Sau Khi Xuyên Sách Tôi Thành Tra Nữ Phản Diện - Chương 3
Một giây sau anh lại bình tĩnh đứng lên, thậm chí còn tri kỉ khép cửa lại.
Tôi nhanh chóng thay đồ, lúc xoay người lơ đãng thấy vết kì quái trên bàn chân.
Vết đỏ nhàn nhạt, giống như dấu tay, lại giống như…
Nhớ bên nhà đang gọi điện thoại qua, tôi không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đi xuống tầng.
8.
Mẹ tôi gọi điện thoại đến, ngoài quan tâm gần đây tôi có ăn ngon ngủ yên không thì chính là nói với tôi bây giờ tôi đã trưởng thành, không thể làm loạn với hai anh em sinh đôi kia nữa.
“Không thể nghịch ngợm nữa, mặc dù con nói là cùng học với con, nhưng người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Người ta sẽ đồn đại về quan hệ của mấy đứa.”
Tôi nhìn thoáng qua Lục Kỳ Niên, anh dường như hơi ngạc nhiên, sau đó lại nhanh chóng hạ ánh mắt xuống, theo bản năng xoa môi.
Nhớ đến chuyện mới xảy ra tối qua, tôi đột nhiên có hơi xấu hổ.
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
Bên kia nhấn mạnh:
“Ngày trước con còn nhỏ, nói đi học không có ai bầu bạn thì không sao, nhưng bây giờ đã học đại học rồi, có phải nên tránh nghi ngờ không? Cho ít tiền rồi đuổi đi là được.”
“Con đừng không nghe lời, con ngoan ngoãn ở một chỗ cho mẹ, đợi tốt nghiệp xong mẹ lại tìm cho con một mối hôn sự tốt.”
Tôi không nhịn được mà che mặt, nói cái này làm gì, sau khi tốt nghiệp đại học có khi tôi đã bị anh em nhà này giết chết rồi cũng nên, còn hôn nhân tốt gì nữa.”
Lục Kỳ Niên ngồi bên cạnh tôi, cách rất gần, mẹ tôi nói gì trong điện thoại anh đều có thể ngeh được.
Đôi mắt đen của anh trở nên u ám nhưng lại làm như không nghe được gì.
Động tác trôi chảy để bát cháo đến trước mặt tôi.
Tôi nghịch bát cháo, câu được câu không đáp lời.
“Ừm, ừm, vâng, con biết rồi mẹ.”
“Con đừng có lừa mẹ, con còn chơi bời như vậy, sau này mẹ và bố con không còn nữa, xem ai quản nổi con.”
Tôi bị lời này của bà ấy làm đau lòng, giọng không khỏi bực bội:
“Không cho mẹ nói lung tung, con không có lừa mẹ, con nghe rồi, mẹ nói tốt nghiệp xong sẽ tìm cho con một hôn sự tốt.”
Động tác của Lục Kỳ Niên dừng lại, nhìn tôi chằm chằm mấy giây, sau đó mặt không thay đổi dời ánh mắt ra chỗ khác.
Ánh mắt lấp lánh của Lục Kỳ Chiêu lúc này đã đen lại, cậu cúi đầu hạ ánh mắt, trầm mặc nhìn bát cháo trước mặt.
Cuối cùng cũng dỗ được mẹ, tôi cúp điện thoại, vùi đầu ăn cơm.
Đột nhiên phát hiện phòng khác yên tĩnh đến mức kì lạ.
“Sao vậy?”
Lục Kỳ Niên quay đầu nhìn tôi, trong giọng nói mang theo sự thăm dò không dễ phát hiện:
“Tiểu thư chuẩn bị cho chúng tôi chút tiền rồi để chúng tôi rời đi sao?”
Lục Kỳ Chiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn, tóc trên trán lộn xộn, không thấy được cậu đang nghĩ gì.
Tôi không buông tha bất kì cơ hội nào để nâng cao giá trị thù hận, tôi giữ lấy cằm Lục Kỳ Niên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau đó tùy ý buông cằm anh ra, cười nhạo:
“Sao vậy, nắm được cơ hội là muốn chạy sao? Tôi nuôi hai người nhiều năm như vậy không phải là để nhìn dáng vẻ muốn chạy cũng không kịp thế này của hai người đâu.”
“Không chịu được tôi nữa sao? Đáng tiếc, không nhịn được cũng phải nhịn.”
“Muốn tự do à, đợi tôi chết đi rồi hãy nói.”
Bả vai Lục Kỳ Niên hạ xuống, anh nở nụ cười:
“Tiểu thư nói đùa, cậu sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Lục Kỳ Chiêu đưa một quả quýt sang, ánh mắt nghiêm túc:
“Đại tiểu thư nghĩ nhiều.”
9.
Hôm nay tôi dậy từ tám giờ đến trường học, lúc nghỉ giữa tiết, tôi buồn ngủ gục mặt xuống bàn.
Lục Kỳ Niên đưa sữa bò ấm cho tôi, nhẹ giọng dỗ dành.
“Sáng không ăn rồi, uống chút sữa rồi hãy ngủ, nhé?”
Tôi buồn ngủ gần chết, nhắm mắt lại vung tay lung tung:
“Đừng phiền tôi, buồn ngủ chết mất.”
Bên tai là tiếng thở dài bất đắc dĩ, sau đó cằm bị ai đó nhẹ nhàng nâng lên, tôi giãy dụa mở mắt nhìn, Lục Kỳ Niên đang cẩn thận từng li từng tí đút sữa bò cho tôi.
Sợ tôi bị sặc nên động tác của anh vô cùng cẩn thận.
Tâm trạng tôi có hơi phức tạp, phần lớn thời gian Lục Kỳ Niên đều dịu dàng như vậy.
Khiến tôi không đành lòng bắt nạt anh.
Có một ít sữa bò bị chảy ra, anh dùng tay nhẹ nhàng lau đi.
Tôi cố gắng chống cự, muốn đưa tay lấy sữa bò tự uống, miễn cho sau này ngày càng cảm thấy áy náy không xuống tay được với anh.
Trước mắt đột nhiên tối đen, một bàn tay xuất hiện che tầm mắt tôi lại, bóng tối khiến tôi cảm thấy bối rối.
Suy nghĩ lại lần nữa hỗn loạn, cằm có thứ gì ấm áp chạm vào khiến tôi hơi ngứa.
Bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh người nào đó bước vào, lí trí còn sót lại khiến tôi kéo bàn tay Lục Kỳ Niên xuống.
Ánh sáng đột ngột xuất hiện, mắt Lục Kỳ Niên ửng đỏ, hơi thở không ổn định nhìn tôi.
Có người gõ xuống mặt bàn hai lần, tôi nâng mắt lên nhìn, là con trai nhà họ Trần, Trần Quân.
Trần Quân đùa cợt nói:
“Lục Kỳ Niên, cậu đúng là có mệnh chó, gọi đến là liếm.”
Lục Kỳ Niên bất động như núi, giống như không nghe thấy gì, ném bình rỗng vào thùng rác.
Trần Quân và tôi đều là đời thứ hai nhà giàu, nhưng không hiểu vì sao cậu ta lại chướng mắt với anh em Lục Kỳ Niên và Lục Kỳ Chiêu.
Lúc này Lục Kỳ Niên không nhìn cậu ta, cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn tôi:
“Đại tiểu thư, cậu chơi lâu như vậy chắc cũng phải chán rồi chứ, tôi đưa cậu gấp đôi tiên, cậu đưa cậu ta cho tôi, thế nào?”
Tôi duỗi lưng, như không xương dựa vào ghế.
“Được.”
Người Lục Kỳ Niên cứng lại, giọng khàn khàn:
“Tiểu thư…”
Ánh mắt Trần Quân sáng lên, lấy điện thoại ra muốn chuyển khoản cho tôi.
Tôi giữ tay cậu ta lại, giọng điệu ngả ngớn:
“Không bằng thế này đi, tôi đưa cậu gấp đôi tiền, cậu đến hầu hạ tôi, thế nào?”
Nụ cười của Trần Quân lập tức biến mất:
“Hầu hạ… Ý cậu là sao?”
“Cậu không hiểu à, không sao, tôi nói Lục Kỳ Niên dạy cậu, thiếu gia nhỏ chắc sẽ học nhanh lắm.”
“Tôi…”
Tôi khẽ cười một tiếng:
“Tôi đùa thôi, thiếu gia nhỏ đừng nghĩ là thật, tôi rất bắt bẻ, không phải người nào cũng cần.”
Không khí yên lặng một cách quỷ dị, ánh mắt Trần Quân nhìn qua nhìn lại chúng tôi.
Cuối cùng tức giận rời đi.
Lúc này Lục Kỳ Niên mới lại vui vẻ trở lại, trên mặt là ý cười thỏa mãn, vô cùng dịu dàng.
Nhìn nụ cười của anh, ngọn lửa không tên vừa bị Trần Quân khơi lên bỗng nhiên biến mất, tôi vui vẻ xoa mặt anh:
“Dễ dụ như vậy sao?”
Anh yên lặng ngồi bên cạnh tôi, ngẩng mặt lên để tôi dễ hành động, giọng rất nhẹ.
“Ừm, cảm ơn tiểu thư.”
Phát hiện tâm trạng của mình bị ảnh hưởng, tôi đột ngột thu tay lại, không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Đừng có tự mình đa tình, tôi chỉ là muốn cậu ta khó chịu thôi.”
10.
Nữ chính xuất hiện rất đột ngột, trong tình huống tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị, cô ấy bị Lục Kỳ Chiêu mang đến trước mặt tôi.
Lúc ấy trời rất nóng, Lục Kỳ Chiêu đi mua nước lạnh cho tôi.
Lục Kỳ Niên ở bên cạnh che ô cho tôi, vừa che vừa lẩm bẩm tôi nên uống nước nóng.
Tôi vốn đã nóng đến mức bực mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Kỳ Chiêu đang nói chuyện với một nữ sinh.
Không biết nữ sinh kia chỉ vào bảng hiệu rồi nói gì đó mà cậu bỗng nhiên bật cười, trong nụ cười mang theo sự cưng chiều và bất lực.
Sau đó đi vào trong cửa hàng mua cho nữ sinh một cốc.
Lúc này nữ sinh lên tiếng: [Kí chủ, đây là nữ chính của quyển sách này.]
Tôi càng bực bội hơn, giơ tay che miệng Lục Kỳ Niên lại, đầu cũng không thèm quay.
“Nói thêm câu nữa tôi đứng đây hôn cậu.”
Lục Kỳ Niên đột nhiên ngẩn người, hai mắt mở to, hơi thở nóng hổi phả vào tay tôi.
Lục Kỳ Chiêu ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt vốn còn mang theo ý cười biến mất không còn dấu vết lúc nhìn thấy tôi, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nữ chính của quyển sách này vừa lương thiện vừa tươi sáng.
Sau khi phát hiện tôi bắt nạt hai anh em sinh đôi, cô ấy từng giúp họ ra mặt trong bóng tối.
Hai người họ xem cô ấy là ánh trăng sáng, vẫn luôn yên lặng bảo vệ, thậm chí còn không lại gần nữ chính.
Nữ chính xuất hiện, vậy có nghĩa kịch bản của tôi cũng gần đến hồi hết.
Tôi nhìn Lục Kỳ Chiêu đi đến, cậu đưa đồ uống trong tay cho tôi.
“Đây là đồ mới, nghe nói rất dễ uống.”
Tôi không nhận lấy, nâng mắt nhìn vẻ mặt như nhặt được bảo bối của cậu, không nhịn được mà cảm thán.
Với bề ngoài này, cậu có thể dễ dàng tìm được một tình yêu trong sáng trong truyện ngôn tình, đúng không?
Tôi đột nhiên có hơi yêu thương Lục Kỳ Chiêu.
“Thật sao? Vậy cho cậu.”
Lục Kỳ Chiêu không hiểu ý tôi, cậu có chút luống cuống nhìn tôi.
“Đại tiểu thư? Có phải vừa rồi động tác của tôi quá chậm nên cậu không vui không?”
“Hay là… lúc tôi không có ở đây, có người nói xấu tôi?”
…
Phục rồi.
Ngốc nghếch.
11.
Sau khi nữ chính xuất hiện, tôi càng bắt nạt hai người nhiều hơn.
Giá trị hận thù lên đến max, thế lực của hai người cũng ngày càng mở rộng.
Tôi đang đợi đến cảnh kết của bản thân, nhưng gần đây hai người họ lại rất yên tĩnh.
[Ủa, chuyện gì vậy? Hai người này tự kiểm soát điểm của bản thân sao, sao điểm lên max rồi mà lại không có hành động gì?]
Là nhân vật phản diện, không có điều kiện sáng tạo cũng phải nghĩ ra.
Lúc Lục Kỳ Chiêu đưa hoa quả đã được cắt sẵn cho tôi, tôi vừa cắn vừa nhìn cậu.
“A Chiêu, tôi thấy mọi người lên đại học đều bắt đầu yêu đương.”
Lục Kỳ Chiêu ngẩng đầu nhìn tôi, hàng mi rung lên:
“Đại tiểu thư thích ai rồi sao?”
Tôi nhìn cậu một lúc rồi lắc đầu:
“Tạm thời không có.”
Cậu ngồi xuống trước mặt tôi, vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Lông mi cong dài, bờ môi hồng nhuận, ánh mắt nhìn tôi như đang lôi kéo người khác chìm vào đó.
Lúc cậu đang thả lỏng, tôi bỗng nhiên ghé sát lại gần cậu, giọng hững hờ:
“Cậu thích ai sao?”
Yết hầu cậu lên xuống, ánh mắt nhìn tôi không chớp, được ăn cả ngã về không, nhắm mắt lại như muốn nói gì đó.
Trong lòng tôi cảm thán, không hổ là sức mạnh của kịch bản, cậu thậm chí còn không có thời gian ở cùng nữ chính nhưng vẫn thích nữ chính.
Tôi đột nhiên nghĩ đến vô số lúc Lục Kỳ Chiêu cảm thấy bản thân không xứng với nữ chính, chỉ an ủi được bản thân rằng mình vẫn còn sạch sẽ.
Tôi nảy ra một suy nghĩ độc ác, đều bị tôi đè lên giường hôn rồi còn lừa mình dối người gì nữa.
Tôi nâng cằm cậu lên, phá vỡ ranh giới cuối cùng của cậu:
“Ha, cũng đúng, cậu đi theo tôi cả ngày mọi người đều biết cậu là người của tôi.”
Người Lục Kỳ Chiêu cứng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt không dám tin nhìn tôi.
Ngón tay cậu run run, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn bệnh hoạn.
“Người của cậu?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không phải người của tôi sao?”
Tôi vỗ vỗ khuôn mặt cậu.
“A Chiêu, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương, từ đầu đến chân của cậu đều thuộc về tôi.”
Cậu hạ ánh mắt xuống, trầm mặc nhận sự nhục nhã đến từ tôi.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nhanh chóng bổ sung:
“À, nhưng cậu không cần cảm thấy cô đơn, còn có anh cậu nữa.”
Lục Kỳ Chiêu ngẩng đầu lên nhìn tôi:
“Trong mắt đại tiểu thư, tôi và anh trai không khác gì nhau, đúng không?”