Sau Tận Thế Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng - Chương 5
20.
Tôi ôm hộp cơm leo lên sườn đồi và nói: “Mẹ em gọi em mang gà nướng muối và coca cho anh”. Đúng lúc, máy bay không người lái của Trương Văn Thư cất cánh.
Anh nói: “Cho anh uống một ngụm Coke trước đi, anh khát quá.”
“Ồ.”
Tôi mở lon, nhét ống hút vào, đưa coca vào miệng anh ấy và nhìn chiếc máy bay không người lái bay đi.
“Nó có thể bay được bao xa?” Tôi hỏi.
Anh ấy đang nỗ lực sửa chữa trạm tín hiệu, và tái thiết lập liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng có vẻ như anh ấy vẫn chưa thành công.
“Anh đã sửa nó bằng tất cả vật liệu có thể tìm được… Nếu tình hình lạc quan, nó có thể bay trên không trung trong hai mươi giờ.”
Tôi không hiểu, tôi không hiểu chuyện này lợi hại đến mức nào. Khi anh nói, hình ảnh bắt đầu xuất hiện trên máy tính xách tay của anh.
“Có tín hiệu à?” Tôi bị sốc.
“Ừ, anh đã sửa đổi tín hiệu vệ tinh của trạm tín hiệu, ở đây có thể thu được một chút tín hiệu.”
Chúng tôi ngồi xuống cùng nhau và tôi bắt đầu chơi máy tính trong khi anh ấy đang ăn. Những hình ảnh do máy bay không người lái gửi về vẫn còn ở trên núi, tôi nóng lòng muốn xem tin tức.
Thật thỏa mãn đến nỗi tôi cảm thấy buồn nôn! Các đài tin tức liên tục đưa ra một số hướng dẫn về phòng chống dịch bệnh.
Không gì khác hơn là diệt muỗi, chú ý vệ sinh cá nhân và giữ khoảng cách với người khác. Người dân trốn ở nhà hoặc ở nhà nhưng vẫn không ngăn được tỷ lệ tử vong tăng cao đến mức trở thành chuỗi con số lạnh lùng.
Ngoài thiên tai, còn có thảm họa do con người gây ra. Trong thời kỳ tận thế giống như địa ngục trần gian này, tỷ lệ tội phạm đang gia tăng. Theo thống kê, số người chet vì bệnh tật và tội phạm gần như bằng nhau.
“Có phải nhân loại thực sự sẽ diệt vong không?” Tôi lẩm bẩm.
Trương Văn Thư ăn bánh bao: “Quốc gia vẫn còn ở đây và chưa từ bỏ. Nghiên cứu về các loại thuốc đặc trị vẫn đang được tiến hành, vì vậy chúng ta sẽ không diệt vong.”
“Đúng vậy! Thôn của chúng ta nhất định có thể kiên trì…”
Trước khi tôi có thể nói hết những lời tự tin của mình, tình hình ở những thôn thôn khác bắt đầu xuất hiện trên màn hình máy bay không người lái.
Mặc dù nó bị kẹt trong PPT…
Nhưng tôi đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Xuân Ni.
21.
Nhìn vào máy giám sát, Thẩm Xuân Ni và nhóm của cô ta chắc chắn đang ở Linh Tây thôn. Linh Tây thôn đã trở nên hỗn loạn và tràn ngập bạo lực. Máy bay không người lái đã bay được một lúc và ghi lại được nhiều cảnh người dân bị đ//ánh đ//ập. Thẩm Xuân Ni trông hơi giống trưởng thôn khi ở cùng những đồng bọn của mình.
Cô ta cầm s//úng trong tay và chĩa vào đầu một thanh niên, chửi bới.
“Không nghe lời thì trực tiếp đi chet đi!”
“Mày có giet tao, thì tao cũng phải nói, sống tốt không muốn, tại sao lại phải đến Trương Gia Thôn c//ướp đồ…”
Một tiếng “rầm”, Thẩm Xuân Ni trực tiếp nhặt một hòn đá lớn rồi đ//ập vào đầu người đàn ông.
Tôi sửng sốt: “Cô ta vẫn muốn đến chỗ chúng ta!”
Lúc này, Thẩm Xuân Ni phát hiện ra chiếc máy bay không người lái và sải bước về phía nó. Trương Văn Thư ngậm bánh bao nhân thịt của tôi vào miệng và bắt đầu điều khiển máy bay không người lái bằng tay.
Sau mấy pha né tránh điệu nghệ, chiếc máy bay không người lái đã thành công thoát khỏi. Bây giờ tôi bắt đầu hiểu những gì Trương Văn Thư đã nói, “chiếc hộp Pandora” không được tự tiện mở ra. Nhìn xem, những người dân thôn thuần phác ở Linh Tây thôn giờ đã trở nên hung dữ.
Trương Văn Thư nói với tôi khi điều khiển máy bay không người lái và bay lượn gần thôn: “Mau đi tìm bố anh. Chúng ta phải chuẩn bị một đội sẵn sàng chiến đấu.”
22.
Máy bay không người lái đi theo đường thẳng và mất khoảng một giờ để đến Linh Tây thôn. Nhưng nếu con người muốn đến đây, trong tình hình không có phương tiện di chuyển, phải băng qua núi, thì sẽ phải mất một ngày. Mọi người trong thôn đều kích động khi nghe tin Thẩm Xuân Ni sẽ dẫn người tấn công Trương gia thôn.
“Sớm biết như vậy, khi bọn chúng ở trước của thôn, chúng ta liền trực tiếp giet chet bọn chúng!”
“Đúng vậy, tôi đã cho bọn chúng rất nhiều lương khô!”
Điều họ không biết là nhóm của Thẩm Xuân Ni có s//úng, Trương Văn Thư lúc đó cũng không dám mạo hiểm, sợ sẽ nguy hiểm tính m//ạng của các thôn dân. Bí thư thôn cầm chiếc loa phóng thanh lớn, vẻ mặt trịnh trọng.
“Mọi người nghe tôi nói, hiện tại chúng ta có rất nhiều vũ khí, nhất định có thể ngăn cản địch nhân từ ngoài thôn!”
Những loại thuốc nổ bằng đất “tinh tế” được chế tạo ngày nay cuối cùng đã có chỗ dùng. Bí thư thôn đã dẫn người dân chôn chúng dọc con đường ngoài thôn. Trật tự trong thôn chúng tôi vẫn chưa sụp đổ và mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.
“Phụ nữ và trẻ em” như tôi và Trương Bình Bình thậm chí còn không được sắp xếp ra tiền tuyến. Khi mọi người đang bận rộn, tôi thấy sắc mặt của Trương Bình Bình tái nhợt.
“Mẹ, mẹ ổn chứ?”
Tôi lo lắng rằng bà ấy vẫn đang nghĩ về Thẩm Xuân Ni. Trương Bình Bình kéo ta sang một bên: “Tư Tư, con yên tâm, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.”
Tôi rất ngạc nhiên: “Mẹ ơi, mẹ biết nhóm người đi cùng Thẩm Xuân Ni đúng không?”
Trương Bình Bình gật đầu. Bà ấy nói với tôi rằng bà đã gặp nhóm người đó khi bà ấy đang giao đồ cho Thẩm Xuân Ni ở kiếp trước. Trên thực tế, bà ấy đã luôn làm rất tốt công tác bảo vệ bản thân trên đường đi. Bà ấy không tiếp xúc với bất kỳ ai, và liên tục sử dụng các loại thảo mộc để xua đuổi côn trùng.
Nhưng khi đến ngoài căn cứ nơi Thẩm Xuân Ni trú ẩn, Thẩm Xuân Ni đã ở cùng với nhóm người đó. Họ thực sự là một nhóm những kẻ liều lĩnh thống trị căn cứ, không có chút nhân tính nào.
Họ lấy đi các loại thảo mộc và mặt nạ mà bà ấy dùng để đuổi côn trùng, lại không cho bà ấy vào. Bà biết mình khó có thể sống sót nhưng vẫn cố gắng đi bộ về, dọc đường đào bới rau dại để ăn.
Nhưng khi đi đến cổng thôn, bà ấy phát hiện mình bị nhiễm bệnh, không dám vào đưa đồ ăn cho tôi nên đã chet bên đường. Kết quả là khi bà ấy mở mắt ra, thấy mình đã được trùng sinh.
Bà ấy đã từng chờ chet bên đường, nếu vẫn không học được bài học thì bà ấy cũng không cần làm người nữa. Nói xong, Trương Bình Bình lao tới nắm lấy cánh tay của bí thư thôn Trương Thiên Tuyển.
“Nhất định không được cho bọn họ vào thôn. Ý tôi là, dù có liều chet, dù bọn họ có th//ảm đến đâu, nhất định cũng không được cho Thẩm Xuân Ni vào thôn!”
23.
Trong thời kỳ mạt thế, tính cách của Thẩm Xuân Ni lộ diện. Cô ta không giống trà xanh. Cô ta là một phần tử cực đoan và muốn trở thành vua ở nơi tận cùng thế giới! Bây giờ cô ta đang hung hãn dẫn hàng chục người vượt núi đến trước cổng Trương Gia thôn.
Thật không may, gần như toàn bộ hành trình đều bị máy bay không người lái giám sát. Vừa đi được vài chục mét từ cổng thôn, những quả mìn tự chế ch//ôn bên đường bắt đầu n//ổ tung dữ dội.
“Aaaa!!”
Trương Bình Bình nhất quyết đòi ra tiền tuyến nên tôi đành phải ngồi xổm trên cây cùng bà ấy và dùng kính viễn vọng nhìn ra ngoài. Trong chớp mắt, bên ngoài n//ổ tung thành từng mảnh. Tôi tìm thấy Thẩm Xuân Ni qua kính viễn vọng. Cô ta đã may mắn tránh được vụ đ//ánh b//om.
Bọn họ mang theo hàng chục người nhưng hầu hết đều bị thổi bay ngay tại cửa.
“Họ có bom!”
“Chạy!”
Thẩm Xuân Ni vẫn không muốn và bắn nhiều phát về phía lưới điện trước khi rút lui. Nhưng họ vẫn chưa rời đi. Máy bay không người lái của Trương Văn Thư theo dõi họ đang lang thang trong khu rừng gần đó.
Thẩm Xuân Ni đang vẽ bánh cho người dân ở thôn Linh Tây.
“Trương Gia thôn vật tư rất phong phú, tôi nhìn thấy con khốn Trương Tư Tư đó uống coca, chỉ cần có thể vào được, đồ ăn nước uống sẽ không cần phải lo nữa…”
Vẻ mặt nghiêm túc đó, trong bức ảnh dán trong PPT, có vẻ hơi vui vẻ. Trương Văn Thư nhanh chóng điều khiển máy bay không người lái và bắt sống được hai tù nhân. Sau khi thẩm vấn, chúng tôi đại khái biết được tình hình ở thôn Linh Tây.
Thực ra, thôn Linh Tây ban đầu cũng là một “thiên đường” giống như chúng tôi. Mặc dù ngay từ đầu họ không tích trữ nhiều vật tư nhưng họ vẫn có thể tồn tại nhờ sự hỗ trợ của những người khác.
Sự sụp đổ trật tự thực sự xảy ra khi Thẩm Xuân Ni và nhóm của cô ta xuất hiện ở cổng thôn. Thẩm Xuân Ni đã thể hiện hết diễn xuất của bản thân, tỏ vẻ vô cùng đau khổ bên ngoài cổng thôn của bọn họ, khóc ở cổng thôn ba ngày ba đêm. Dân thôn Linh Tây bắt đầu xảy ra mâu thuẫn về việc có nên cho phép họ vào hay không.
Vụ giet người đầu tiên xảy ra sau khi ai đó hét lên “Giet thánh mẫu trước”. Phe đối lập đã giet chet một “thánh mẫu”. Chiếc hộp Pandora được mở ra.
Dân thôn bắt đầu đánh nhau và trở nên rất náo loạn. Cuối cùng, mọi người thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu của cuộc chiến là gì. Lúc này, Thẩm Xuân Ni và những người khác đã rút súng ra và đứng vững về phía “Giáo phái Thánh mẫu”.
Với sự hỗ trợ của vũ khí nóng, “Giáo phái Thánh mẫu” đã giành chiến thắng trong cuộc xung đột đẫm máu và hào phóng chào đón đồng minh Thẩm Xuân Ni và những người khác vào thôn.
Từ đó trở đi, cơn ác mộng bắt đầu xảy ra với dân thôn Linh Tây. Bạo lực bắt đầu cai trị thôn Linh Tây.
“Vỗn dĩ đã ăn ít uống ít, hàng ngày còn giet chóc đánh nhau. Chúng tôi không đoàn kết. Họ có súng, và tất cả lương thực đều thuộc về họ…”
Ngươi dân trong thôn Linh Tây nói trong nước mắt, nước mũi chảy dài trên mặt. Trương Văn Thư nghe xong vỗ về tôi.
Tôi: “?”
Anh ấy có chút kiêu ngạo: “Nào, công nhận anh thông minh chưa.”
Tôi: “……”