Sáu Năm Yêu Thương Và Sự Phản Bội - Chương 5
20
Năm nhất đại học, cha tôi hi sinh vì nhiệm vụ, tôi còn bị mất thứ hạng cao trên lớp.
Hai lần đả kích làm cho tôi rất đau lòng và tức giận.
Các bạn cùng phòng ở trong phòng cười nói vui vẻ, tôi lại tạm thời không hoà nhập được bầu không khí như vậy.
Một mình tôi chạy đến sân thể dục lặng lẽ khóc.
Tôi nhớ rõ ràng đó là một đêm mưa, đã gần mười giờ, người trên sân thể dục cũng không nhiều.
Tôi ngồi trên cầu thang rồi khóc.
Bỗng nhiên có một người đưa cho tôi một hộp sữa Vượng Tử.
Thiếu niên có vẻ không được tự nhiên an ủi: “Uống chút đồ ngọt, trong lòng sẽ không đau khổ nữa.”
Khi đó tôi khóc đến hoa cả mắt, khẳng định rất khó coi, không dám ngẩng đầu, chỉ nhận lấy đồ, rầu rĩ mở miệng: “Cảm ơn.”
Thiếu niên kia liền che dù rời đi.
Tôi lại nhìn sữa Vượng Tử trong lòng lại bắt đầu đau khổ: “Sao lại là Vượng Tử, tôi thích canxi AD.”
Nâng mí mắt mông lung nhìn qua, thiếu niên đã khoác lên vai bạn bè bên cạnh, một người khác đuổi theo phía sau, gọi: “Lục Dục Đình, cậu chờ một chút.” Thiếu niên vừa vặn lúc này quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng hắn, tôi chỉ nhớ kỹ tên của hắn.
Thiếu niên đi chưa được bao lâu, che dù, dừng bước, ngồi xổm xuống ở bụi thấp, đem đồ vật dài trong tay xé mở bao bì giấy, hướng vào trong bóng tối.
Chỉ chốc lát sau, liền có một con mèo hoang tiến lên, liếm láp đồ vật trong tay thiếu niên.
Tôi co rút cổ họng, nghĩ: Lần đầu tiên thấy nam sinh lớn như vậy còn uống sữa Vượng Tử, còn có thể cho mèo hoang ăn.
Hắn nhất định là một người rất lương thiện.
Sắc mặt Tịch Doãn rất khó coi: “Tức giận thật, em lại nhận lầm người.”
Tôi cười mỉm mở miệng: “Chuyện này… có thể trách em sao?”
Hiện tại nhớ tới, đột nhiên sáng tỏ vì sao cảm giác sau khi ở cùng một chỗ với Lục Dục Đình sẽ lại cảm thấy không đúng.
Lục Dục Đình cũng chói mắt như vậy, tuổi còn trẻ đã có thể tự mình gây dựng sự nghiệp.
Chỉ là hắn không thích đồ ngọt, không thích thú cưng, thậm chí còn không có kiên nhẫn.
Cùng người lần đầu gặp mặt trong kí ức của tôi như hai người khác nhau, hóa ra căn bản cũng không phải là một người.
Tự biết đuối lý, tôi đẩy cửa muốn đi.
Lại bị người từ phía sau ôm eo, Tịch Doãn dán vào tai tôi: “Hôm nay anh nhất định phải cho em nếm thử hương vị sữa Vượng Tử, để em nhớ lâu mới được.”
Tôi bĩu môi, vẻ mặt cay đắng: “Đừng mà, ngọt quá.”
Vừa nói xong, môi Tịch Doãn đã hạ xuống.
“Dương Xu, em rất tốt, thật sự rất tốt, cho nên xin đừng bởi vì một số người bạc đãi mà tự coi nhẹ mình, em xứng đáng nhận được sự chân thành tha thiết nhất, nhiệt liệt nhất trên đời này.” Tịch Doãn dừng động tác, bình tĩnh nhìn tôi, ngữ khí nghiêm túc vô cùng.
Tôi cong môi cười, vùi vào ngực anh: “Vậy phải xem anh làm như thế nào đã.”
21
Lục Dục Đình – Phiên ngoại
Trên bàn đã phủ lên một lớp bụi, trong căn phòng không ai để ý này, chỉ có tôi đang thối rữa, bị lãng quên.
Lúc học đại học, có một cô bé cố chấp lại xinh đẹp xông vào cuộc sống của tôi.
Cô tên Dương Xu.
Cô rất dịu dàng, rất chu đáo.
Khi tôi đánh bóng xong, cô ấy sẽ đưa nước ấm tới, dặn dò tôi đừng uống lạnh, không tốt cho dạ dày.
Cô rất thích cười, cười rộ lên rất đẹp.
Nhưng đại khái mọi người đều có chút thói hư tật xấu, được thiên vị thì không hề sợ hãi.
Các bạn cùng phòng nhìn tôi bị một tiểu cô nương theo đuổi như thế, rất là hâm mộ không thôi.
Tôi lơ đễnh chỉ cảm thấy là sức hấp dẫn của tôi quá cao.
Nhưng nói tới nói lui, người muốn theo đuổi tôi cũng không chỉ có một mình Dương Xu.
Nhưng cô to gan nhất.
Bởi vậy có vài nữ sinh khác thấy cô vây quanh bên cạnh tôi liền chùn bước.
Bạn cùng phòng Trần Kỳ vỗ vỗ bả vai tôi, rất là tiếc hận: “Đáng tiếc rồi, không có cách nào nhìn thấy cảnh tượng các cô gái điên cuồng đuổi theo cậu nữa.”
Người trẻ tuổi luôn nhạy cảm mạnh mẽ.
Sau khi tôi nghe xong, lòng háo thắng khiến tôi không cam lòng: “Với dáng người giá đỗ như Dương Xu, ngoại hình bình thường, tôi mới chướng mắt.”
Tịch Doãn ngồi bên cạnh vẫn không lên tiếng cười nhẹ một tiếng:
“Dương Xu rất tốt, là một viên ngọc thô, cậu không nên nói cô ấy như vậy.”
Lúc ấy tôi vừa nghe khí huyết liền dâng lên, nhịn không được cãi hắn một câu:
“Liên quan cái rắm gì đến cậu, cô ấy đối với tôi chỉ là một cái đuôi theo sau.”
Tịch Doãn luôn luôn lạnh lùng lại đánh nhau với tôi.
Sau đó chúng tôi đã tách nhau ra.
Tôi rất ghét Tịch Doãn.
Tôi tự nhận tôi ưu tú, nhưng hắn so với tôi còn ưu tú hơn.
Trong phòng thí nghiệm, hắn luôn được giáo sư ưu ái hơn.
Tôi cố ý vô tình muốn cùng hắn tranh cao thấp.
Nhưng những chỗ khác tôi đều không sánh bằng.
Tôi có thể cảm giác được, tình cảm của Tịch Doãn đối với Dương Xu không bình thường.
Khi các bạn cùng phòng cùng tôi trêu chọc tán gẫu về Dương Xu, Tịch Doãn luôn làm bộ như là đang làm chuyện của mình, trên thực tế một trang sách cũng chưa lật, bàn phím nửa ngày không ấn.
Tâm tư của hắn đã hoàn toàn dùng để nghe về Dương Xu trong lời nói của chúng tôi.
Sau khi đánh nhau với hắn ta, tôi càng chắc chắn hơn về điều đó.
Cho nên cho dù tôi đối với Dương Xu coi như là có cảm tình tốt, nhưng vì cùng ghét Tịch Doãn nên tôi nguyện ý ở bên Dương Xu.
Chỉ vì nhìn bộ dáng hắn yêu mà không có được.
Kỳ thật Tịch Doãn nói không sai, Dương Xu thật sự rất tốt.
Xinh đẹp quả cảm, tính cách rất tốt.
Nhưng sau khi ở bên nhau, tôi liền phát hiện mình sai rồi.
Dương Xu luôn thích tặng tôi sữa Vượng Tử, nhưng tôi chưa bao giờ thích uống loại đồ uống ngọt ngấy này.
Tôi bảo cô ấy đừng gửi nữa.
Dương Xu uất ức cúi đầu xuống, nói thầm: “Sao vậy, không phải lúc trước anh còn tặng em một hộp sao.”
Trước đó? Trong lòng tôi mơ hồ có một suy đoán.
Lúc Dương Xu đi cho mèo hoang ăn, tôi không kiên nhẫn thúc giục: “Bẩn muốn chết, sau này em cách xa nó một chút đi.”
Dương Xu nghe xong, ánh mắt xa lạ nhìn về phía ta, cả đời này tôi cũng sẽ không quên.
Thích uống sữa Vượng Tử, cho mèo hoang ăn, người có kiên nhẫn không phải là tôi.
Mà là Tịch Doãn cùng phòng.
Bản thân Dương Xu nhận lầm người.
Trong lòng tôi chua xót vô cùng.
Tại sao ngay cả một người phụ nữ, Tịch Doãn cũng có thể mạnh hơn tôi.
Tôi không muốn thừa nhận mình rơi vào thế thấp hơn, cũng không muốn Dương Xu biết được chân tướng.
Vì thế tôi ở trong phòng ngủ cố ý vô tình làm khó dễ Tịch Doãn, cuối cùng vào một ngày năm hai đại học, hắn không chịu nổi tôi nữa.
Hắn tự thuê phòng bên ngoài trường.
Đi ra ngoài cũng được, lúc Dương Xu ở dưới lầu chờ tôi thì không gặp được hắn.
Không gặp được, bọn họ sẽ không thấy được ngày chân tướng phơi bày ra.
Tôi thừa nhận mình như vậy rất ti tiện.
Nhưng tôi buộc phải như vậy.
Cho nên tôi học kiên nhẫn đối với Dương Xu.
Cho cô ấy sữa ấm, nấu cơm cho cô ấy, cố gắng làm một người bạn trai xứng đáng.
Chúng tôi cũng tốt đẹp được vài năm.
Thậm chí cô còn vì cứu mẹ tôi mà tàn tật, tôi quyết tâm đời này nhất định sẽ không thể phụ lòng cô.
Nhưng cái gai ẩn trong lòng con người sẽ không vì nó tạm thời bị che đậy mà biến mất không thấy nữa.
Dương Xu thích Tịch Doãn, vẫn là một cái gai trong lòng tôi.
Tôi không thể tránh làm tổn thương cô ấy mỗi khi cô ấy nhìn tôi với ánh mắt xa lạ.
Hoặc là dùng lời nói ác ý, hoặc là dùng cô gái khác để làm tổn thương cô ấy.
Tôi không muốn thừa nhận mình là một người kém cỏi, liền châm chọc từ trên người cô ấy.
Dần dần, ánh mắt Dương Xu nhìn tôi không hề nóng rực.
Bên trong lạnh như băng.
Mọi người phải trả giá đắt cho ước mơ tốt đẹp về tương lai khi còn trẻ.
Cô cảm thấy tôi không còn là thiếu niên trong trí nhớ của cô nữa.
Cô cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ không phải sao?
Tôi bắt đầu tìm một số cô gái trẻ để kích thích cô ấy.
Nhưng Dương Xu không có động tĩnh gì.
Cô đã có ý nghĩ muốn rời khỏi tôi.
Rõ ràng chúng tôi ngay cả ngưỡng cửa bảy năm cũng không có bước tiến lên.
Tôi định cho cô ấy liều thuốc mạnh tiếp theo.
Tôi tìm học muội Hạ Uyển Như để kích thích cô, muốn cô và cô gái khác tranh giành tôi, dùng cái này để chứng minh cô yêu tôi.
Điều khiến tôi không ngờ tới chính là lúc này đây cô ấy sẽ không nuông chiều tôi, mà là trực tiếp nói chia tay.
Lúc này đây, tôi đã làm mất Dương Xu.
Cô tìm về người yêu chân chính của cô, mà tôi kẻ tự mãn và hèn nhát chỉ có thể trốn ở chỗ âm u, tự mình liếm vết thương.