Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn, Ta Bị Cả Phủ Tướng Quân Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 4
15.
Theo lời hắn, Hoàng thượng từ lâu đã nghi kỵ phủ Tướng quân.
Cảm thấy lão gia lập nhiều công trạng, trong tay lại nắm giữ binh quyền, nay đại công tử lại càng có tài năng nổi bật.
Cho nên luôn muốn trừ khử Tướng quân.
Ý của hắn nói vòng vo chính là muốn phủ Tướng quân hợp tác với mình để tạo phản, ra tay tiêu diệt Hoàng thượng trước khi Hoàng thượng kịp hành động.
Hắn còn bảo nhạc phụ mình là Vương gia cũng sẵn lòng hỗ trợ.
Nếu thành công, phủ Tướng quân sẽ trở thành khai quốc công thần, đảm bảo sẽ được thăng chức, trọng thưởng.
Tuy nhiên, lão gia từ trước đến nay trung thành yêu nước, làm sao có thể đồng ý với chuyện này. Trong nguyên tác, lão gia đã quả quyết từ chối, nói rằng không thèm làm đồng bọn với bọn chúng.
Nhưng mục đích thực sự của Trần Thế Môi không phải là muốn hợp tác, mà là gài bẫy. Nhân lúc mang lễ vật đến xin lỗi, hắn đã lén cho người bỏ vào thư phòng của lão gia một phong thư mật mưu phản.
Sau đó đích thân đi tố cáo lão gia muốn tạo phản.
Những hòm vàng bạc mà hắn mang đến xin lỗi cũng trở thành bằng chứng nhận hối lộ.
Hoàng thượng vốn đa nghi, lão gia lại không cách nào biện minh, kết cục là phủ Tướng quân bị tru di cả nhà.
Tiểu thư còn bị hắn bán vào thanh lâu, chịu đủ mọi tủi nhục.
Chỉ nghĩ đến kết cục đó thôi ta đã cảm thấy phẫn nộ.
Phủ Tướng quân đều là những người tốt bụng, nhất là tiểu thư, nàng tựa như tiên nữ chốn nhân gian.
Vậy mà Trần Thế Môi lại vì sự tự ti của mình mà ép nàng vào chốn bùn nhơ.
Nếu có cơ hội, ta thật muốn hắn thử nếm trải cảm giác làm nam kỹ là thế nào.
Vì vậy, khi nghe tin Trần Thế Môi lại đến phủ Tướng quân, ta làm bộ vô tình, cầm chổi bước vào sảnh chính quét dọn.
Lúc này, lão gia và phu nhân đang trong cơn bối rối, thấy ta liền mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh.
“Nhị Nha, ngươi đến thật đúng lúc. Ngươi nghĩ chuyện này nên làm sao?”
Ta cố ý tỏ vẻ khó xử, xua tay đáp:
“Nô tỳ chỉ là một nha hoàn quét dọn, sao có thể hiểu những chuyện này?”
“Nhưng theo ý nô tỳ, có thể giả vờ đồng ý trước để tránh chọc giận bọn họ.”
“Đợi đến khi bọn họ tiết lộ toàn bộ kế hoạch, rồi trình báo với Hoàng thượng cũng chưa muộn. Ý lão gia thế nào?”
Lão gia nghe xong, không chút do dự, lập tức đồng ý:
“Được, cách này rất hay.”
“Quả đúng như Thanh Hà nói, ngươi quả là thông minh!”
Lòng ta lập tức rộn ràng như nai nhảy, hóa ra tiểu thư vẫn luôn âm thầm khen ngợi ta.
Chẳng lẽ nàng… đang thầm yêu ta sao?
16.
Thế là, theo kế hoạch của ta, lão gia giả vờ đồng ý với Trần Thế Môi.
Ban đầu hắn không định tạo phản nhanh như vậy, nhưng nay Tướng quân nắm giữ binh quyền lại chịu hợp tác, khiến hắn thực sự bị dao động.
Vì vậy, hắn trở về bàn bạc với Vương gia, lập tức bắt tay vào việc.
Lão gia diễn xuất rất đạt, cả ngày qua lại với bọn chúng mà không khiến chúng nghi ngờ.
Rất nhanh, lão gia đã nắm trong tay chứng cứ quan trọng về âm mưu của Vương gia.
Đồng thời gom đủ bằng chứng trong thư phòng, từ lá thư mật đến hòm châu báu, để cùng dâng lên Hoàng thượng.
Thấy chứng cứ rõ ràng, Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Thực ra, ngài đã sớm nghi ngờ Vương gia, chỉ vì là hoàng thúc nên không tiện hành động. Nay hắn tự chui đầu vào lưới, Hoàng thượng quyết tâm nhân cơ hội này thanh trừng.
Hoàng thượng liền bố trí thiên la địa võng trong cung, chỉ chờ hai cha con Vương gia và Trần Thế Môi rơi vào bẫy.
Đến ngày định sẵn, lão gia không xuất hiện theo kế hoạch.
Trần Thế Môi rất nhanh liền ý thức được tình huống không đúng.
Hắn và Vương gia vốn không hoàn toàn tin tưởng lão gia, đã chuẩn bị hai phương án.
Hắn định y theo kế hoạch tố cáo lão gia, chờ đến khi lão gia bị tru di, thì nhân cơ hội loạn mà tạo phản.
Nhưng khi cả hai đến hoàng cung, đã bị thị vệ bao vây.
Ban đầu, cả hai còn ngơ ngác chưa rõ chuyện gì xảy ra, mãi đến khi lão gia bước ra từ phía sau Hoàng thượng, họ mới biết mình đã mắc bẫy.
Ta chỉ là một nha hoàn quét dọn, nên không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
Nhưng theo lời lão gia kể lại, lúc ấy Trần Thế Môi trợn trừng mắt, tức đến mức suýt chửi ầm lên.
Kết quả không cần nói cũng biết, Trần Thế Môi và Vương gia đều bị bắt.
Lệnh tru di đã chuyển sang Vương gia và toàn bộ gia tộc, ngay cả quận chúa cũng không thoát khỏi liên lụy.
Vì muốn giữ mạng, Trần Thế Môi còn muốn đổ hết tội cho họ, nói rằng mọi chuyện là do quận chúa và Vương gia ép buộc, hắn không dám phản kháng.
Hắn còn mặt dày nói rằng ban đầu tiểu thư mới là người đáng ra kết thân với hắn chứ không phải quận chúa.
Điều này khiến tiểu thư giận đến mức phải phái người đến nhà lao, đánh hắn một trận để hắn bớt ảo tưởng.
17.
Ba ngày sau, toàn bộ gia quyến của Vương gia bị xử trảm công khai.
Về phần Trần Thế Môi, Hoàng thượng đặc biệt khoan dung, nói rằng dù sao hắn cũng xuất thân từ phủ Tướng quân, nên giao toàn quyền xử lý cho lão gia.
Tiểu thư và đại công tử bàn bạc suốt nửa ngày, cuối cùng quyết định chặt đứt tay chân hắn, sau đó đem hắn ném vào thanh lâu làm nam kỹ.
Dĩ nhiên, ta cũng góp một phần nhỏ trong việc thuyết phục bọn họ.
Nghe được hình phạt, Trần Thế Môi hoảng hốt, lại ra sức diễn kịch, kể lể quá khứ mong làm mềm lòng tiểu thư.
Ban đầu tiểu thư còn giữ được bình tĩnh, nhưng khi hắn nhắc đến chuyện xưa, cơn giận càng bùng lên.
Nàng lập tức sai người bịt miệng hắn lại, không để hắn nói thêm lời nào nữa.
Trần Thế Môi muốn kêu lên nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi tay, đôi chân của mình từng đoạn bị chặt đứt.
Hắn, tuy xấu xa nhưng dung mạo không hề tầm thường, vì vậy dù thân thể đã tàn phế, vẫn có vô số khách tìm đến để “thăm hỏi.”
Cuối cùng, hắn cũng đã được nếm trải cảm giác tự làm tự chịu.
Về phần ta, lão gia và phu nhân đều coi ta như công thần lớn nhất, còn đặc biệt muốn ban thưởng, để ta có thể tùy ý đưa ra một nguyện vọng.
Tiểu thư và đại công tử vô cùng tò mò, cứ xoay quanh hỏi ta muốn gì.
Đại công tử vốn nghiêm nghị, lại bỗng đỏ mặt nói:
“Nếu ngươi thật sự muốn, đừng ngại ngùng. Ta hiểu tấm lòng của ngươi.”
“Ta có thể cưới ngươi, xem như là báo đáp.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của hắn, ta vội xua tay:
“Không cần đâu, nô tỳ nào dám trèo cao.”
Nhưng trong lòng thì nghĩ:
【Báo đáp gì chứ, đây rõ ràng là trừng phạt ta mà!】
Sắc mặt đại công tử lập tức trông như vừa nuốt phải con ruồi.
Còn ta và tiểu thư thì phá lên cười trước vẻ mặt bối rối hiếm thấy của hắn.
Về phần nguyện vọng, thực lòng ta chưa nghĩ ra.
Dù sao sống ở phủ Tướng quân đã như thần tiên, chẳng thiếu thốn gì.
Vì vậy, lão gia và phu nhân liền quyết định, nhận ta làm nghĩa nữ.
18.
Một năm sau, đại công tử cuối cùng gặp được ý trung nhân của mình, hạnh phúc kết hôn.
Tiểu thư cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện trăm năm, mang đến cả đống tranh chân dung của các công tử, nhờ ta chọn người thích hợp.
Lòng ta bỗng nhiên chua xót, cố tình bắt bẻ:
“Người này không được, quá xấu.”
“Người này tuy khá, nhưng vừa nhìn đã biết là kẻ phong lưu.”
“Người này cũng không ổn, mặt mũi gian xảo, chắc chắn là loại vũ phu!”
“Không, không, tất cả đều không xứng với tiểu thư!”
Tiểu thư nhìn ta một lúc, bật cười khúc khích, dường như thích thú ngắm vẻ mặt tức giận của ta.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, ngờ vực hỏi:
“Tiểu thư, vì sao nàng lại tin tưởng ta, cứ nhất định bắt ta chọn?”
Trong lòng lén nghĩ:
【Chẳng lẽ nàng thực sự thích ta? Không thể nào…】
【Nếu nàng tỏ tình, liệu ta có nên nhận lời không nhỉ?】
Trong lúc ta đang mơ mộng, bỗng tiểu thư gõ lên đầu ta một cái, rồi nói đầy ẩn ý:
“Ta có thể nghe thấy tiếng lòng của ngươi đấy.”
Mặt ta lập tức đỏ bừng, ở trong sân điên cuồng chạy trốn.
Ước gì tìm được chỗ nào để chui xuống.
Trong lúc nhất thời, trong viện đều tràn ngập tiếng cười như chuông bạc của tiểu thư.
-HẾT-