Sau Khi Xuyên Thư, Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Ta - Chương 3
06.
Từ vụ của hoa khôi, lâu rồi Tống Hành không tới tìm Chúc Sương Sương.
Thật ra cũng không khó đoán được nguyên nhân.
Một mặt, gã đang xích mích trở mặt với hoa khôi, phải lo bố trí lại cơ sở ngầm trong kỹ viện.
Mặt khác, dù vẫn có khả năng dạ minh châu bị đánh tráo trong kỹ viện, nhưng Tống Hành cũng đã hoài nghi Chúc Sương Sương, nghi ngờ tỷ ấy biết được gì đó, từ lúc đầu đã đưa hạt châu giả, trong lòng có thêm mấy phần kiêng kỵ.
Lần nữa bọn ta gặp lại Tống Hành, là trong tiệc sinh nhật gã.
Sau khi mẹ đẻ Tống Hành qua đời, không biết gã làm thế nào mà dỗ được một quý phi không có thực quyền nhận nuôi mình.
Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi Tống Hành nhận quý phi làm dưỡng mẫu, hoàng đế đương nhiên sẽ bày tiệc thật lớn để thể hiện sự sủng ái đối với quý phi.
Một tay ta được Chúc Tuấn Dung dắt đi, một tay bám lấy làn váy Chúc Sương Sương, lắc lư bước theo một đám công tử tiểu thư đến dự tiệc, ngược lại lại gặp một người quen.
“Đường Thủy Nguyệt? Sao cô ta lại tới?” Chân mày Chúc Tuấn Dung sắp nhíu thành ba đường sọc dọc rồi.
Tống Hành từng có duyên gặp ả ta ngoài cung một lần, lúc ấy Tống Hành bị hấp dẫn bởi mấy thứ tài năng và mị lực Đường Thủy Nguyệt cố ý thể hiện, đã mời Đường Thủy Nguyệt vào cung dự tiệc.
[Theo cốt truyện thì Đường Thủy Nguyệt sẽ biểu diễn Hồng Quận Vũ học trộm của nhị tỷ, làm Tống Hành vừa thấy đã yêu. Giờ đã không còn tình tiết này, không biết Đường Thủy Nguyệt lại định làm gì.]
[Dù sao thì chỗ nào có nam nữ chính, chỗ đó có cốt truyện đặc biệt, chúng ta cứ ngồi coi hóng chuyện là được!]
Hoàng hậu cáo bệnh không tới, hoàng thượng và quý phi ngồi ở nơi cao nhất, Tống Hành ngồi bên tay trái hoàng thượng.
Chúc Sương Sương cũng xem như hoàng tử phi tương lai của Tống Hành, chỗ ngồi được xếp trên cùng hàng quý nữ.
Ta nhún nhảy tìm một chỗ cho mình, Chúc Tuấn Dung bất đắc dĩ ngồi cạnh bóc tôm cho ta ăn.
Lễ nhạc lần lượt tấu lên, đàn sáo dập dìu, múa may qua lại, có hơi nhàm chán.
Chợt có tiếng nhạc vang lên, một giọng hát biến ảo khôn lường từ xa truyền đến:
“Trăng sáng bao giờ có, nâng chén hỏi trời cao…”
Đường Thủy Nguyệt mặc váy lụa chế tác tỉ mĩ, chậm rãi ca múa.
Ả không học được Hồng Quận Vũ, chỉ múa một điệu tầm thường của triều đại này, thắng ở chỗ khúc ca động lòng người, ca từ cất chứa rất nhiều ý nghĩa.
Ta cũng không nhịn được khẽ hát theo trong lòng.
[Nào biết chốn thiên cung, tối nay tính năm nào…]
Đường Thủy Nguyệt hát tiếp: “Nào biết chốn thiên cung, tối nay tính năm nào…”
Tiếng lòng của ta và tiếng hát Đường Thủy Nguyệt hoà chung một điệu, Chúc Tuấn Dung với Chúc Sương Sương cứ trợn tròn mắt nhìn ta.
Ta vứt cho họ một cái wink (nháy mắt), đung đưa theo tiếng nhạc.
Hát xong một khúc, ai nấy đều đang chìm đắm trong lời nhạc, mặt đám thế gia công tử đều toát lên vẻ say mê.
Tống Hành cũng nhìn Đường Thủy Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm, có hơi muốn chiếm lấy ả làm của riêng.
“Hay cho câu [Những mong người sẽ mãi, ngàn dặm ngắm thuyền quyên]!” Hoàng thượng vỗ tay cười to, “Khúc từ này là người phương nào viết ra? Trẫm chưa từng nghe qua giai điệu này, chỉ thấy vô cùng khác biệt, đặc biệt là cách dùng từ, câu nào cũng vô cùng sâu sắc, chữ nào cũng có thể trở thành châm ngôn!”
Đường Thủy Nguyệt hành lễ với hoàng thượng.
“Hồi hoàng thượng, khúc từ này là do dân nữ sáng tác, dân nữ đặt nó là [Thuỷ điệu ca đầu].”
Ả ta khẽ nhướng mày, hai má hồng hồng liếc sang Tống Hành.
“Dân nữ quen với ngũ hoàng tử ngoài cung, xem như là một nửa tri kỷ. Hôm nay là sinh nhật ngũ điện hạ, dân nữ không có gì quý giá, bèn sáng tác một bài từ tặng cho điện hạ, cũng xem như là một phần lễ vật đi…”
Ta đang gặm móng heo cũng ngưng luôn.
[Quá không biết xấu hổ rồi! Đạo thơ của Lý Bạch xong thì bắt đầu gieo hoạ cho Tô Thức đó! Không biết làm thơ, ngâm từ* thì đừng làm. Lấy đồ của người khác nâng cao danh tiếng của bản thân, không có chút liêm sỉ nào hết!]
*Từ: là một thể loại văn học, hình thành vào đời Đường, và phát triển mạnh vào đời Tống, Trung Quốc. Ở đây Đường Thủy Nguyệt ngâm Thuỷ điệu ca đầu theo phong cách “từ”, đa số các nữ chính xuyên không đạo nhạc khác cũng vậy.
Dù Chúc Tuấn Dung không phải lần đầu thấy cảnh này, nhưng cũng không nhịn được chán ghét phải trừng Đường Thủy Nguyệt một cái. Nghĩ tới việc xém chút nữa hắn đã si mê con người dối trá này, Chúc Tuấn Dung hận không thể tát mình hai cái.
Còn Chúc Sương Sương thì cười nhưng không vui mở miệng: “Đường cô nương, trong lời bài hát có mấy chỗ ta vẫn không rõ lắm, xin nhờ cô giải thích đôi điều.”
“Xin hỏi ý nghĩa của hai chữ [thuyền quyên] là gì?”
Đường Thủy Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là chỉ vầng trăng, ngắm thuyền quyên nghĩa là cùng nhau thưởng ánh trăng. Chúc nhị tiểu thư học đủ loại thi thư, mà ngay cả điều này cũng không biết hay sao?”
“Ta tài sơ học thiển, quả thật không biết.” Chúc Sương Sương lắc đầu: “Thuyền quyên lâu nay chỉ để hình dung người con gái, Đường cô nương có thể giải thích vì sao ở đây lại dùng để chỉ mặt trăng hay không?”
“Đó là vì Hằng nga bay lên mặt trăng, nên mới có truyền thuyết mỹ nhân ở trong cung trăng, sau lại dùng từ thuyền quyên này để chỉ mặt trăng…”
Thấy vẻ mặt người xung quanh ngày càng mờ mịt, Đường Thủy Nguyệt chợt im bặt không kể tiếp.
Ta cười.
[Triều đại này làm gì có truyền thuyết Hằng nga bay lên cung trăng, giờ để xem Đường Thủy Nguyệt định bay nhảy kiểu gì!]
Thấy dáng vẻ ấp úng của Đường Thủy Nguyệt, Chúc Sương Sương cũng không tiếp tục làm khó, mà hỏi sang câu khác.
“Đường cô nương, còn câu [Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo] lại là ý gì?”
Ta bóp mạnh bắp đùi Chúc Tuấn Dung, cố nhịn cười.
Tô Thức viết câu “Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo”, vốn là để thở than do vừa bị triều đình giáng chức.
Mà Đường Thủy Nguyệt lại dám thốt ra câu [Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo] này trước mặt hoàng đế, còn là dưới thời thái bình thịnh thế, ít nhiều gì cũng có ý khiêu khích hoàng quyền.
Thấy Đường Thủy Nguyệt chậm chạp không trả lời, Chúc Sương Sương vẫn chân thành hỏi tiếp: “Đường cô nương? Bọn ta vẫn đang chờ Đường cô nương chỉ giáo mà.”
“Câu, câu này nghĩa trên mặt chữ, nghĩa là trăng sáng treo cao trong gió rét, đúng, là vậy đó…” Đường Thủy Nguyệt càng nói càng chột dạ, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tống Hành có vẻ hơi tức giận, lên tiếng: “Đủ rồi, Sương nhi, hôm nay nàng nói nhiều…”
“Xoảng!”
Lúc Chúc Sương Sương hỏi câu thứ nhất, nụ cười tán thưởng hoàng đế dành cho Đường Thủy Nguyệt sớm đã biến mất, thay vào đó là cẩn thận dò xét.
Đến lúc nghe câu “Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo”, mặt hoàng thượng sớm đã sầm xuống, tức giận quăng ly rượu xuống chỗ Đường Thủy Nguyệt.
Cái ly vỡ thành từng mảnh vụn, văng trúng trán Đường Thủy Nguyệt, làm ả ta bị thương.
Đường Thủy Nguyệt hét lên một tiếng, hốt hoảng quỳ xuống đất, máu tươi chảy dọc theo trán.
Lần này, sợ là phải huỷ dung.
“Càng trên cao càng lạnh lẽo, giỏi cho câu càng trên cao càng lạnh lẽo…” Sắc mặt hoàng thượng xấu đến đáng sợ, tức giận bật cười: “Trẫm cũng không ngờ, lão ngũ còn kết giao với loại bằng hữu thế này.”
“Các ngươi còn ngơ ra đó làm gì, không mau lôi ả ta xuống!” Quý phi vội nháy mắt với cung nhân, lại rót thêm một ly rượu cho hoàng thượng, “Bệ hạ bớt giận.”
Tống Hành nhìn Đường Thủy Nguyệt bị kéo xuống như heo, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắn răng nhịn xuống.
Trong lòng ta reo lên một tiếng: [First Blood!]
07.
“Ai nha, tay bệ hạ bị thương rồi!”
Quý phi thấy vết máu trên tay hoàng thượng, vội bảo cung nhân truyền thái y.
Chúc Sương Sương lại đứng dậy, lên tiếng: “Kim sang dược của ngũ điện hạ đâu? Loại mà hôm trước người lấy dạ minh châu của ta đi điều chế ấy? Từ đây tới thái y viện cũng không gần, điện hạ lấy ra cầm máu cho bệ hạ trước đã.”
Ta và Chúc Tuấn Dung nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn cúi đầu, cố giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân, âm thầm thề sau này tuyệt đối không đắc tội với Chúc Sương Sương.
Sức chiến đấu của Chúc Sương Sương không yêu đương mù quáng, thật bùng nổ quá.
Không chọc nổi, không chọc nổi đâu.
Tống Hành mím môi trừng mắt nhìn Chúc Sương Sương, đã sắp bóp nát ly rượu trong tay.
Gã nào có lấy dạ minh châu làm kim sang dược gì, chỉ đành ra hiệu bảo thuộc hạ lấy kim sang dược mà thái y viện phân phát.
Dù không có dạ minh châu, nhưng thuốc trong cung đều là hàng thượng phẩm, hoàng thượng vẫn cầm máu rất mau.
Quý phi đúng lúc tán dương: “Thái y còn chưa kịp tới mà máu của bệ hạ đã cầm được rồi, may mà có lão ngũ hiếu thảo. Thuốc từ dạ minh châu này đúng là không tệ.”
Chẳng ai ngờ, vị thái y mới vào thái y viện này không phải người nịnh hót, còn rất thật thà nữa.
Thái y hơi nhíu mày, cầm bình kim sang dược lên ngửi, cuối cùng quỳ xuống nói: “Hồi bệ hạ, nương nương, kim sang dược này do thái y viện điều phối, là kim sang dược thông thường phát cho mỗi cung, không hề có chứa dạ minh châu.”
Hít hà, bị vả mặt quá nhanh, cứ như vũ bão.
Tống Hành là một người thông minh, tự biết đã chui vào tử cục, cho dù gã biện minh thế nào cũng là sai.
Tội khi quân, có trăm miệng cũng không cách nào bào chữa.
Tống Hành quỳ sụp xuống đất, chỉ nói bốn chữ: “Nhi thần biết sai!”
Hoàng thượng ngồi ở trên cao, lạnh lùng nhìn Tống Hành hồi lâu, chỉ dùng mũi hừ nhẹ một tiếng.
Hoàng đế không nói tiếng nào, chỉ giơ tay, đổ bình thuốc bột xuống đầu Tống Hành.
Ta bình tĩnh nhìn Chúc Sương Sương: [Double Kill!]
Chưởng sự thái giám vội vã bước vào, hỏi nhỏ nên xử lý Đường Thủy Nguyệt thế nào.
Hoàng thượng vẫn nhìn chằm chằm Tống Hành, cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên: “Dám làm một bài từ đại nghịch bất đạo như thế, còn dám rêu rao trước mặt trẫm, trẫm vốn nên giết ả.”
“Nhưng niệm tình ả là bằng hữu lão ngũ mời tới, cứ miễn cho tội chết, cắt lưỡi, chặt hết ngón tay, để ả không thể làm ra bất kỳ loại thơ từ đại nghịch bất đạo nào nữa!”
Ta ngồi đó, lần đầu tiên tự thân cảm nhận được cơn giận của đế vương, tim đập bình bịch, xém nữa đã tè ra quần.
Đường Thủy Nguyệt là hoàng hậu tương lai, cứ thế bị nhị tỷ cho hết vai?
Tống Hành buồn bực quỳ trên đất, giờ phút này đây cả bản thân hắn còn khó giữ, đương nhiên không thể nói giúp cho Đường Thủy Nguyệt.
Chúc Sương Sương lại lên tiếng.
“Bệ hạ, thần nữ có một thỉnh cầu, xin bệ hạ đáp ứng!”
Hít, cứ thấy nhị tỷ sắp tung chiêu đặc biệt.
Hoàng thượng quay sang nhìn Chúc Sương Sương, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Nói đi.”
Chúc Sương Sương chợt quỳ xuống đất: “Xin bệ hạ đồng ý cho thần nữ giải trừ hôn ước với ngũ điện hạ!”
“Trong dân gian có tin đồn ngũ điện hạ đã hẹn ước cả đời với hoa khôi chốn phong nguyệt, bọn họ còn nói, còn nói…” Khoé mắt Chúc Sương Sương đỏ ửng, “Nói trong lòng ngũ điện hạ, thần nữ còn kém hơn cả một hoa khôi, thần nữ cho dù có chết, cũng không muốn chịu loại nhục nhã này!”
“Nói bậy…” Tống Hành còn chưa nói hết, đã bị hoàng thượng đá cho một cước vào ngực.
Quý phi thấy vậy cũng không dám tiến lên, chỉ có thể dè dặt quan sát vẻ mặt hoàng thượng: “Thần thiếp lại cảm thấy tin đồn không phải thật, chi bằng hoàng thượng phái người đi thẩm tra hoa khôi kia…”
“Không cần.” Hoàng thượng nhắm hai mắt lại, rồi lập tức mở ra, thở dài một tiếng, “Chúc Sương Sương, trẫm đồng ý thỉnh cầu của ngươi.”
“Truyền thêm một ý chỉ nữa, ngũ hoàng tử Tống Hành, vĩnh viễn không được kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Chỉ trong nháy mắt, Tống Hành mặt cắt không còn giọt máu, hoàn toàn xụi lơ trên đất.
Lòng ta lúc này cứ như một ấm nước sôi, sùng sục hô to: [Triple Kill! Nhị tỷ cứ yên tâm mà bay, muội với đại ca sẽ không chịu thua kém bay theo!]
Chúc Tuấn Dung lại bắt đầu cười ngu.