Sau Tận Thế Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng - Chương 1
1.
“Tư Tư, Xuân Ni quá là đáng thương rồi, con có thể hiểu cho mẹ mà phải không?” Mẹ nuôi Tống Yến nắm lấy tay tôi, chân thành nói.
Ngày hôm kia, Thẩm Xuân Ni, thiên kim thật sự của Thẩm gia, mang kết quả xét nghiệm ADN đến tận cửa, nói rằng mình mới là thiên kim thật sự.
Cô ta nói rằng trong suốt những năm qua cô ấy đã bị mẹ nuôi, chính là mẹ ruột của tôi, Trương Bình Bình giữ ở nông thôn ngược đãi.
Vốn dĩ cha mẹ nuôi đã nuôi tôi nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với tôi. Họ vẫn chưa thương lượng tốt phải là đối xử với tôi như thế nào. Nhưng Thẩm Xuân Ni không thể chịu đựng được vì cô ta đã trải qua quá nhiều thăng trầm.
Cô ta nói rằng mỗi khi nhìn thấy tôi, cô ta lại thấy đau xót khi nghĩ về thời gian mình bị đánh tráo. Hôm qua, cô ta cũng đã đưa ra kết quả chẩn đoán trầm cảm giả của mình. Vì thế Tống Yến mới nói những lời đó với tôi.
Tôi khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, cho con chút thời gian, con sẽ thu dọn hành lý.”
Thẩm Xuân Ni lao ra: “Không cho mày lấy, đó tất cả đều là đồ của tao!”
Tống Yến cảm thấy có gì đó không đúng liền mắng cô ta: “Xuân Ni, không được làm như vậy!”
Thẩm Xuân Ni lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết: “Từ nhỏ đến lớn con chưa từng được mặc một chiếc váy tử tế! Nhìn cô ta như thế, con có thể không cảm thấy khó chịu sao?”
Tôi không nhịn được nữa: “Thẩm Xuân Ni, mẹ tôi không làm gì có lỗi với cậu, tuy bà ấy không giàu có nhưng đã cho cậu tất cả những gì bà ấy có thể.”
Thẩm Xuân Ni ôm đầu ngã về phía Tống Yến: “Mẹ, đầu con đau quá…”
Tống Yến tưởng cô ta lại phát bệnh rồi, cảm thấy vô cùng đau khổ, mắng tôi: “Tư Tư, còn không mau xin lỗi Xuân Ni?!”
“Cô dựa vào đâu bắt con gái tôi xin lỗi?”
Tôi chợt quay lại và nhìn thấy người phụ nữ nông thôn mặc áo sơ mi kẻ sọc đang sải bước bước vào. Đôi mắt tôi lập tức trở nên ẩm ướt, thực ra tôi đã sống lại rồi.
Ở kiếp trước, không lâu sau khi Trương Bình Bình đưa tôi trở về, một loại virus cổ xưa do trái đất nóng lên, băng tan ra, đã thoát ra khỏi băng, bùng phát dịch bệnh, đánh dấu ngày tận thế.
Tất cả chúng tôi đều bị nhốt ở trong nhà. Môi trường ở nông thôn tốt hơn nhiều, chúng tôi vẫn còn một mảnh vườn nên miễn cưỡng vẫn có thể sống được.
Thẩm gia chỉ có một đống nhân dân tệ kỹ thuật số, giai đoạn sau sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Trương Bình Bình đang nghĩ về Thẩm Xuân Ni, người mà bà ấy đã nuôi dưỡng trong mười tám năm, và mạo hiểm mang thức ăn cho cô ta.
Một đi, lại không bao giờ thấy bà ấy quay trở lại.
2.
Trương Bình Bình là một phụ nữ nông thôn giản dị, bộc trực, tính tình rất nóng nảy. Bà ấy ngay lập tức kéo tôi ra phía sau, nhìn chằm chằm vào Thẩm Xuân Ni. Chỉ một cái nhìn này đã khiến tôi có chút kích động.
Tôi cảm thấy như bà ấy cũng đã được tái sinh. Thẩm Xuân Ni sợ hãi lùi lại, trông như đang nhìn một người lạ.
“Mẹ ơi, con sợ, con sợ bà ta lại đánh con.”
Tống Yến ôm Thẩm Xuân Ni an ủi: “Không sao đâu, mẹ ở đây, bà ta sẽ không dám chạm vào con đâu.”
Tôi cong môi nói: “Diễn như thật vậy.”
Tống Yến mắng tôi: “Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy đúng là uổng công rồi!”
Trương Bình Bình định x//é x//ác cô ta ra nhưng tôi đã ngăn bà lại.
Tôi mừng rỡ: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng có thể nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta rồi. Chúng ta đi nhanh thôi.”
Trương Bình Bình nắm chặt tay tôi rồi nhổ nước bọt vào một nhà bọn họ.
“Mấy người đợi đấy, có bản lĩnh thì sau này đừng đến cầu xin tôi!”
Những lời này khiến Thẩm gia bật cười. Phú hào Thẩm gia thì còn muốn gì ở một người phụ nữ quê mùa như bà chứ?
3.
Tôi không mang theo bất cứ thứ gì mà rời khỏi Thẩm gia cùng với Trương Bình Bình. Trương Bình Bình luôn miệng chửi bới.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Mẹ, lúc trước mẹ ở đâu? Sao mẹ không về?”
Trương Bình Bình ngạc nhiên nhìn tôi: “Con gái, con có gì không đúng lắm.”
Tôi cười khúc khích: “Mẹ, mẹ cũng có gì không đúng lắm.”
Kiếp trước, chúng tôi lần đầu gặp mặt cũng không thân thuộc lắm. Cũng như bà ấy vẫn nhớ đến Thẩm Xuân Ni, còn tôi ít nhiều vẫn nhớ cha mẹ nuôi của mình. Sau này hai chúng tôi cùng nhau trải qua thời kì mạt thế được hơn một năm, mối quan hệ hai mẹ con dần được cải thiện.
Ngay ki nhìn thấy tôi như vậy, Trương Bình Bình đã hiểu ý tôi ngay, bà ấy cũng vô cùng kích động.
“Lần này mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt!”
Tôi nhận ra bà ấy đang trốn tránh những chuyện từ kiếp trước. Nhưng sự chú ý nhanh chóng bị bà ấy chuyển hướng.
Bà ấy hỏi: “Tư Tư, con có nhớ còn bao nhiêu ngày nữa mới xảy ra tận thế không?”
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Một tuần.”
Trương Bình Bình hét lên 1 tiếng: “Mẹ ơi! Đúng là trẻ tuổi, trí nhớ tốt thật!”
Nói xong bà ấy kéo tôi lao lên tàu. Hai chúng tôi phải bắt bốn chuyến tàu mới quay được về Trương Gia thôn.
4.
Trương Bình Bình có một ngôi nhà tự xây ở quê, bên cạnh có một ít đất do bà khai hoang. Cha tôi đã qua đời nhiều năm trước, bà vừa là cha vừa là mẹ đã nuôi dưỡng Thẩm Xuân Ni.
Để nuôi con, bà còn mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ trong thôn. Sau khi về quê, bà ấy lập tức đến cửa hàng tạp hóa nhỏ, gọi điện cho nhà cung cấp. Bà tìm kiếm tất cả các nhà sản xuất bột mì mà bà ấy có thể tìm thấy, rồi đ//iên cuồng tích trữ bột mì và gạo.
Tôi ở bên cạnh, nói: “Không chỉ mua gạo, mua mì mà còn mua cả bánh quy, đồ hộp, dễ bảo quản”.
Bà ấy xua tay nói: “Vấn đề bảo quản con không cần lo.”
Tôi sửng sốt: “Tại sao?”
Bà ấy thần thần bí bí nói: “Mẹ có thứ gọi là không gian!”
Tôi:”!!!”
Loại chuyện tốt này đã xảy ra với chúng ta à? !
Tôi gật đầu liên tục: “Được rồi được rồi, hai năm nay con vẽ truyện tranh kiếm được một ít tiền, con có hơn 200.000 nhân dân tệ, đều mua hết!” Vừa nói tôi vừa viết và vẽ nhanh lên giấy.
Mẹ tôi có kênh mua hàng, cái gì cũng có. Đầu tiên là dự trữ mì và gạo, sau đó là các loại thịt. Bà ấy cũng là người đã từng trải qua ngày tận thế, tôi không cần nhắc nhở gì.
Khi đã có đủ gạo, mì và thịt, bà ấy bắt đầu tích trữ rau củ. Ngoài ra còn có băng vệ sinh, quần áo các loại và thuốc men. Sau khi dự trữ những thứ thiết yếu này, tôi thì thầm: “Con còn muốn một ít gia vị, cà phê, kem và khoai tây chiên.”
Mẹ tôi vui vẻ nói: “Con đi xe ba bánh đi, thuận tiện mua về đây”.
“Được ạ.”
5.
Mẹ tôi đã mua hàng chục nghìn cân ngũ cốc, hàng chục nghìn thịt và hàng chục nghìn rau trong ba ngày. Tôi đã tiêu gần hết số tiền 200 nghìn của mình và hơn 200 nghìn mà mẹ tôi đã tiết kiệm được trong nhiều năm.
Không gian của bà ấy thực sự có thể chứa bất cứ thứ gì, không những vậy nó còn có chức năng lưu trữ và bảo quản. Nói chung, hai mẹ con tôi có đủ đồ ăn trong khoảng 20 năm.
Ở kiếp trước, sau khi bà ấy qua đời, tôi cố gắng chịu đựng thêm hai năm nữa. Nhưng cuối cùng, tôi cũng không thể trụ được đến cùng.
Những ngày này, chúng tôi không ngừng mua sắm, chọn hàng tạp hóa không ngừng nghỉ. Sau một ngày mệt nhọc nữa, tôi và mẹ nằm trên mái nhà ngắm sao. Dân trong thôn không đông, tất cả đều là nhà tự xây.
Tôi lấy điện thoại di động lướt qua một nền tảng nào đó và thấy Thẩm Xuân Ni đang phát sóng trực tiếp “Cuộc sống hàng ngày của thiên kim thật sau khi trở về”. Cô ta đã khóc lóc, tố khổ trong buổi phát sóng trực tiếp về việc bị “ngược đãi” mà bản thân phải chịu đựng trong quá khứ. Đáng tiếc phần lớn cư dân mạng không phải kẻ ngốc, khu vực bình luận tràn ngập những lời chửi bới.
[Mẹ nuôi của cô ta là một quả phụ, nuôi cô ta lớn như vậy chẳng dễ dàng gì?]
[Một người phụ nữ văn hóa thấp, vừa phải làm cha, vừa phải làm mẹ. Cô còn mong đợi bà ấy sẽ dịu dàng đến mức nào?]
[Bây giờ lại còn xúi giục cư dân mạng chửi bới mẹ nuôi của mình. May mắn thay, cô không phải con ruột của bà ấy.]
Thẩm Xuân Ni vừa khóc vừa kết thúc buổi phát sóng. Tôi cười toe toét. Vì tôi đang đeo tai nghe nên Trương Bình Bình không biết tôi đang xem gì. Bà ấy cầm một chiếc quạt lá lớn giúp tôi đuổi muỗi.
Lúc này bà ấy đột nhiên nói: “Ni Nhi, chúng ta tự mình ăn cũng đủ rồi, nhưng dân thôn phải làm thế nào?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Kể cả khi mẹ con mình có nói với họ, họ cũng sẽ không tin đâu.”
Trên thực tế, tôi đã đăng một vài bài đăng tiên tri trên nhiều diễn đàn khác nhau bằng tài khoản ảo của mình. Nhưng không ai tin điều đó cả. Đăng hơn chục bài mà chỉ có hai bình luận, họ nói tôi bị bệnh.
Trương Bình Bình nói: “Vậy chúng ta nên làm gì đây? Hay là chia thức ăn cho bọn họ? Như vậy không được, chúng ta không thể chia nhiều như vậy. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tiêu hết tiền rồi.”
Bà ấy không thể chịu nổi sự cắn rứt lương tâm. Tôi suy nghĩ rất lâu, chợt nghĩ ra một cách.
“Mẹ, vậy ngày mai chúng ta bắt đầu đi vay tiền đi. Không cần mặt mũi, cứ vay càng nhiều càng tốt.”
Trương Bình Bình sửng sốt: “Mượn tiền làm gì?”
“Mượn tiền mua đồ cho họ rồi để ở nhà mình.”
Hai mẹ con chúng tôi, chỉ là những người bình thường, chúng tôi chỉ có thể cố gắng làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Trương Bình Bình nhảy lên, nói: “Được đó, tại sao phải đợi ngày mai? Chúng ta đi ngay bây giờ.”
Không còn thời gian nữa rồi.