Sau Khi Xuyên Sách Tôi Thành Tra Nữ Phản Diện - Chương 1
1.
Trong phòng học rộng lớn không có ai, tôi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Lục Kỳ Niên cúi đầu, cầm khăn ướt cẩn thận lau sạch chiếc bàn đã vô cùng sạch sẽ.
Tôi dựa vào ghế đánh giá anh, nhìn anh cuối cùng cũng dừng lại, sau đó lại lấy từ trong balo ra từng thứ một, khi thấy bình giữ nhiệt quen thuộc, tôi không nhịn được mà nhíu mày:
“Bỏ bình giữ nhiệt ra, tôi không muốn.”
Sắc mặt Lục Kỳ Niên không chút thay đổi, động tác cũng không chậm trễ một giây, còn thuận tay đẩy bình giữ nhiệt vào góc bàn:
“Giọng cậu hai hôm nay hơi khàn, nên uống nước nóng.”
Tôi nhìn anh một lúc lâu, anh không động đậy, ánh mắt hạ xuống.
Tôi gõ nhẹ xuống bàn hai lần rồi ra lệnh:
“Cúi xuống.”
Lục Kỳ Niên thuận theo lời cúi người xuống trước mặt tôi, tôi ngả ngớn vỗ mặt anh.
Không dùng sức càng khiến người ta cảm thấy nhục nhã hơn.
“Cho rằng lên đại học là không cần nghe lời nữa sao?”
Lục Kỳ Niên hạ mắt xuống, lông mi dài che khuất ánh mắt, anh hơi mím môi không nói một lời, im lặng nhẫn nhịn.
Một tay tôi vuốt ve mặt anh, lại gần sát tai anh, giọng nói tràn ngập sự ác ý:
“Quên thân phận của mình rồi?”
Anh từ từ vươn tay cầm lấy cổ tay tôi, nâng mắt lên nhìn tôi.
Giọng nói vô cùng kiềm chế: “Chưa.”
Xúc cảm ấm áp lan ra từ cổ tay.
Tôi chớp mắt, không tự chủ mà nắm chặt tay lại.
Đầu ngón tay lướt qua mặt anh để lại vết đỏ nho nhỏ.
Giọng nói trong trẻo của Lục Kỳ Chiêu vang lên phía sau Lục Kỳ Niên, cậu làm như không thấy cảnh này nhưng lại lơ đãng phá vỡ không khí kì quái này:
“Đại tiểu thư, đồ uống cậu muốn đã mua về rồi.”
Cậu thăm dò đặt trà sữa lên bàn, nước trên thân ly lăn xuống.
Lục Kỳ Chiêu nghiêng đầu nhìn Lục Kỳ Niên:
“Anh, em cũng mang đồ uống cho anh.”
Vẻ mặt nhục nhã của Lục Kỳ Niên khi đối mặt với tôi biến mất, động tác lúc này cứng lại, trong mắt là sự buồn bực, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi.
Tôi đoán chắc anh cảm thấy xấu hổ trước mặt em trai, cũng đột nhiên mất đi húng thú trêu đùa anh, dùng hết sức đẩy anh ra.
“Tôi nói lại lần nữa, mang đi.”
Lục Kỳ Niên lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, không phản bác, xoay người cầm bình giữ nhiệt, hốt hoảng rời đi.
Tôi nhìn về phía Lục Kỳ Chiêu đang đưa đồ uống đến trước mặt mình.
Cậu vừa chạy một vòng ở bên ngoài về, trên trán vẫn còn mồ hôi, tôi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán giúp cậu.
Thấy tôi có hơi tốn sức, hai tay Lục Kỳ Chiêu đặt trên bàn, cúi thấp người, giúp tôi hành động dễ dàng hơn.
Tôi đột nhiên cười thành tiếng:
“Cậu hiểu chuyện hơn anh trai mình nhiều.”
Nụ cười của Lục Kỳ Chiêu có hơi gượng gạo:
“Đại tiểu thư rất thích so sánh tôi và anh trai.”
Tôi cười nhạo một tiếng, ném khăn tay đang cầm cho cậu, dựa vào ghế nghỉ ngơi, không phản ứng lại cậu.
Tôi là tra nữ phản diễn hệ thống chọn trúng, nhiệm vụ là thu thập giá trị hận thù của hai anh em sinh đôi Lục Kỳ Niên và Lục Kỳ Chiêu, cuối cùng bị bọn họ phản công giày vò đến chết.
Thân là nhân vật tra nữ phản diện, điều kiện của tôi đương nhiên rất tốt.
Trong nhà có tiền, bố mẹ yêu thương.
Từ nhỏ đến lớn chưa có thứ gì là tôi không có được.
Nhưng tương lai của hai ông chủ tương lai này lại không tốt như vậy.
Tóm lại, họ rất nghèo, vô cùng nghèo.
Cho nên sau khi tôi đưa ra điều kiện sẽ giúp hai người họ đi học, tôi đã dễ dàng mua được quyền sử dụng họ mấy năm.
Lúc đầu đối mặt với việc tôi vênh mặt hất hàm sai bảo, hai ông chủ trẻ tuổi này không giữ được bình tĩnh.
Giá trị hận thù kiểu gì cũng tăng lên một hai điểm, nhưng thời gian dần trôi, bọn họ dần không còn cảm xúc gì.
2.
Trên bàn trước mặt bày đầy đồ ăn tôi thích, tôi chống cằm, lười biếng nhìn về phía Lục Kỳ Niên ngồi bên cạnh mình.
Da anh trắng nõn, thanh tú dịu dàng, đang từ từ lau tay.
Phát hiện ánh mắt tôi nhìn về phía mình, anh hơi cuộn ngón tay lại.
Sau đó không thay đổi sắc mặt nhìn về phía tôi: “Sao vậy?”
Tôi nâng cằm lên sai bảo: “Cá.”
Trong mắt Lục Kỳ Niên tỏ vẻ hiểu rõ, động tác nhẹ nhàng linh hoạt lấy sạch xương cá ra rồi đặt vào đĩa trước mặt tôi.
Tôi im lặng nhìn anh làm, nhịn không được mà thở dài.
Quả nhiên đã quen, bây giờ đối mặt với tôi vừa nhẹ nhàng vừa thờ ơ.
Cảm nhận được tôi không vui, hệ thống trong đầu lại dỗ dành tôi:
[Không sao, kí chủ, chúng ta nhất định có thể nghĩ được cách tốt hơn để thu hoạch giá trị hận thù!]
Tôi buồn bực phàn nàn với nó:
[Cậu nói xem chúng ta còn cách gì nữa? Cậu biết không, hôm qua tôi nói Lục Kỳ Chiêu rửa chân cho mình, nửa điểm thù hận anh ta cũng không thèm tăng!!!]
Hệ thống suy nghĩ kĩ rồi nhắc nhở tôi:
[Kí chủ, thiết lập của cô là tra nữ phản diện.]
[Tra nữ đương nhiên là phải đùa bỡn tình cảm và thân thể của người khác.]
Tôi mở to mắt, ánh mắt bừng sáng.
Đúng vậy, tôi ở đây để đóng vai nhân vật phản diện mà.
3.
Lục Kỳ Chiêu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ánh mắt không nâng lên, yên lặng ăn cơm.
Nhưng bàn tay nắm chặt đã tiết lộ sự chán ghét của cậu với tôi.
Lục Kỳ Chiêu cực kỳ kính trọng và sùng bá anh trai mình, cậu cảm thấy anh trai mình là người tốt nhất thiên hạ, không nên bị tôi giày vò như vậy.
Tôi sa thải dì nấu cơm trong nhà, để Lục Kỳ Niên phụ trách công việc nấu cơm.
Lục Kỳ Chiêu từng phản kháng rất nhiều lần, nói mình cũng có thể nấu cơm.
Ý muốn tôi bỏ qua cho Lục Kỳ Niên, sau khi bị tôi vô tình cự tuyệt, giá trị hận thù đã tăng thêm năm điểm.
Ánh mắt tôi nhìn về phía Lục Kỳ Niên, ung dung gắp miếng cá kia lên ăn hết, tùy tiện đánh giá: “Cũng không tệ lắm.”
Lục Kỳ Niên cười, giọng nói dịu dàng: “Tiểu thư thích là tốt rồi.”
Điểm thù hận của Lục Kỳ Chiêu lại tăng thêm một điểm.
Tôi ngả ngớn cười, Lục Kỳ Niên tiếp tục, anh bình tĩnh lọc xương cá cho tôi, động tác bình ổn không chút gượng sóng.
Một giây sau, dưới khăn trải bàn kín mít, chân anh rung mạnh một cái.
Lục Kỳ Niên kiên trì tập luyện, cơ bắp khỏe khắn, trầm mặc nhẫn nhịn động tác quá phận của tôi.
Tôi kiềm chế ý cười, tay lại dần hướng xuống dưới.
Đũa bằng bạc rơi xuống bàn phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tôi vô tội chỉ trích anh:
“Động tác cẩn thận một chút.”
Hàng mi anh rung động, liếc mắt nhìn Lục Kỳ Chiêu đối diện rồi lại nhìn về tôi, ánh mắt mang theo sự cầu xin, giọng nói khàn khàn:
“Tiểu thư, đừng như vậy.”
Tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của anh nên thấy rất mới lạ, cũng hạ giọng, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn:
“A Niên, cậu không có quyền từ chối.”
Lục Kỳ Niên quay đầu nhìn tôi, trong mắt là ánh sáng kì lạ.
Quần áo có giá cả không thấp có xúc cảm rất thích, tôi nhẹ nhàng đá vào bắp chân anh:
“Tách chân ra.”
Yết hầu anh hơi động đậy, ánh mắt đen đến mức dọa người.
Tôi không nhịn được mà lại thúc giục:
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh lên.”
Anh cam chịu hạ mắt, dần trầm tĩnh lại, giống như đã từ bỏ giãy dụa.
“Thật ngoan.”
Tôi dịu dàng khích lệ, tay lại không chút dịu dàng nhấn xuống.
Hô hấp của Lục Kỳ Niên như ngừng lại, ánh mắt vội vàng chuyển về phía cửa sổ.
Phía đối diện đột nhiên vang lên âm thanh rơi vỡ, tôi thu tay lại, giật mình quay sang nhìn.
Không hiểu sao Lục Kỳ Chiêu lại làm rơi đĩa xuống đất.
Có thể sợ tôi dùng chuyện này để khiển trách, đuôi mắt cậu ửng đỏ, lông mi cũng ươn ướt, tội nghiệp nhìn tôi.
Tôi nhìn đôi mắt mờ sương của cậu, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Ánh mắt theo bản năng mà nhìn về phía cậu, bàn tay cũng dần dịch ra khỏi đùi Lục Kỳ Niên.
Chỉ trong chớp mắt, hệ thống trong đầu không ngừng thông báo, giá trị thù hận của Lục Kỳ Niên đã tăng thêm năm điểm.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn về phía Lục Kỳ Niên, lúc trước chưa từng phát hiện ra phản ứng của anh lại chậm chạp như vậy, bị tôi bắt nạt xong mới có phản ứng.
Lục Kỳ Niên khó khăn cười với tôi:
“Tiểu thư, cậu còn muốn ăn cá nữa không?”
Tôi cúi đầu nhìn, thịt cá đã không còn dáng vẻ lành lặn ban đầu.
Đạt được mục đích, tôi quay người rời đi.
“Đổ đi.”
4.
Buổi tối, tôi tắm rửa xong xuống phòng khách uống nước.
Đúng lúc gặp Lục Kỳ Chiêu.
Cậu dừng lại, đứng dưới ánh đèn chào tôi.
Dưới ánh đèn cam, lông mi dài của cậu tạo thành bóng trên mặt, im lặng không nói gì.
Tôi chợt nhớ đến dáng vẻ làm vỡ đĩa buổi trưa của cậu, dụ dỗ người khác hơn bây giờ nhiều.
Từ trước đến nay tôi đều không để bản thân chịu thiệt, muốn gì sẽ lập tức đoạt lấy.
Tôi tiến lên phía trước hai bước, tùy ý hỏi:
“Tắm chưa?”
Cậu chớp mắt mấy cái, ánh mắt mơ màng:
“Vẫn chưa.”
Tôi nhìn đôi môi hết đóng lại mở của cậu, suy nghĩ đột nhiên bay xa, không nghe được cậu đang nói gì.
Mãi cho đến khi cậu cúi người xuống trước mặt tôi:
“Đại tiểu thư? Cậu sao vậy?”
Tôi chợt hoàn hồn, khuôn mặt xinh đẹp kia phóng đại trước mặt khiến tôi sửng sốt.
Tôi vô thức nắm lấy tay cậu vuốt ve:
“Tắm rửa xong đến phòng tôi.”
Lục Kỳ Chiêu ngẩn người chớp mắt, sau đó cả người đỏ bừng.
Cậu như bị điện giật hất tay tôi ra, ánh mắt trốn tránh không nhìn tôi, toàn thân lộ rõ sự chống cự.
Tôi không chút để ý cười cười, giữ cằm cậu, ép cậu phải nhìn mình.
Từng câu từng chữ đều lộ rõ sự uy hiếp:
“Cậu không đồng ý sao, vậy được, tôi đi hỏi anh cậu nhé?”
Sự chán ghét trong mắt Lục Kỳ Chiêu sắp tràn ra ngoài, giọng khàn khàn thỏa hiệp:
“Đừng tìm anh ấy, tôi sẽ đến.”
Tôi chờ một lúc lâu vẫn không thấy cậu có hành động gì, nhưng cũng không tránh né, chỉ ngẩn người đứng nguyên cho tôi giữ chặt cằm mình.