Sau Khi Xuyên Không Thành Phản Diện, Ta Không Thể Thoát Khỏi Nam Chính - Chương 4
Nhưng đó lẽ ra phải là chuyện sẽ xảy ra sau khi y trở thành chí tôn lục giới mới phải chứ?
Giữa tiếng kêu thảm thiết của tiểu ma canh cửa, xung quanh truyền đến âm thanh tiếng bước chân quen thuộc:
“Sư tôn, ngày đó không giết chết Thanh Hoài, người có hối hận không?”
Trước khi kịp phản ứng, ta đã bị tấn công từ phía sau. Rồi lại được Thẩm Thanh Hoài cười cười đỡ lấy.
Cốt kiếm có linh tính, sẽ tự động bảo vệ chủ nhân, kẻ có thể tiếp cận gần đến vậy để tập kích, chỉ có thể là người mà ta quen thuộc.
Trước khi ngất đi trong vòng tay Thẩm Thanh Hoài, trong tầm mắt mơ hồ của ta nhìn thấy bóng hình đỏ thẫm kia dán lại gần. Xa xa, dường như còn ẩn hiện một màu trắng lấp lánh mơ hồ.
Sao lại thế này…
Khi tỉnh lại mơ màng, phát hiện mình bị trói trên giường bằng Phược Tiên Tác của Thẩm Thanh Hoài.
Trong tay y đang cầm, rõ ràng là tấm Tù Thủy phù mà ta vẽ bằng máu.
Ta tập trung quan sát y, cho dù y có dùng bùa chú che mắt ta lại, ta cũng không hề có ý định vùng vẫy.
“Sư tôn bình thường miệng lưỡi cứng cỏi, nhưng khi hôn môi người lại mềm mại làm sao.”
Y hôn ta, như một tín đồ phạm thượng, điên cuồng mê muội.
Thông qua đuôi mắt đỏ au, mùi thuốc ở cổ, và dấu ấn đỏ sẫm hiện ra giữa mày của y, sự thật cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
“Từ đầu các ngươi đã là cùng một người, phải không?”
Thân hình của nam nhân khựng lại. Giờ phút này, ta thậm chí còn không biết tên thật của y là gì.
“Sư tôn quả thật thông minh tuyệt đỉnh.” Y lại in một nụ hôn lên mu bàn tay ta, giơ cao hai tay lùi lại, giọng như đang triệu hồi thứ gì đó.
Gương mặt y nhanh chóng biến đổi, khớp hoàn hảo với từng khuôn mặt ta từng gặp.
“Ta là đệ tử của người, là dược sư Ma giới, cũng là thượng tiên.” Y đưa ngón trỏ chặn trước môi, cười bí hiểm, “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ… Ta còn có thể là gió, là ma khí trong cơ thể người, là đóa hoa nở trên mặt đất, là đôi mắt vô hình dõi theo người.
Ta là tất cả mọi thứ tồn tại trong thế giới này ngoại trừ người, là chiếc lồng được thiết kế riêng cho người, không nơi nào không phải ta, đời đời kiếp kiếp, người đều không thể thoát ra.”
Thế giới phía sau y dần hỗn loạn không rõ, nam nhân cũng biến mất vào trong đó.
Từ hư không trồi ra những xúc tu mảnh mai, dần dần hóa thành hình dạng bàn tay con người, vươn về phía ta.
Tiếng cười của nam nhân đã mất đi hình hài giống như đang vang lên trực tiếp bên tai ta. vô cùng vui vẻ:
“Sư tôn, chúng ta đừng bao giờ chia lìa nữa.”
Vừa dứt lời, sương mù dày đặc đã tràn vào tai mắt mũi miệng ta.
Là ngạt thở, hay là hòa làm một với thế giới này?
Ta đã không thể phân biệt nổi.
Giọng nói lạnh lẽo của máy móc vang lên bên tại: “Người chơi đã đạt được kết cục BE, xin hãy bước ra khỏi khoang, để nhân viên kiểm tra sức khỏe.”
Cửa khoang từ từ mở ra, tôi thoáng thấy ánh sáng ban ngày, nhưng suy nghĩ vẫn bị mắc kẹt trong màn sương mù dày đặc.
Tôi là ai?
Trò chơi gì?
“Quỳ, cảm thấy thế nào?”
Bàn tay dịu dàng vuốt ve trán tôi, ta nhìn nơi phát ra tiếng nói, nhưng lại vô cùng kinh ngạc phát hiện khuôn mặt đó giống hệt Thẩm Thanh Hoài.
“Biểu cảm đó của em thật khiến anh đau lòng… Quả nhiên, dù là để tăng trải nghiệm, cũng không nên dùng khuôn mặt của mình để tạo mẫu, anh sẽ sửa lại chương trình ngay.”
Nói xong, y ngồi xuống trước bàn máy tính gõ gõ sửa sửa.
Rõ ràng là dáng vẻ một nhà thiết kế game tận tụy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi giật giật đám ống dẫn, máy đo huyết áp cùng máy thở trên người, khó khăn xoay người.
“Thế giới tiên hiệp mà em vừa thấy trong khoang hạt nhân là dự án mới mà anh đang thử nghiệm, có thể mang lại cho người chơi trải nghiệm như đang đắm chìm trong thế giới ảo, những thiết bị kết nối trên người em giúp cho quá trình mô phỏng cảm giác, thay đổi nhiệt độ môi trường, làm cho trò chơi trở nên chân thực hơn.”
Y đan hai tay vào nhau, chống cằm: “Quỳ, em là người chơi thử nghiệm đầu tiên, đây là do tự em đăng ký mà, quên rồi sao?”
Đôi mắt ẩn sau cặp kính của gã đàn ông cong lên, nhưng ánh nhìn lại ẩn chứa lạnh lẽo.
Cảm giác áp bức không tên khiến toàn thân tôi lạnh run.
“Vậy… anh không phải là Thẩm Thanh Hoài mà em vừa gặp, có đúng không?”
Y nhíu mày nhìn tôi chằm chằm, nhận ra vẻ mặt căng thẳng của tôi liền tươi cười đáp lại: “Em nghĩ như vậy, chứng tỏ trò chơi làm rất thành công, em vất vả rồi, Quỳ, hôm nay dừng ở đây nhé.”
Y lại tập trung vào màn hình máy tính, tùy ý vẫy tay ra hiệu cho tôi: “Uống hết ly cà phê này, anh sẽ đưa em về.”
Tôi không uống.
Bởi vì tôi đã thấy, khi y giơ tay, trong tay áo lộ ra vô số ống dẫn.
Rõ ràng y cũng chỉ vừa mới thoát ra khỏi thế giới đó.
Bộ dạng chuyên tâm của gã đàn ông khiến tôi tin rằng bản thân có thể lén trốn thoát, vì vậy, ta liền âm thầm đi đến cửa, bàn tay run rẩy vặn nắm cửa, nhưng lại phát hiện đã bị khóa từ bên ngoài.
Qua phản chiếu trên tấm kính cửa, tôi giật mình nhận ra khuôn mặt gã đàn ông đã hiện ra sau lưng.
Y mỉm cười, một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Giống như thợ săn đã giăng thiên la địa võng, cuối cùng cũng vây bắt được con mồi đang chạy trốn.
“Sư tôn, người còn muốn trốn đi đâu nữa?”
Bàn tay lạnh giá của y phủ lên tay ta.
-HẾT-