Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Mở Trường Mẫu Giáo Trong Hậu Cung - Chương 4
12
Ngày mười hai tháng hai là lễ hội Thần Hoa, cũng là ngày sinh nhật của Hoàng hậu.
Sau khi mùa xuân bắt đầu, bệnh tình của Hoàng hậu dần dần có dấu hiệu hồi phục, Hoàng đế nhân dịp lễ Thần Hoa muốn tổ chức một bữa tiệc mừng thọ cho nàng ấy.
Hoàng hậu vốn định giao cho tôi phụ trách việc tổ chức buổi tiệc này.
Không ngờ Hoàng đế lại đột ngột thay đổi, giao việc này cho Ngu quý phi đã bị lạnh nhạt suốt thời gian dài.
Tôi không hiểu vì sao Hoàng đế lại làm như vậy.
Cho đến khi trong yến tiệc mừng thọ, một sát thủ giả dạng thái giám rút kiếm xông về phía Hoàng đế.
Giống như trong cảnh quay chậm, tôi nhìn thấy các phi tần và nữ quyến hoảng loạn, nhìn thấy các cung nữ và thái giám chạy trốn khắp nơi.
Tôi còn nhìn thấy—
Hoàng hậu đứng dậy che chắn trước mặt Hoàng đế.
Khoảnh khắc Hoàng hậu ngã xuống, tôi điên cuồng đẩy A Dung ra và lao tới chỗ nàng ấy.
“Truyền thái y! Truyền thái y mau!” Tôi vừa ôm lấy bụng Hoàng hậu đang không ngừng chảy máu, vừa hét lên trong đau đớn.
“Chi Ý, ta mệt quá rồi.” Hoàng hậu tựa vào lòng tôi, yếu ớt nói: “Sau này, hãy nhờ cậy vào ngươi chăm sóc Thừa Càn.”
“Không được!” Nước mắt ta không ngừng tuôn rơi: “Ta sẽ không chăm sóc Tạ Thừa Càn đâu, người không được ngủ, con của người người tự chăm!”
Nàng ấy mỉm cười: “Ngươi đúng là ngoài cứng trong mềm.”
Tôi khóc nức nở cầu xin nàng ấy: “Cố gắng thêm chút nữa, cầu xin ngươi, thái y sắp tới rồi.”
Nàng ấy không trả lời tôi, mà nhìn sang Hoàng đế bên cạnh: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế lúc trước còn ngây người giờ mới hồi phục tinh thần, giọng run rẩy: “Ta… Ta đây.”
“Ta không hận người nữa.” Hoàng hậu nói.
“Ta biết người dùng bữa tiệc mừng thọ của ta để thử thách nhà Ngu gia, ta không trách người, chỉ xin người nhìn vào sự hy sinh của cả Lâm gia vì người mà hãy đối đãi tốt với Thái tử và Hiền phi.”
Sắc mặt Hoàng đế khi nghe những lời này lập tức trở nên tái nhợt, môi run run, một lúc sau mới đáp: “Ta… hứa với nàng.”
Nghe được câu trả lời của Hoàng đế, Hoàng hậu mỉm cười nhắm mắt lại, lặng lẽ ra đi trong vòng tay tôi.
Hoàng đế còn muốn chạm vào gò má nàng ấy, nhưng bị tôi tát một cái thật mạnh.
Tôi hét lên với hắn: “Rõ ràng bệnh tình của nàng ấy đã có chuyển biến tốt, tại sao, tại sao người lại đối xử với nàng ấy như vậy!”
“Hôm nay là sinh nhật của nàng ấy mà!”
Tôi suy sụp bật khóc: “Người không có trái tim sao? Đã tính toán giết chết phụ thân và huynh trưởng của nàng ấy, tại sao ngay cả nàng ấy ngươi cũng không buông tha! Nàng ấy là thê tử của người mà!!”
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của nàng ấy.
Rõ ràng sáng nay nàng ấy còn cười và đồng ý với tôi rằng sau khi khỏi bệnh, chúng ta sẽ mang bốn đứa nhò ra khỏi cung dạo chơi.
Rõ ràng nàng ấy là một người tốt như vậy…
13
Vào ngày tang lễ của Hoàng hậu, toàn bộ Ngu tộc bị chém đầu. Nhưng Hoàng đế lại tha mạng cho Ngu Quý phi, chỉ đày nàng ta vào lãnh cung.
Khi tôi đến chất vấn lý do, Hoàng đế chỉ đáp lại một câu: “Không liên quan đến nàng.”
Lúc đó tôi vẫn chưa biết hắn đang ấp ủ kế hoạch trả thù kinh khủng đến mức nào.
Sau khi mắng hắn một trận, tôi giận dữ trở về cung Lâm Nguyệt của.
Từ đó về sau, cứ mỗi lần gặp Hoàng đế, tôi đều chỉ thẳng vào mũi hắn mà chửi mắng.
Lòng lang dạ thú, không bằng cả loài súc sinh.
Hoàng đế cũng không nói gì, mặc cho tôi mắng.
Mắng xong hắn lại ban thưởng cho tôimột đống đồ rồi biến mất.
Sau đó cứ một hai tháng lại đến để bị mắng. Cứ thế lặp đi lặp lại.
Khi Thụy Chiêu được một tuổi, Hoàng đế phong tôi làm Hoàng Quý phi, ném cho tôi ấn phượng. Từ đó về sau không tuyển tú nữa.
Khi Thụy Chiêu hai tuổi, Tạ Thừa Ý năm tuổi, đã có thể vào Thượng thư phòng học.
Từ đó, mỗi ngày tôi không chỉ phải đối phó với Thụy Chiêu đang tập nói, luôn miệng hỏi hàng vạn câu “tại sao”, mà còn phải giám sát việc học của ba đứa trẻ.
Lại một năm nữa đến ngày Thanh Minh, khi tôi dẫn bốn đứa trẻ đến Hoàng lăng tế bái Hoàng hậu nương nương. Một bóng dáng rụt rè thu hút sự chú ý của ta.
Tôi hỏi bà vú canh mộ: “Đó là ai vậy?”
Bà vú do dự một lúc mới đáp: “Là Đại hoàng tử.”
Đại hoàng tử Tạ Thừa Trạch là con của Ngu thị ở lãnh cung. Tôi nhíu mày: “Sao thằng bé lại ở đây?”
“Hai năm trước khi Ngu thị bị đày vào lãnh cung, Đại hoàng tử bị đánh ngất và vứt đến đây, nô tỳ chúng con không biết có phải là thánh ý không nên không dám quản.”
Tính ra Tạ Thừa Trạch năm nay đã 10 tuổi rồi. Nhưng thân hình gầy yếu đó, còn không bằng Tạ Thừa Ý 5 tuổi khỏe mạnh.
Ngu thị hại chết Hoàng hậu, tôi vốn không muốn quản chuyện này. Nhưng trước khi rời đi, Tạ Thừa Cẩn đột nhiên nói với ta: “Giang nương nương, chúng ta có thể đưa hoàng huynh cùng về cung không? Hoàng huynh ở đây ăn không đủ no.”
Tôi sững người: “Nhưng mẫu thân thằng bé đã hại chết mẫu hậu con, con không hận thằng bé sao?”
Về chuyện của Hoàng hậu, tôi chưa bao giờ giấu Tạ Thừa Cẩn.
Tạ Thừa Cẩn nghiêm túc đáp: “Giang nương nương không phải đã nói, tội không đến cha mẹ, họa không đến người nhà, trước đây Đại hoàng huynh đối xử với con rất tốt, người hại chết mẫu hậu cũng không phải là huynh ấy, chúng ta không nên đổ hận thù lên người huynh ấy. Hơn nữa trước đây Mai phi nương nương với người không phải cũng có ân oán, nhưng người vẫn chấp nhận tỷ tỷ.”
Tôi sững sờ, đúng vậy, trước đây tôi quả thật đã dạy bảo chúng như thế. Tội không đến cha mẹ, họa không đến người nhà. Cái chết của Hoàng hậu đã khiến đôi mắt tôi bị hận thù che lấp. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Tạ Thừa Trạch, cậu tôi chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương bị liên lụy mà thôi.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tôi liền đưa Tạ Thừa Trạch cùng về cung, báo cáo tượng trưng với Hoàng đế một tiếng, rồi tôi đưa Tạ Thừa Trạch về cung Lâm Nguyệt nuôi dưỡng.
Mấy tháng đầu, Tạ Thừa Trạch vẫn rất rụt rè. Mỗi ngày ăn cơm đều không dám múc bát thứ hai. Nói chuyện với tôi cũng nhỏ nhẹ như muỗi kêu, dường như sợ làm tôi nổi giận.
Cho đến khi được Tạ Thừa Ý và Tạ Thừa Cẩn dẫn dắt, thằng bé mới dần dần mở lòng.
Khi thằng bé lần đầu tiên rụt rè gọi tôi là mẫu phi theo Tạ Thừa Ý, tôi không sửa lại mà lấy ra túi vải đã may sẵn cho thằng bé: “Ta đã nói với phụ hoàng con rồi, ngày mai con cứ cùng Thừa Cẩn, Thừa Ý vào Thượng thư phòng học nhé.”
Thằng bé nhận lấy túi vải, quỳ xuống khấu đầu với tôi rồi nghẹn ngào nói: “Thừa… Thừa Trạch tạ ơn mẫu thân.”
Cứ như vậy, cung Lâm Nguyệt của tôi trở thành nhà trẻ lớn nhất trong hoàng cung. Tôi một mình nuôi năm đứa trẻ cứ thế trải qua tám năm.
Tám năm đủ để thay đổi nhiều thứ.
Ví dụ như Tạ Thừa Ý từng nói năng ngọng nghịu nay đã trở thành một chú khỉ con tinh nghịch, trong cung trên dưới, ngoài tôi ra không ai trị được nó.
Ví dụ như Tạ Thừa Cẩn vốn thông minh từ nhỏ, nay đã có tiếng nói trên triều đường, trở thành một Thái tử đủ tư cách, còn Thừa Trạch học rộng tài cao cũng trở thành cánh tay phải đắc lực của thằng bé.
Trưởng công chúa Thanh Uyển hai năm trước đã gả cho Thám hoa lang, giờ vợ chồng hòa thuận, không cần tôi lo lắng.
Chỉ còn lại Thụy Chiêu vừa đến tuổi thích làm đẹp là vẫn ở lại cung Lâm Nguyệt.
Vốn cuộc sống đang diễn ra bình yên và tĩnh lặng.
Tôi đã nghĩ rồi, đợi Hoàng đế băng hà, Thừa Cẩn lên ngôi, tôi sẽ ra khỏi cung đi xem phong cảnh tươi đẹp của nước Tề.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, một ngày nọ Ngu thị lại có thể ra khỏi lãnh cung.
Nói tôi không ngờ, không bằng nói là cả sáu cung trên dưới và triều đình văn võ đều không ngờ tới.
Suốt tám năm, lãnh cung nghèo khổ gian khổ không những không làm mất đi nửa phần nhan sắc của nàng, mà còn nuôi dưỡng nàng càng thêm quyến rũ.
Khi nàng cúi đầu khép nép đến bái kiến ta.
Tôi mặt không biểu cảm hắt cả chén trà nóng vào mặt nàng.
Sau đó rút kiếm của một tên thị vệ, đi đến điện Dưỡng Tâm của Hoàng đế.
Khi tôi đặt kiếm ngang cổ Hoàng đế, Lưu công công ôm chân tôi van xin: “Nương nương! Nương nương bình tĩnh!”
“Tại sao lại đưa ả ta ra?” Tôi hỏi.
Hoàng đế như không cảm nhận được lưỡi kiếm đang kề cổ, cúi đầu nhìn tấu chương của mình. Cho đến khi phê xong tấu chương đó, hắn mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Đã đến lúc rồi.”
Tay tôi bỗng mềm nhũn.
Không phải vì lời nói của hắn, mà là ánh điên cuồng lấp lánh trong mắt hắn.
Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không nói được là gì.