Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn, Ta Bị Cả Phủ Tướng Quân Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 3
Quan hệ giữa chủ tớ chúng ta, không, mà đúng hơn là tình tỷ muội, ngày càng trở nên sâu đậm. Ngược lại, bên phía Trần Thế Môi, miệng thì nói yêu sâu đậm, vậy mà ngay ngày hôm sau đã không chờ được mà khua chiêng gõ trống cưới quận chúa.
Nhờ có Chiêu Hoa quận chúa và thế lực của phủ Vương gia, hắn sống càng phong quang, quan chức cũng ngày càng thăng tiến.
Rất nhanh, sự kiện quan trọng trong cốt truyện cũng đến – cuộc săn mùa thu.
Ta nhớ rõ, trong lần săn này, đại công tử đã cứu Hoàng thượng.
Nhưng công lao lại bị Trần Thế Môi chiếm đoạt, từ đó trở thành người được trọng dụng bên cạnh Hoàng Thượng.
Đại công tử không cam lòng, muốn đòi lại công bằng.
Nhưng không có chứng cứ, ngược lại còn bị Trần Thế Môi âm thầm xúi giục, khiến Hoàng thượng cho rằng huynh ấy là người tham công, liều lĩnh.
Cuối cùng, đại công tử bị chặt chân tay một cách tàn nhẫn, bị kết án giam cầm suốt đời.
Phủ Tướng quân cũng vì thế mà bị liên lụy, trở thành mối hoài nghi của Hoàng thượng, gieo mầm cho bi kịch diệt môn sau này.
Vì vậy, lần này trước khi xuất phát, ta đặc biệt buộc cho đại công tử một miếng ngọc bội bên hông, nhằm để Hoàng thượng có thể lưu lại ấn tượng.
“Đại công tử, đây là miếng ngọc bội mà nô tỳ đã đến chùa xin khai quang.”
“Mang theo bên mình, bảo đảm huynh sẽ đạt giải đầu.”
Vị đại công tử vốn luôn nghiêm túc bỗng đỏ mặt, dường như hiểu lầm điều gì:
“Việc này… sợ là không hợp lễ nghi.”
“Ngươi là một cô nương gia, sao có thể tùy tiện tặng đồ cho người khác?”
“Không được, ta không thể nhận.”
Nói rồi, hắn định tháo miếng ngọc bội ra.
Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đập nhẹ lên tay hắn, thầm nghĩ trong lòng:
【Đáng chết, lúc này còn coi trọng lễ nghi, chẳng lẽ lễ nghi quan trọng hơn mạng sống sao?】
【Chẳng lẽ lại muốn bị hại đến mức mất cả tay chân nữa sao?】
Đại công tử như thể nghe thấy lời ta, rụt tay lại, miễn cưỡng nhận lấy:
“Vậy… vậy nếu là tấm lòng của ngươi, ta cũng đành nhận.”
Thế là, ta và tiểu thư đứng tiễn đoàn người lên đường.
12.
Quả nhiên, mới qua giờ ngọ.
Tin Hoàng thượng gặp thích khách đã truyền đến.
Nghe nói trong lúc săn bắn, một con hổ con đã thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
Để săn bắt nó, hoàng thượng liền đuổi thẳng vào rừng sâu, vô tình tách khỏi đoàn.
Nhưng không ngờ, trong rừng sâu lại bị một con hổ lớn tấn công.
May mắn trong lúc nguy cấp, có người cứu giúp, Hoàng thượng mới thoát nạn.
Chỉ là hôm đó người tham gia săn bắn mùa thu quá đông, trước khi ngất đi hoàng thượng chỉ kịp nhìn thoáng qua.
Chưa kịp nhận rõ vị dũng sĩ đó rốt cuộc là ai.
Hiện giờ hoàng thượng đang gấp rút tìm kiếm ân nhân cứu mạng đó, nói rằng sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
Khi tiểu thư nghe tin này, nàng đang thưởng trà trong đình viện.
Nàng tò mò nhìn ta:
“Nhị Nha, ngươi đoán thử xem, vị dũng sĩ đó là ai?”
Ta vừa định lên tiếng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Vì thế, ta liền gãi đầu, giả vờ như ngốc nghếch không biết gì.
“Nô tỳ cũng không rõ, có lẽ lát nữa sẽ có tin thôi.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ:
【Ta tuyệt đối không thể nói đó là đại công tử, nếu không tiểu thư sẽ biết ta có khả năng biết trước tương lai mất.】
【Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì lộ bí mật rồi.】
Tiểu thư ngẩn ngơ nhìn ta một hồi, rồi từ tốn nói với một nụ cười đầy ẩn ý:
“Ồ, ta hiểu rồi.”
Ta cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cảm thấy có chút rùng rợn.
Chẳng mấy chốc, tin tức mới nhất truyền đến, quả thực là một màn kịch hay.
Nghe nói tân khoa trạng nguyên Trần Thế Môi lại đi chiếm công, giả vờ nói với Hoàng thượng rằng chính hắn là người đã cứu ngài.
Đang lúc Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, chuẩn bị ban thưởng cho hắn thì đại công tử của phủ Tướng quân xuất hiện để đối chất, nói rằng chính mình mới là người cứu giá.
Hai bên tranh luận không ngừng, bỗng trong giây phút chớp nhoáng, Hoàng thượng nhận ra ngọc bội của đại công tử.
Lời nói dối của Trần Thế Môi bị vạch trần ngay lập tức.
Hoàng thượng ghét nhất kẻ tham công, đặc biệt đây còn là tội lừa dối quân thượng.
Vốn dĩ Trần Thế Môi phải chịu trách phạt nặng nề, nhưng vì nể mặt quận chúa nên chỉ bị phạt quỳ ngoài điện một ngày một đêm để tự kiểm điểm.
Hình phạt về thể xác tuy nhẹ, nhưng thể diện của hắn thì đã hoàn toàn mất sạch.
Ngày hôm sau, khắp kinh thành đều truyền tin rằng Trần Thế Môi là kẻ chuyên nói dối, thậm chí chuyện hắn với tiểu thư cũng bị mọi người đem ra bàn tán, nói rằng hắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, thích khoe khoang giả tạo.
Tiểu thư nghe xong, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, ăn liền hai bát cơm.
13.
Còn về phần đại công tử, sau khi thoát khỏi vận mệnh bi thảm kiếp trước.
Hắn được hoàng thượng ban thưởng lớn.
Hoàng thượng cho rằng hắn vừa dũng cảm vừa mưu lược, không thua kém phong thái của một đích tử tướng quân.
Thậm chí còn có ý định bồi dưỡng hắn thành danh tướng đời sau.
Vì vậy, vừa trở về, đại công tử vui mừng khôn xiết, mang theo cả một đống quà tặng cho ta.
“Nhị Nha, thật sự là nhờ miếng ngọc bội của ngươi đấy.”
“Nếu không có nó, lần này dù ta có lý cũng chẳng thể giải thích rõ ràng. Thật không ngờ Thế Môi lại trở thành loại người như vậy.”
“Ngươi đúng là phúc tinh của phủ Tướng quân chúng ta!”
Ta nhìn đống quà mà mắt sáng rỡ, không ngần ngại nhận lấy, trong lòng tự đắc nghĩ thầm:
【Đúng rồi, không nhìn xem ta là ai sao.】
【Chuyện sắp xảy ra với các ngươi, ta nắm rõ như lòng bàn tay!】
Có lẽ vì quá mức hưng phấn.
Mà ta hoàn toàn không để ý rằng tiểu thư và đại công tử đang trao đổi ánh mắt, nở một nụ cười đầy tinh quái.
Tiểu thư vỗ nhẹ lên tay ta, tỏ vẻ tín nhiệm:
“Nhị Nha, từ nay phủ Tướng quân của chúng ta đều nhờ vào ngươi cả đấy.”
Ta bị mê hoặc đến mức đầu óc quay cuồng, chuyện gì cũng gật đầu đồng ý hết.
Hoàn toàn không hay biết rằng mình đã tự bán rẻ bản thân như thế.
Sau vài ngày bình yên, sự việc của Trần Thế Môi càng lúc càng trở nên rắc rối hơn.
Một tân khoa trạng nguyên danh giá mà lại mang tiếng xấu thế này, sao mà chịu nổi?
Vì thế, hắn chủ động đến phủ Tướng quân để giảng hòa, mong đại công tử có thể đứng ra nói giúp vài câu.
“Thanh Hà, đại ca, hãy nghe ta giải thích, chẳng lẽ các người chưa hiểu rõ con người của ta sao?”
“Hôm đó ta chỉ là nhất thời hồ đồ, có chút tham công vọng tiến mà thôi.”
“Nếu biết người cứu là đại ca, ta nhất định sẽ không tranh đoạt.”
“Các người sinh ra đã phú quý, chắc không hiểu được một người như ta phải dựa vào bản thân mà đạt được mọi thứ, khao khát thành công biết bao nhiêu.”
Vừa nói, Trần Thế Môi vừa ra vẻ đáng thương, lại đánh vào tình cảm để biện hộ.
14.
Tiểu thư bị hắn nói đến đơ người, suýt chút nữa lại mủi lòng.
Ta vội vàng nắm lấy tay tiểu thư, lắc đầu ngăn nàng tiếp tục bị PUA.
Trần Thế Môi thấy hành động của ta thì giận dữ, rút kiếm định lao đến đâm ta:
“Chính ngươi! Mỗi lần đều là ngươi – đồ tiện tỳ chết tiệt này phá hoại!”
“Thanh Hà, chỉ cần trừ khử tiện tỳ này, hiểu lầm giữa chúng ta nhất định sẽ được hóa giải!”
Thấy hắn đột nhiên nổi điên, tiểu thư và đại công tử lập tức chắn trước mặt ta.
Lưỡi kiếm của hắn suýt nữa chạm vào ta.
Ta sợ hãi đến nỗi hồn bay phách lạc, còn tiểu thư thì sắc mặt lạnh băng, không còn chút thiện cảm nào dành cho hắn:
“Chuyện giữa ngươi và ta, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến người khác! Nếu có trách thì trách chính ngươi!”
“Cái gì gọi là chúng ta sinh ra đã phú quý? Từ khi ngươi vào phủ Tướng quân này, cha mẹ ta đã bao giờ bạc đãi ngươi chưa?”
“Những gì ta và đại ca có, ngươi đều có cả. Ngươi muốn học, muốn đỗ đạt, họ đều hết lòng ủng hộ.”
“Ngươi thay lòng đổi dạ phụ ta, quay đầu đi cưới quận chúa, chúng ta cũng không oán trách gì.”
“Vậy mà giờ ngươi còn nói những lời này, lại đổ lỗi cho người khác, Trần Thế Môi, trước đây ta thật sự đã quá coi trọng ngươi rồi!”
Nói xong, tiểu thư khẽ cười nhạt, ánh mắt trở nên khinh bỉ.
Loại Phượng Hoàng nam như Trần Thế Môi, từ trước đến nay sợ nhất là bị người khác coi thường.
Thấy tiểu thư đối với hắn châm chọc khiêu khích, hắn nổi giận, xé bỏ mặt nạ:
“Lục Thanh Hà, đủ rồi! Ta biết cả nhà các người chưa từng xem trọng ta!”
“Giờ đây, các người thà che chở cho một tiện tỳ cũng không chịu tha thứ cho ta!”
“Nhìn thấy ta mất mặt ngoài kia, các người hài lòng chưa?”
“Nếu đã không chịu giúp đỡ, từ nay ta, Trần Thế Môi, sẽ không bước chân vào phủ Tướng quân nữa, chúng ta đoạn tuyệt ân nghĩa!”
Nghe những lời dõng dạc ấy của hắn, ta không nhịn được bật cười.
【Đoạn tuyệt ân nghĩa? Cái ân tình của phủ Tướng quân, ngươi đã bao giờ báo đáp đâu mà đoạn tuyệt!】
【Đồ phượng hoàng nam đáng chết!】
Đại công tử và tiểu thư cũng không buồn dây dưa với hắn nữa, lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Vốn tưởng rằng, hắn đã nói đoạn tuyệt.
Vậy thì chuyện hắn báo cáo phủ Tướng quân mưu phản sẽ không tiếp diễn nữa.
Thật không nghĩ đến, ta lại đánh giá quá thấp mặt dày của hắn.
Không biết hắn về bàn bạc với quận chúa và vương gia thế nào, hai ngày sau hắn lại nghênh ngang mang theo lễ vật và mấy hòm vàng bạc châu báu, đến phủ Tướng quân xin lỗi.
Hắn đứng trước mặt phu thê Tướng quân, nói lời đầy xúc động:
“Bá phụ, bá mẫu, chuyện ngày trước là lỗi của Trần mỗ.”
“Hai người đối với Trần mỗ ân trọng như núi, bất luận thế nào ta cũng phải báo đáp.”
Nhìn thấy hắn bày vẽ như thế, phu thê Tướng quân liếc mắt nhìn nhau, càng thêm bối rối.
Không hiểu trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thứ thuốc gì.
“Báo đáp gì chứ, không cần đâu.”
“Dù sao ngày đó chúng ta nhận ngươi vào phủ không phải vì mong đợi điều gì.”
Trần Thế Môi cười ha hả đánh trống lảng hồi lâu, cuối cùng cũng đi vào chuyện chính.
“Bá phụ bá mẫu, thực ra hôm nay ta đến đây còn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”
“Ta biết có lẽ hai người vẫn giữ chút thành kiến với ta, nhưng việc này liên quan đến sự tồn vong của phủ Tướng quân.”
Câu nói mập mờ của hắn đã thu hút sự chú ý của hai người.