họ có thể đi đâu để tìm kiếm đạn dược được?”
Họ cũng không muốn lãng phí đạn.
Hơn nữa, Trương Văn Thư điều khiển máy bay không người lái rất khó bắt. Tôi bay về lúc nửa đêm và thay bảng điện, rồi lại bay đi, rồi nằm im lìm gần khu rừng.
Vào khoảng bốn giờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Xuân Ni và những người khác miễn cưỡng phát động một cuộc tấn công ác liệt khác vào Trương Gia thôn. Lần này súng được trực tiếp sử dụng, hỏa lực khắp trời không ngừng đánh vào cổng thôn, rất đáng sợ. Nhưng khi bầu trời dần trở nên trắng xóa, họ có thể nhìn thấy rõ ràng…
“Này! Bù nhìn! Chúng ta bị lừa rồi!”
Bị lừa rất nhiều viên đạn…
Chúng tôi núp sau những tán cây lớn ở cổng thôn. Không ai hành động hấp tấp. Suy cho cùng, miễn là có lưới điện, chúng tôi có thể ngăn chặn chúng.
Tuy nhiên, vào lúc này, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Một số người run rẩy và gầy gò bước ra từ sâu trong rừng. Họ thực sự… đã chạy đến lối vào thôn của chúng tôi để đi tiểu.
Tôi: “…Bọn họ đang làm gì vậy?”
Trương Văn Thư kéo mặt nạ lên: “Bọn họ muốn lây virus cho chúng ta.”
Tôi sửng sốt: “Họ bị nhiễm bệnh à?!”
“Nhìn dáng vẻ của bọn họ mà xem.”
Tất cả họ đều trông giống như những thây ma, khuôn mặt của họ trở nên gầy gò đến mức phát sợ. Một số ít người mang súng ở Linh Tây thôn được trang bị đầy đủ vũ khí và tránh xa họ.
Đi tiểu xong, họ vẫn khạc nhổ bên ngoài lưới điện, vừa nhổ nước bọt vừa quay lại nhìn những người có súng với vẻ sợ hãi. Nhưng… khi bọn họ vừa định quay lại thì những người đó đã trực tiếp nổ súng.
“…Không phải người, thực sự không phải con người!”
Thẩm Xuân Ni ở bên ngoài hét lớn: “Trương Tư Tư, mày đừng tưởng mày có thể tích trữ nhiều vật tư như vậy là yên ổn! Tao sớm muộn gì cũng quay lại giet mày!”
“Mười tám năm trước mày đã cướp đi vinh hoa phú quý của tao, hiện tại lại chiếm đoạt an toàn cùng vật tư vốn thuộc về tao, tao tuyệt đối sẽ không buông tha mày!”
“Mọi người ở Trương Gia thôn, hãy nghe tôi nói! Nếu không muốn tôi gây sự với các người, hãy giao Trương Tư Tư ra!”
“Nếu không một ngày nào đó các người sẽ hối hận!”
Nói xong, cô ta dẫn những người đã bị đói suốt ngày đêm rời đi. Những x//ác chet bị nhiễm bệnh bị bỏ lại trước cổng thôn chúng tôi.
Bí thư thôn ủy tức giận đến bật cười: “Thật là… có triển vọng!”
Dân thôn tụ tập xung quanh và nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp. Tôi hơi sợ hãi và lùi lại. Trương Bình Bình lập tức chặn tôi lại: “Thẩm Xuân Ni đ//iên rồi. Mọi người sẽ không nghe những lời đ//iên rồ của cô ta chứ?”
Bí thư thôn xua tay: “Bình Bình, cô đang nghĩ gì vậy? Nếu không phải cô và Tư Tư mua nhiều đồ như vậy cho chúng tôi, rồi nói gọi bọn trẻ về, liệu chúng tôi có được như ngày hôm nay không?”
Một người dân thôn khác nói: “Dì Bình Bình, đừng nghĩ vớ vẩn, chúng tôi là con người, chúng tôi khác với họ.”
Trương Văn Thư mỉm cười. Anh ấy thường rất nghiêm túc và hiếm khi cười nên tôi rất ấn tượng với nụ cười của anh ấy. Kết quả là anh ấy đã kéo tôi ra từ phía sau Trương Bình Bình.
Tôi nghe anh ấy chế giễu tôi: “Trương Tư Tư đầu óc rất đen tối, luôn cho rằng bên ngoài hỗn loạn, con người vô nhân tính.”
“Điều đó là không thể!”
“Tư Tư đừng lo, chúng ta sẽ bảo vệ con.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên hài hòa. Trương Văn Thư dẫn người của mình thực hiện đầy đủ các biện pháp bảo vệ, đ//ốt x//ác ở cổng thôn và khử trùng.
25.
Sau thời gian này, Trương Văn Thư ngày ngày sử dụng máy bay không người lái của mình để tìm kiếm dấu vết của Thẩm Xuân Ni trên khắp các ngọn núi và cánh đồng. Có thể nói, trong tình hình hiện tại, ai cũng nóng lòng muốn ở nhà mãi.
Chỉ cần không bị nhiễm bệnh, kiên trì đến khi loại thuốc đặc trị được phát triển thì sẽ thắng. Còn ai có thể gây rối với chúng tôi ngoại trừ một kẻ thần kinh như Thẩm Xuân Ni?
Vì vậy, nếu chúng tôi luôn cảnh giác với kẻ thần kinh này, vậy mới giữ gìn được hòa bình thế giới. Anh ấy và tôi ngày ngày ngồi xổm ở tháp tín hiệu chờ đợi, anh ấy vẫn không bỏ cuộc, vẫn muốn sửa chữa tháp tín hiệu. Thế là tôi được giao nhiệm vụ giám sát, phát hiện Thẩm Xuân Ni dẫn người đi giet tất cả những người ở các thôn gần đó…
Cô ta vẫn dùng những thủ đoạn đó, dân thôn đang khóc lóc thảm thiết, kích động đấu tranh nội bộ rồi lợi dụng tình hình. Máy bay không người lái thỉnh thoảng nghe thấy cô ta nói rằng cô ta muốn bắt người, sau đó tấn công Trương Gia thôn.
Tôi sửng sốt: “Tại sao cô ta lại căm hận em đến vậy?”
Trương Văn Thư vừa sửa lại tháp tín hiệu vừa nói: “Thực ra có hai loại người vào thời kỳ mạt thế.”
Tôi: “Hả?”
“Một người là người tin rằng ngày tận thế sẽ kết thúc, còn loại người kia chính là cô ta, nghĩ rằng đây là lúc cô ta phải thiết lập những quy tắc mới.”
Tôi: “Vậy thì cô ta thuộc loại sau.”
“Cũng thường thôi, nếu không thông minh thì anh cũng không thể giet được cô ta.”
Nhưng gần đây ngồi cạnh tháp tín hiệu, tôi đã phát hiện ra… Nhiều nước đã bỏ cuộc nhưng nước tôi thì chưa.??
Lô thuốc đặc trị đầu tiên đã được đưa vào thử nghiệm và dường như có tác dụng tốt. Chỉ là hầu hết các trạm tín hiệu trong thôn đã bị phá hủy, khiến không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không thể truyền tải tin hiệu gì.
Trương Văn Thư lại làm việc chăm chỉ thêm một ngày nữa, ăn sáu chiếc bánh bao lớn của tôi, nhưng vẫn không sửa được tháp tín hiệu. Khi trời gần tối, anh ấy bỏ cuộc.
Anh lau mồ hôi nói: “Ngày mai chúng ta lại đấu, bảo dì Bình Bình làm cho anh mấy cái bánh bao với rau muối và thịt bằm, tốt nhất là uống coca.”
Tôi rất hào phóng và nói: “Được.”
26.
Ở kiếp này, dân số toàn cầu đã giảm đi một nửa, tôi đã ở Trương Gia thôn ba năm, không lo cơm ăn áo mặc, sống cuộc sống gần gũi với thiên nhiên. Chúng tôi đã quen với cuộc sống không có điện và internet. Nhiều thanh niên trong thôn đã khỏi bệnh cận thị.
Ngoài ra, tôi còn giúp Trương Văn Thư nhìn chằm chằm vào màn hình và tin tức hàng ngày. Tín hiệu quá chậm, và tôi có cảm giác đôi mắt của tôi đã tăng thêm cả trăm độ. Sau khi Trương Văn Thư liên tục nâng cấp, hai chiếc máy bay không người lái của anh ấy ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
Tôi ngày càng thành thạo hơn trong việc điều khiển máy bay không người lái của anh ấy. Cuối cùng, anh ấy không cần phải hành động gì cả. Sau khi Thẩm Xuân Ni và những người khác phát hiện ra máy bay không người lái, tôi có thể nhanh chóng điều khiển chiếc máy bay đi.
Anh ấy đã dành ba năm để xây dựng tháp tín hiệu, và cuối cùng một ngày…
“Thành công rồi.” Anh ấy nói nhẹ nhàng với tôi. Đó là một ngày nắng đẹp, không biết có phải do hoạt động của con người giảm bớt và các nhà máy lớn bị tê liệt.
Mặt trời bắt đầu sáng hơn và bầu trời ngày càng trong xanh hơn. Trương Văn Thư đang rũ mồ hôi bằng cánh tay trần, trên vai khoác một chiếc khăn trắng, đầu tóc như ổ gà và đôi mắt sâu thẳm đầy mãn nguyện.
Tôi nửa ngủ nửa mê đang xem màn hình giám sát… Khi không nhận được phản hồi của tôi, Trương Văn Thư đã rất tức giận và đá nhẹ tôi: “Dậy đi! Thành công rồi!”
“Hử?!”
Tôi vội lau tóc rồi đứng dậy: “Thành cái gì rồi? A!! Thẩm Xuân Ni đến rồi!”
Trong đoạn phim giám sát, Thẩm Xuân Ni, người đã “chiếm” ba thôn, mặt đầy vẻ uy hiếp đưa người đến đây!
Cô ta hét lên: “Lần này chúng ta phải chiếm được Trương Gia thôn!”
“Phải làm gì, phải làm gì đây? Đặt mìn! Mau kêu bác Thiên Tuyển đi rải mìn đi!”
Tôi lo lắng đến mức phải chạy đi chạy lại trên đồi. Lúc này, một chiếc điện thoại di động đã được đưa cho tôi.
Tôi: “?”
Trương Văn Thư cười toe toét: “Gọi cảnh sát.”
Tôi: “……”
Trương Văn Thư tự hào nói: “Tín hiệu đã được khôi phục và trật tự đã được lập lại.”
Trang tin trên máy tính bị kẹt ở trang thông báo quân đội đã bắt đầu truy quét tội phạm khắp nơi. Tôi nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại di động đã mất từ lâu, với sự phấn khích và đôi tay run rẩy, tôi bấm số 110.
27.
Thẩm Xuân Ni và đội súng của cô ta đã làm đủ mọi việc ác man rợ trên núi trong ba năm. Đánh nhau, giet người, cảm giác như mình sắp trở thành nữ vương của thế giới này!
Kết quả là ngay khi cảm thấy mình cuối cùng cũng đã tích đủ sức mạnh, cô ta đã cầm súng cùng hàng trăm người, quyết định chiếm đánh Trương Gia thôn một lần nữa!
Cô ta thua ở chỗ không có tín hiệu. Vừa đến cổng Trương Gia Thôn, họ đã bị quân đội bao vây. Giọng nói lớn vang vọng khắp núi non và thung lũng.
“Các người đã bị bao vây! Hãy hạ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!”
“Thuốc đặc chủng đã được đưa vào sử dụng, tận thế đã kết thúc!”
“Xã hội đã trở lại trật tự!”
Một tiếng nổ vang trời, đội quân của Thẩm Xuân Ni lập tức trở nên lúng túng.
“Thật sao? Virus đã được kiểm soát rồi à?!”
“Chúng ta sẽ không chet?!”
“Hahaha!”
Tôi trốn sau lưới điện, cầm kính viễn vọng nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được và bất đắc dĩ của Thẩm Xuân Ni.
“Không thể nào! Ngày tận thế không thể kết thúc!”
“Tất cả các người phải nghe tôi! Quay lại đây cho tôi! Thời đại của tôi vừa mới bắt đầu!”
Ngay sau đó “người” của cô ta đã tập hợp lại để tấn công.
“Mẹ kiếp! Tao đã thấy mày phiền rất lâu rồi!” Ngay lập tức, một nhóm người vây quanh và đ//ánh đ//ập cô ta.
Đang chống trả, có người hét lên: “Cô ta là kẻ chủ mưu! Chúng tôi vỗn dĩ không muốn tới!”
May mà quân đội đã kiểm soát được hiện trường không thì cô ta đã bị đ//ánh chet. Dân thôn Trương Gia thôn run rẩy bước ra ngoài lưới điện.
“Thật sự, thật sự kết thúc sao?” Bí thư thôn hưng phấn hỏi.
Các đồng chí giải phóng quân chào chúng tôi: “Xong rồi. Sự kiên trì của mọi người trong mấy năm qua thật có ý nghĩa!”
Lúc này, tiếng hoan hô tràn ngập bầu trời. Không hiểu sao, Trương Bình Bình và tôi bất ngờ bị một nhóm người ném lên không trung.
“Sống sót! Chúng ta đã sống sót, haha!”
28.
Với sự xuất hiện của các đồng chí giải phóng quân, các loại thuốc đặc trị cũng được phân phát cho chúng tôi trong thời gian sớm nhất. Có thuốc, chúng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù cuộc sống của chúng tôi mấy năm nay khá tốt nhưng chúng tôi lại vội vàng tháo dỡ lưới điện ngay lập tức. Cả thôn mang đồ ăn ra và bày tiệc chạy suốt ba ngày ba đêm. Mọi người đều đắm chìm trong niềm vui kết thúc lệnh phong tỏa.
Cuối cùng, chúng tôi bám sát điểm mấu chốt của nền văn minh và quay trở lại một xã hội văn minh! Sẽ mất một thời gian để trật tự xã hội được lập lại hoàn toàn, nhưng quân đội đã nhanh chóng thâm nhập vào xã hội bằng các loại thuốc đặc trị.
Ba tháng sau, Trương Văn Thư và tôi đến gặp Thẩm Xuân Ni. Tôi hỏi Trương Bình Bình liệu bà ấy có muốn đi cùng không, Trương Bình Bình nói quên đi.
Bà ấy nói: “Ở kiếp trước… tình cảm của mẹ và con bé đã kết thúc.”
Thế là Trương Văn Thư tình nguyện đi cùng tôi. Không biết từ khi nào anh ấy lấy được dầu diesel từ quân đội, đổ dầu cho chiếc xe ba bánh và đưa tôi ra khỏi núi.
Thẩm Xuân Ni không bị đ//ánh chet. Khi tôi nhìn thấy cô ta, cô ta đang nằm trên giường bệnh với tình trạng tê liệt tứ chi. Khi nhìn thấy tôi, cô ta trong cơn giận dữ đã làm ướt giường.
Nếu cuối cùng cô ta bị kết án tử hình, có thể điều này vẫn giúp cô ta nhẹ nhõm hơn một chút. Khi nhìn thấy tôi và Trương Văn Thư xuất hiện cùng nhau, cô ta nhe răng, chảy nước miếng và khóc.
“Anh Văn Thư, là em đây, lần đầu gặp anh…”
Cô ta thực sự đã khóc vì điều này! Tôi ngạc nhiên nhìn Trương Văn Thư.
Trương Văn Thư lập tức giơ tay: “Chúng ta cũng không thân.”
“Sao lại không thân? Chúng ta là thanh mai trúc mã. Em, em đã rất tức giận. Cô ta đã c//ướp đi mọi thứ của em…”
Đôi tay bị còng của Thẩm Xuân Ni liên tục đập vào thành giường.
Trương Văn Thư kéo tôi lùi lại vài bước: “Cô vẫn là nên an phận mà chờ đợi phán quyết của tòa đi.”
Tôi không biết cô ta sẽ phải chịu đau khổ thế này sống được bao lâu. Tôi cũng thấy khá khó chịu nên kéo Trương Văn Thư bước ra ngoài.
“Nghe nói trên đường có vài quán ăn vặt đã mở, chúng ta đi ăn một chút đi.”
“Được. Anh sẽ mua cho em.”
[HẾT]