Sau Khi Xuyên Sách Tôi Thành Tra Nữ Phản Diện - Chương 4
Tôi cảm thấy buồn cười: “Cậu và anh cậu nhìn không khác nhau là bao, có gì khác sao?”
Lúc này giá trị hận thù tràn ra như đê vỡ, chuông báo động của hệ thống điên cuồng rung lên.
Hệ thống bối rối nói:
[Kí chủ, giá trị hận thù quá mức.]
[Vậy không phải tốt sao? Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi đúng không? Có phải sắp kết thúc rồi không?]
Tôi có hơi hưng phấn: [Sau đây tôi sẽ bị hai người tra tấn, trả thù? Rồi chết?]
12.
Tất cả suy đoán của tôi đều không xảy ra mặc dù giá trị hận thù đã đầy.
Tôi cũng không bị hai người họ điên cuồng trả thù.
Ngược lại, họ càng ngày càng kiên nhẫn với tôi hơn.
Chỉ là họ sẽ không ngừng thể hiện ra điểm khác biệt của mình, cố gắng hết sức để tôi có thể phân biệt rõ hai người với nhau.
Tôi hơi nghi ngờ tình trạng hiện tại.
Hệ thống cũng nghi ngờ giống tôi.
Dù sao suy nghĩ cũng không được, chúng tôi quyết định để đến đâu thì đến.
Cho đến khi tôi đột nhiên ngất xỉu không rõ lí do.
Khi tôi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, Lục Kỳ Niên đỏ bừng mắt nhìn tôi.
Giọng anh mang theo sự khủng hoảng tôi chưa từng thấy:
“Tiểu thư, cậu có khó chịu ở đâu không?”
Tôi nằm trên giường nhìn anh, trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng thấy anh chật vật như thế này, dù cho trước đó bị tôi gây khó dễ cũng vĩnh viễn là dáng vẻ dịu dàng trầm ổn.
Mắt mẹ tôi đỏ bừng, vừa nhìn tôi đã khóc.
“Tiểu Nguyện, con sao vậy?”
Ngón tay tôi hơi run:
[Hệ thống, đây là tình hình gì? Tôi nhớ trong kịch bản gốc đâu có cảnh này.]
Hệ thống im lặng một lát:
[Kịch bản bị ảnh hưởng nên đã tự động sửa.]
[Sửa?]
[Đúng vậy, sức khỏe của cô xảy ra vấn đề.]
Im lặng một lúc lâu, tôi nhìn về phía hai anh em đang luống cuống, lại nhìn về phía mẹ đang khóc không ngừng.
[Sau khi kịch bản kết thúc, họ sẽ thế nào?]
[Bọn họ đều sẽ quên cô.]
Tôi nắm chặt tay: [Tôi hiểu rồi.]
13.
Lục Kỳ Niên tìm đoàn đội tốt nhất đến chữa trị cho tôi.
Tôi im lặng nhìn đám người bận rộn kiểm tra mình, cuối cùng vẫn không tra được gì.
Sức khỏe của tôi ngày càng kém, ngày càng ngủ nhiều hơn.
Lục Kỳ Niên ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi, giọng nói dịu dàng như sợ tôi bị dọa:
“Tiểu thư, nên rời giường ăn một chút gì đó thôi.”
Tôi mơ màng mở mắt: “Không muốn, không phải vừa ăn xong sao?”
Người anh cứng lại:
“Ban nãy chưa ăn, đó là chuyện của ngày hôm qua.”
Tôi hạ ánh mắt xuống, chậm rãi ừm một tiếng.
Rèm cửa bị kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào.
Lục Kỳ Chiêu cầm bát đến trước mặt tôi, tôi chậm chạp nhận lấy.
Hai người họ lúc này còn giống bệnh nhân hơn cả tôi.
Tôi vừa ăn vừa nói:
“Lúc trước tôi đã nói tôi chết rồi hai người sẽ tự do.”
Mí mắt Lục Kỳ Niên run rẩy, giọng khàn khàn: “Tiểu thư, đừng nói lung tung.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không đồng ý nhìn tôi.
Tôi không nhịn được mà bật cười:
“Sao vậy, không phải thích tôi rồi đấy chứ?”
Không khí yên tĩnh lại.
Ánh mắt hai người trước mặt nhìn tôi sáng rực.
Tôi không cười nổi nữa, giọng hơi run rẩy.
“Hai người thích bị ngược đãi à? Tôi bắt nạt hai người như vậy mà vẫn còn thích tôi?”
Lục Kỳ Niên ngồi xuống trước mặt tôi, cầm bàn tay run rẩy của tôi, thấp giọng hỏi:
“Em bắt nạt chúng tôi khi nào?”
“Từ khi ở bên cạnh em, ăn, mặc, dùng, tất cả đều là thứ tốt nhất.”
“Lời em nói ra đều là trái lương tâm, nhưng ngay cả đánh cũng không nỡ.”
“Năm lớp mười hai, sợ chậm thi đại học, em thậm chí còn mời người đến chăm lo cho bữa ăn của chúng tôi từng ngày.”
“Em nói bắt nạt…” Anh chậm rãi đưa tay chạm vào môi tôi, sau đó hôn lên: “Không phải là cái này đấy chứ?”
Tôi ngây người.
Lục Kỳ Niên bật cười, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Anh nói từng chữ một:
“Tiểu thư, đây không phải là bắt nạt, em không phát hiện khi em hôn nó nó đều rất hưng phấn sao?”
Tôi hoàn toàn cứng đờ, run rẩy hỏi hệ thống:
[Tình huống gì đây?]
Hệ thống đứng máy chớp mắt: [Hả?]
Lục Kỳ Niên như không còn gì để sợ, trực tiếp nắm tay tôi đặt lên đùi mình.
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Cậu làm gì vậy? Thật sự bị cuồng ngược đãi đấy à?”
Ánh mắt anh trầm xuống, hô hấp dồn dập, giọng cũng căng cứng.
Trái tim tôi run lên, nghi ngờ nhìn anh.
Anh tự giễu cười một tiếng, giữ lấy cằm tôi, để tôi nhìn về phía Lục Kỳ Chiêu.
Vẻ mặt Lục Kỳ Chiêu lúc này không khác anh là bao, thậm chí còn hơn một bậc.
Nhưng cậu chỉ đứng đó, cũng không ai chạm vào cậu.
Đầu tôi trống rỗng, một lát sau không dám tin nói:
“Hai người…”
“Đúng, lúc em chạm vào nó tôi cũng sẽ cảm nhận được, nó cũng vậy, cho nên em biết mỗi lần em chạm vào nó, tôi cảm thấy ghen tị đến mức nào không? Tôi hận chết nó.”
“Tiểu thư, tôi không đẹp mắt sao? Rõ ràng tôi và nó có khuôn mặt giống nhau, tại sao em lại chỉ hôn nó?”
Tôi lắp bắp: “Tôi… Cậu…”
Quá cấm kị, tôi lập tức rút tây về, bên tai như có sét đánh.
Hận không thể lập tức biến mất.
14.
Liên tục mấy ngày tôi đều không muốn gặp họ.
Kì quái là sức khỏe tôi như dần tốt hơn.
Hệ thống muốn nói lại thôi.
Sau khi dậy tôi rất có tinh thần, tôi không cho hai người họ đi theo mình, tự mình ra ngoài tản bộ.
Có người ở phía sau gọi tôi một tiếng, tôi vô thức quay đầu.
Ý thức lập tức mơ hồ.
Lúc tôi tỉnh lại, toàn thân không còn sức lực nằm trên sàn nhà, tầm mắt cũng lung la lung lay.
Mặt bị ai đó tát hai cái, tôi mê mang ngẩng đầu lên nhìn.
Là Trần Quân.
Không hiểu sao cậu ta lại phát điên như vậy.
Ánh mắt bệnh hoạn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị dọa lùi về sau trốn, cậu ta cười thành tiếng.
“Đến lúc này rồi cậu vẫn xinh đẹp đến mức người khác không nỡ làm gì.”
“Nhưng hết cách rồi, ai bảo hai con chó bên cạnh cậu có tính trả thù mạnh như vậy, cứ cắn tôi không chịu buông vậy?”
“Mấy năm trước tôi chỉ nói mấy câu với cậu thôi, sau lưng tìm người theo dõi bọn họ mới biết hai người họ bảo vệ cậu rất kĩ, giống như hai con chó giữ nhà vậy! Ngay cả bỏ thuốc cho cậu cũng lập tức bị phát hiện.”
Ánh mắt của cậu ta nhìn từ trên xuống dưới mang theo sự ác ý:
“À, sau lưng chắc đã sớm ăn sạch cậu rồi, không chừng thuốc kia cũng là viên đá lót đường để họ chuẩn bị áo cưới cho cậu nữa.”
Suy nghĩ tôi quay về một ngày nào đó của mấy năm trước, khi đó tôi mơ màng ngã vào lòng Lục Kỳ Niên, tâm trí không rõ ràng.
Tôi nắm lấy tay Lục Kỳ Niên, ngẩng đầu muốn hôn lên lại bị người ta nhẹ nhàng cản lại.
“Nhận ra tôi là ai không?”
Tôi không nhìn rõ, chỉ tức giận lắc đầu.
Tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lục Kỳ Chiêu:
“Anh dám hạ thuốc cô ấy?”
Một giây sau là âm thanh đấm đá.
“Phát điên cái gì, không phải anh hạ.”
Cơ thể được bỏ vào dòng nước ấm áp, chuyện sau đó tôi không nhớ rõ.
Hiện tại nhớ lại, hai người có ngũ giác liên kết với nhau lại ra tay độc ác như vậy, giống như bản thân không cảm thấy đau đớn vậy.
Tôi chán ghét hất tay Trần Quân ra: “Cậu cho rằng ai cũng buồn nôn như cậu sao?”
Trần Quân hừ một tiếng: “Không sao, dù sao có cậu trong tay, chuyện buồn nôn đến đâu hai người họ cũng làm.”
15.
Lúc Lục Kỳ Niên nhận được tin chạy đến, sự bình tĩnh thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
Anh đứng đó, chăm chú nhìn tôi.
Giọng Lục Kỳ Chiêu lạnh đến thấu xương:
“Mày dám đụng vào cô ấy tao sẽ giết mày.”
Trần Quân cầm dao kề sát cổ tôi:
“Thật sao? Mày đoán xem tao và nó ai sẽ chết trước?”
“Đừng chạm vào cô ấy!”
“Nhả công ty nhà họ Trần ra, tao sẽ suy nghĩ đến chuyện thả nó, thế nào?”
Giọng Lục Kỳ Niên như mất kiểm soát, rè như băng nhạc cũ:
“Được, nhà họ Trần tôi sẽ vật vè nguyên chủ.”
“Cậu thả cô ấy, bây giờ sức khỏe cô ấy không ổn.”
Trần Quân cười nói tiếp:
“Không vội, bây giờ hai người chúng mày quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tao.”
Cơ thể dần không ổn, tôi bất lực nhìn kịch bản trước mắt đã trở nên lộn xộn.
Hệ thống: [Kí chủ, sức khỏe cô hiện tại không thể chịu được thuốc mê nồng độ cao, chắc không chống chịu được bao lâu nữa.]
Nhịp tim tôi ngày càng nhanh hơn, tôi nhớ đến hai bức di thư thấy được ở phòng sách.
Tôi không yên tâm hỏi lại: [Tôi chết rồi họ sẽ quên tôi thật sao?]
[Đúng.]
Tôi nhìn về hai người đã cong gối sắp quỳ xuống, ánh mắt dần tan ra.
Bên tai ong lên, linh hồn dần bay lên không trung.
m thanh cuối cùng tôi nghe được là tiếng la hốt hoảng.
16.
Trong sảnh lớn số liệu, tôi tê liệt nằm trên mặt đất thở dốc.
Cảm giác tử vong quá rõ ràng, tôi sợ hãi đặt tay lên ngực.
Tôi lấy lại tinh thần, nhớ đến hai người họ, cảm xúc đột nhiên tụt xuống.
Hệ thống nói nhỏ:
[Kí chủ, chúng tôi có hệ thống xóa kí ức, nếu như cảm thấy không thoải mái, tôi có thể giúp cô xóa kí ức.]
Tôi chống đất đứng dậy: [Không cần, tôi không sao.]
Hệ thống ở bên cạnh cố gắng điều tiết bầu không khí:
[Kí chủ, đúng lúc nam phụ thâm tình của hệ thống bên cạnh chúng ta tổ chức tiệc, cô có muốn tham gia không?]
Tôi không muốn mất hứng, cười đồng ý:
[Được, ở đó có phải đều là trai đẹp không?]
Không gian trong hệ thống đột nhiên quay cuồng, bên cạnh đột nhiên trở nên ồn ào.
“Xảy ra chuyện rồi, có thế giới sụp đổ!”
“Chủ Thần đâu? Mau đi tìm Chủ Thần.”
Tôi kì quái nhìn xung quanh.
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, run rẩy mang theo mất mà tìm được:
“Tiểu thư đúng là lăng nhăng, em xem tôi có tính là trai đẹp không?”
Tôi bỗng nhiên sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Một bóng dáng quen thuộc đứng đó, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
17. Ngoại truyện
Tôi xoa mặt Lục Kỳ Niên, tò mò hỏi:
“Không phải là sinh đôi sao? Sao lại chỉ có mình anh?”
Lục Kỳ Niên để mặc tôi xoa đi xoa lại, cười giải thích:
“Chắc là do kịch bản yêu cầu, sao ngũ giác của song bào thai lại có thể liên kết với nhau rõ ràng như vậy được?”
Tôi chớp mắt:
“Nói cách khác, các anh là một người?”
Lục Kỳ Niên gật đầu:
“Đúng vậy, không sai.”
“Vậy anh trong thế giới kia biết những chuyện này không?”
“Lúc đó đương nhiên không biết, cho nên anh thật sự ghét nó.”
Tôi cố ý làm ra vẻ lạc lõng:
“Ồ, thật đáng tiếc, hai người vẫn chơi vui hơn.”
Lục Kỳ Niên bật cười ôm tôi vào lòng:
“Chuyện này đơn giản, anh lúc nào cũng có thể thỏa mãn tiểu thư, nếu không đêm nay chúng ta thử một chút, thế nào?”
[Hết]