Sau Khi Viết Truyện Pỏn Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 6
Khi trời rạng sáng, giường của Dung Mặc Trì.
Cuối cùng, ánh mắt cũng lộ chút mệt mỏi.
Con ăn ngũ cốc, làm thể là cỗ máy bất tận?
Anh vòng tay qua cổ , giọng chút bất lực:
“Du Du, những gì em … hình như khoa học lắm.”
Tôi vô thức hỏi : “Cuối cùng thì cũng chịu thua ?”
Đó vốn dĩ là điều nên nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo, biết sai.
Anh rút tay khỏi , nghiêng đầu :
“Quả nhiên, em vẫn hài lòng với .”
“Không! Không ! Em hài lòng, đã làm , thật đấy!”
Bây giờ, ngay cả khi khen lên tận mây xanh cũng đã muộn.
Anh kéo chăn lên một lần nữa, ánh mắt quyết liệt:
“Cô giáo dạy rằng, thực hành là cách kiểm nghiệm chân lý duy nhất. Kết luận cần đủ dữ liệu thực tế để chứng minh. Dữ liệu cần lấy từ nhiều mẫu thử khác . Vì , chúng cần thử nhiều lần để kiểm chứng.”
Tôi nắm chặt ga giường, gần như .
Tôi thật sự tự hại chính !
15.
Nếu hôm nay buổi buổi chiều, e rằng sẽ thể bò dậy khỏi giường .
Điều bất công nhất là, Dung Mặc Trì chỉ cần ngủ một giấc đã hồi phục, thậm chí trông còn rạng rỡ hơn mọi ngày.
Anh tươi với :
“Tôi đã đặt một bát cháo cho em. Nhà bếp của khách sạn đang giữ ấm, giờ sẽ mang lên.”
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng đau rát.
Bạn hỏi tại đau?
Ha ha…
Ngồi ghế, chậm rãi nhấp từng ngụm cháo nhỏ, cố gắng tránh bàn đá cẩm thạch mặt.
Dù giờ đây nó đã lau sạch bóng, nhưng thể quên khung cảnh hỗn độn tối qua.
Người đàn ông , ít nhất giỏi trong việc dọn dẹp cùng.
Ăn cháo xong, về ngủ thêm một giấc nữa. Đến lúc dậy, quầng thâm mắt đã mờ phần lớn.
Những cảnh đó cũng khá suôn sẻ.
Ngày thì phim, đêm cũng phim.
Dù đã khóa truyện của , hiểu vẫn biết rõ nội dung.
Anh thậm chí lôi cả những chi tiết trong truyện diễn y như thật.
Rất chân thật!
Thật đến mức thế nào, diễn y hệt như .
Tôi thật sự nhắn nhủ những chị em tiểu thuyết Pỏn:
“Mọi đã thử mà cứ bừa ? Đàn ông thật sự sẽ làm theo đó!”
Không bộ phim nào từng khiến kiệt sức đến thế.
Cuối cùng, bộ Tàn Lửa Dã Hỏa cũng đến cảnh hôn của nam và nữ chính.
Tôi đã sẵn sàng thực hiện cảnh , thậm chí còn tự tin.
Không ngờ nam chính Tần Thư Yến bất ngờ hỏi:
“Đạo diễn, nhất thiết thật ? Hay chúng mượn góc ?”
Một số nam diễn viên sẽ cố gắng tránh làm gì quá mức với nữ diễn viên, và vẻ như Tần Thư Yến là một trong số đó.
Đạo diễn nhíu mày khó xử: “Cậu hỏi Dung Mặc Trì xem!”
Rõ ràng, ngay cả đạo diễn cũng dám quyết định tùy tiện.
Tần Thư Yến, với tinh thần dũng cảm, thực sự hỏi Dung Mặc Trì.
Dung Mặc Trì khẽ nhướng mày, bình thản đáp:
“Vậy thì mượn góc .”
Tôi nghĩ nhầm.
Trước đây, khi hỏi thể mượn góc , đã trả lời như .
Lúc đó, còn tưởng đã phạm điều cấm kỵ của , lo lắng đến mức tim đập chân run.
Vậy mà giờ nhẹ nhàng rằng thể mượn vị trí.
Anh đang đùa ?
Càng nghĩ, càng cảm thấy bực bội.
Khi rời khỏi trường , đã bĩu môi, cảm giác như lỗ nặng, học bao nhiêu chẳng áp dụng.
Về đến khách sạn, còn kịp bùng nổ thì đã nhanh chóng chặn .
Dung Mặc Trì , giọng đầy ẩn ý:
“Hôm nay em thân thiết với Tần Thư Yến như , nên phạt em thế nào đây?”
Rõ ràng, tái hiện một cảnh trong truyện.
Bởi vì trong truyện của , nam chính từng vì nữ chính đóng cảnh thân mật với nam diễn viên khác mà ghen tuông đến phát điên, mượn cớ “phạt” để giày vò nữ chính đến mức tưởng.
Giày vò thế nào?
Là truyện Pỏn, cô nghĩ còn cách nào khác ? Chỉ điều bạn nghĩ , chứ thứ làm .
Mặc dù cảnh do , kịch bản do sắp xếp, cuối cùng vẫn mượn cớ để làm những chuyện mờ ám.
Muốn diễn truyện ngoài đời thật ?
Được thôi, ai sợ ai chứ!
Tôi bắt chước phản ứng trong truyện, ngước mắt lên , ánh mắt yếu ớt, run rẩy.
“Chuyện thể trách em ? Anh mới là biên kịch. Lúc thấy em ôm ấp với nam diễn viên khác, ngăn cản.”
Tôi giả vờ trách móc, đôi mắt như lên án sự vô tình của .
Dung Mặc Trì phối hợp diễn theo, gật đầu đồng tình:
“Đó là vì yêu cầu kịch bản. Không như thì . Trừ khi đổi diễn viên. Em thay thế ?”
Anh đúng là y như nam chính trong truyện – đe dọa, dụ dỗ nữ chính.
Tôi lắc đầu, bấu chặt lấy vạt áo , giọng nài nỉ:
“Đừng, đừng thay em. Em tiếp tục .”
Dung Mặc Trì khẽ cau mày, vẻ mặt bất mãn:
“ nếu tiếp tục , em vẫn sẽ cảnh thân mật với khác. Em xem, làm bây giờ?”
Tôi cắn chặt môi , cố gắng tìm lời thoát thân:
“Vậy thì… trừng phạt em .”
Dung Mặc Trì ngay lập tức nhập vai, ánh mắt rực lửa cháy bừng bừng.
“Đây chính là em đấy nhé!”
Thấy tình hình , vội nhảy xuống khỏi ghế.
“Được , đến đây thôi!”
Những tình tiết trong truyện quá phi nhân loại, thật sự thể diễn , trừ khi đột biến gen thành sinh vật silicon.
Tôi chạy thục mạng về phòng, nhưng chân ngắn thiệt thòi quá lớn.
Dung Mặc Trì chỉ cần một cái kéo tay đã túm .
Tôi chút hoảng loạn, lo rằng sẽ thật sự biến thái như chứ?
“Những gì đó thật sự , thể nguy hiểm đến tính mạng!”
Trừ khi chỉ xem như một công cụ phát tiết, quan tâm đến sống chết của .
Ánh mắt Dung Mặc Trì dịu , như đang kiềm chế bản thân.
“Được, diễn phần . Chúng chuyện khác.”
“Chuyện khác gì?”
Khóe môi nhếch lên, giọng trầm thấp:
“Trong truyện của em, chỉ để nữ chính đóng cảnh hôn với nam diễn viên khác, mà còn sắp xếp cả cảnh giường chiếu. Em đã nghĩ đến đàn ông khác, đúng ?”
Tôi mở to mắt:
“Đó là kịch bản của ! Anh mới là để họ những cảnh đó!”
Đây là truyện Pỏn mà, nữ chính chỉ hôn khác thôi, gì ghê gớm ? Tôi còn để họ lên giường mà!
Tôi vốn là ủng hộ 1V1 tuyệt đối, hiểu nổi mấy chị em kịch bản NP, họ nhầm lẫn gì về giới hạn của cơ thể con ?
Dung Mặc Trì nhíu mày, giọng lạnh nhạt:
“ truyện là do em , cũng là do em sắp đặt.”
Lập luận rõ ràng, thể phản bác.
Tôi im lặng, và lập tức kết luận:
“Em đã nghĩ đến đàn ông khác. Vậy nên phạt em thế nào?”
Sau một hồi vòng vo, cuối cùng cũng kéo vấn đề cũ.
“Truyện tình tiết , tự ý làm bậy!”
Dung Mặc Trì chậm rãi cong môi, giọng điệu đầy ý đồ:
“Đừng quên, là biên kịch. Tôi thể thêm tình tiết.”
Tốt, , lắm!
Ý của là kịch bản sửa thế nào thì sửa ?
Không hổ danh là “tác giả quyền lực nhất”.
Nhìn ánh mắt chịu bỏ qua của , quyết định thả trôi số phận:
“Anh phạt thế nào thì làm .”
Dung Mặc Trì nở nụ đầy toan tính:
“Em chủ động, làm hài lòng.”
Rõ ràng, đây là âm mưu đã chuẩn từ lâu.
Tôi đẩy xuống ghế sofa: “Được thôi!”
Các chị em, khi đàn ông vẻ dễ dàng thì thật hề nhẹ nhàng .
Những quen sống như một chú chó lười biếng, mãi mãi thể trở thành một con bò chăm chỉ.
Tôi lề mề, cố tình làm mọi thứ chậm rãi, vì chịu khổ.
Cuối cùng, khi sự kiên nhẫn của Dung Mặc Trì đạt đến giới hạn, lật , áp xuống ghế sofa, nghiến răng :
“Cố Du Du, em cố ý hành hạ đúng ?”
Không tự nhập vai ? Đáng đời.
Bỗng, một âm thanh leng keng vang lên.
Tôi cúi xuống thì phát hiện mắt cá chân buộc một chiếc chuông nhỏ.
Anh thật sự đã chuẩn cả đạo cụ ?
Chân lơ lửng giữa trung, chiếc chuông theo đó mà lay động.
Dung Mặc Trì xoay mặt , ánh mắt nghiêm nghị:
“Sau còn đóng cảnh hôn với nam diễn viên khác ?”
Tôi mím chặt môi, biết trả lời thế nào.
cho phép trốn tránh.
Anh cứ giữ trong trạng thái nửa chừng, cho giải thoát.
“Trả lời , còn đóng cảnh hôn nữa ?”
Tôi cảm thấy như thiêu đốt, chỉ thể lắc đầu:
“Không… bao giờ nữa.”
“Nhỡ nhận cảnh như thì ?”
Tôi cắn chặt môi:
“Không . Sau cảnh hôn… ưm… em sẽ … nhận nữa.”
“Nếu làm thì ?”
Tôi nắm chặt cúc áo , gắng gượng :
“Em… chắc chắn sẽ làm … ưm…”
Tôi nắm chặt cúc áo , cho , nhưng đàn ông vẫn chịu buông tha.
“Tôi hỏi, nếu làm thì ?”
“Dung Mặc Trì! Anh là đồ tồi!”
Có lẽ, giọt nước mắt nơi khóe mi đã đánh thức chút lương tâm còn sót trong . Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lấy giọt lệ rơi.
“Ngoan, đây là phần thưởng cho em.”
“Reng reng reng ——”
“Reng reng reng ——”
“Reng reng reng ——”
“Reng reng reng ——”
16.
Việc phim Tàn Lửa Dã Hỏa diễn suôn sẻ, gần như mỗi ngày đều kết thúc sớm hơn dự kiến.
Hôm nay, khi trở về khách sạn, nhân viên lễ tân gọi :
“Cô Cố, hôm nay trả phòng, đó là phòng đôi tiêu chuẩn. Cô cần ?”
Tôi lắc đầu ngay lập tức:
“Không cần, cảm ơn.”
Phòng đôi làm thoải mái bằng căn hộ cao cấp, hơn nữa cũng chẳng đáng để tiêu tiền đó.
Tôi thang máy lên tầng 15. Khi đến cửa phòng, thấy tiếng nhạc điện tử ồn ào vọng từ bên trong.
Dung Mặc Trì vốn yêu thích sự yên tĩnh, chắc chắn sẽ để loại âm thanh náo động xuất hiện trong phòng .
Tôi quẹt thẻ mở cửa, và thấy một cô gái đang sofa, mải mê chơi game.
Khi cô thấy , liền nhảy dựng lên như ai bắt quả tang.
“Cố Du Du!”
Tôi thầm nghĩ, là một nổi tiếng, việc cô nhận cũng gì bất ngờ.
biết cô là ai.
“Cô là?”
Ánh mắt cô gái rơi xuống thẻ phòng trong tay , trông càng kinh ngạc hơn:
“Cô thẻ phòng của Dung Mặc Trì?”
Tôi liếc qua đôi dép lông rơi cạnh sofa và bình tĩnh :
“Cô đang dép của .”
Cô gái tròn mắt, nhảy khỏi sofa.
“Ý cô là… cô sống ở đây? Cô và Dung Mặc Trì sống chung?”
Biểu cảm như trời sập của cô khiến bật trong lòng, nhưng thể vui nổi.
“Có vấn đề gì ?”
Lần , câu hỏi của khiến cô mất hẳn phong thái chất vấn.
Cô gái bắt đầu giận dữ:
“Được lắm, Dung Mặc Trì là đồ khốn! Anh đối xử với như ?”