Sau Khi Viết Truyện Pỏn Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 5
Tôi ham vui liền tham gia làm diễn viên quần chúng, đóng vai một trong những kẻ bắt nạt nữ chính – chỉ là nhân vật nền, tổng cộng đúng hai câu thoại.
Trong cảnh đó, nữ chính tạt nước bẩn dùng để lau nhà và còn ném đá .
Đạo cụ đều chuẩn kỹ lưỡng, nước bẩn chỉ là nước sạch pha chút mực, còn đá là loại xốp tạo hình.
vài lần nữ chính hỏng, cô bắt đầu mất kiên nhẫn, trút hết trách nhiệm lên khác.
“Các diễn kiểu gì thế? Cố tình phá ?”
Cô nhặt ngay một hòn đá đất, ném thẳng tới.
Đáng , viên đá là đá thật, đập trúng đầu gối .
Mọi xung quanh đều dồn đến an ủi nữ chính, còn thì dám hé răng, cố nhịn đau diễn nốt cảnh khập khiễng rời .
Vừa bước khỏi đám đông, một đàn ông bất ngờ bước theo, dìu xuống ghế dài bên cạnh.
“Kéo ống quần lên, để xem.”
Dung Mặc Trì lúc đó trông khác gì một sinh viên đại học bình thường. Anh trai đến mức chắc chắn trường thể như . Tôi còn nghĩ lẽ là một diễn viên trong đoàn phim.
Dung Mặc Trì đưa đến phòng y tế, ánh mắt cau khi thấy vết bầm tím lớn đầu gối .
“Đau mà biết kêu? Ít nhất cũng nên để họ bồi thường chút tiền chứ.”
Tôi mỉm lắc đầu:
“Không , nghiêm trọng lắm.”
Tối đó, tình cờ gặp ở sân trường, lúc mới biết là một biên kịch.
Chỉ điều, vẫn còn là một biên kịch mới nghề, nữ chính thay đổi kịch bản tùy ý, cứ như thấy đứa con của khác làm hỏng , đầy bất lực.
Anh tự giễu: “Hỏng thì hỏng, đổi tài khoản chơi từ đầu.”
Tôi an ủi :
“Không , vạn sự khởi đầu nan mà.”
Tôi nhặt hai chiếc lá bạch quả, gấp thành hình con bướm tặng .
“Tôi tin rằng sẽ ngày tự làm chủ, ai thể thao túng !”
Sau , bộ phim đó vì nữ chính dính scandal pháp luật mà hủy.
Còn Dung Mặc Trì, giờ đây quả thực đã vị trí một hai trong giới.
Tôi tắt vòi sen, đưa tay sang giá bên cạnh.
Không gì cả.
Tôi quên lấy quần áo!
A a ——
13.
Tôi rón rén thò đầu qua khe cửa, gọi nhỏ:
“Biên kịch Dung, quên lấy quần áo. Anh thể… thể cho mượn một bộ ?”
Dung Mặc Trì ngoài cửa, vẻ mặt chút cảm xúc, bình thản :
“Để lấy cho.”
Thật sự, thể thản nhiên như ?
Tôi nắm lấy tay nắm cửa, tim đập thình thịch.
Làm chuyện , cũng là lần đầu tiên.
Dung Mặc Trì cầm một chiếc áo sơ mi trắng mang đến.
Tôi hé cửa thêm một chút, định đưa tay nhận thì cánh cửa bất ngờ đẩy mạnh, khiến loạng choạng lùi .
Anh bước thẳng .
Tôi hoảng hốt kêu lên, vội ôm lấy ngực, đôi chân trần ngừng di chuyển vì bối rối.
Trong phòng tắm, nước mịt mù, bầu khí ngày càng trở nên ám .
Tôi khẽ :
“Biên kịch Dung, quần áo… quần áo của .”
Anh im lặng đưa chiếc áo qua, nhưng khi định nhận, buông tay.
Chiếc áo rơi xuống đất, ướt gần hết.
Tôi ngẩng đầu , giọng run rẩy:
“Áo rơi , giờ làm ?”
“Rơi thì dùng nữa.”
Anh bước tới gần, buộc lùi , cho đến khi lưng chạm tấm gạch men lạnh lẽo, khiến nổi cả da gà.
Dung Mặc Trì dùng hai tay chắn trong gian hẹp, ánh mắt đầy dục vọng.
“Hôm nay mượn lá gan của ai ?”
Tôi liếc , trả lời:
“Mượn đó.”
Dung Mặc Trì bật , ánh mắt sâu thẳm dần trở vẻ ấm áp, tựa như hổ phách trong suốt.
Anh nâng mặt lên, cúi xuống hôn.
Tôi nắm chặt cổ áo , đáp nụ hôn.
tại chẳng mặc gì, còn vẫn chỉnh tề thế ?
Bất bình, vặn vòi sen, dội thẳng lên , làm ướt sũng.
dừng , dòng nước len lỏi giữa môi , chảy xuống cổ, tràn qua xương quai xanh, cuốn theo mọi cảm xúc.
Tôi đưa tay gỡ cúc áo , mới nhận áo ướt thật khó tháo.
Ước gì kéo!
Dung Mặc Trì qua tấm màn nước, hỏi:
“Cần giúp ?”
Tôi vỗ nhẹ ngực :
“Tự cởi !”
Chiếc áo của dường như theo lời, vài giây đã rơi lả tả sàn, cùng với chiếc quần.
Khóe mắt Dung Mặc Trì ửng đỏ, bế lên đặt bệ rửa tay.
“Nếu đau, thì cắn .”
Tôi gật đầu, ánh mắt lập tức mở to, cắn mạnh vai , nước mắt dâng đầy.
Cảm giác như một bác sĩ cho kẹo dỗ trẻ con, cầm kim tiêm đâm thẳng cánh tay.
Anh dừng , để thích nghi.
Tôi nới lỏng hàm răng, đấm nhẹ một cái :
“Sao như thế chứ!”
Anh vùi đầu cổ , thấp giọng :
“Tôi sợ em đột ngột dừng như lần . Loại tra tấn đó, chịu nổi thêm lần nữa.”
Nhắc đến chuyện đó, chợt thấy chột .
“Vậy hôm nay, để tùy ý xử lý.”
Anh khẽ nhấc cằm lên, ánh mắt chăm chú:
“Em chắc chứ?”
“Ừm.”
14.
Sự thật chứng minh, khi mạnh miệng, nhất là đo lường giới hạn của bản thân .
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cuộn trong chiếc khăn tắm mềm mại và bế ngoài, cả gần như kiệt sức, thở mong manh.
Quả nhiên, sức chịu đựng của nữ chính trong truyện Pỏn là phi thường đến phản nhân loại.
lẽ, nam chính trong truyện Pỏn thực sự tồn tại.
Dung Mặc Trì giống như một con sư tử ăn no, thư thái, hài lòng, chút mệt mỏi.
Anh lấy khăn tắm lau tóc cho , dùng máy sấy nhẹ nhàng hong khô.
Trong cơn gió ấm áp, đã .
Nửa đêm tỉnh dậy, cổ họng khô rát, phát hiện đôi cánh tay rắn chắc của siết chặt trong lòng.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay , dậy ngoài tìm nước uống.
Lấy từ tủ lạnh một chai nước, uống một cạn nửa chai.
Khi đang do dự biết nên về phòng phòng , thì Dung Mặc Trì bước .
Anh cầm lấy chai nước uống, ngửa đầu uống nốt phần còn .
Yết hầu chuyển động mắt , khiến vô thức nuốt nước bọt.
Cảm giác khát nữa .
Chiếc chai rỗng ném chính xác thùng rác. Ánh đèn vàng ấm áp trần càng làm gian thêm mờ ám.
Dung Mặc Trì bế đặt lên đảo bếp.
“Nửa đêm ngủ, làm chút chuyện khác .”
Tôi lập tức phản bác:
“Tôi chỉ đây uống nước thôi.”
Anh mỉm :
“Nước uống xong , thì làm chuyện khác.”
Tôi tiếp tục tranh cãi:
“Uống xong thì nên ngủ!”
Anh cong môi, ánh mắt đầy hàm ý:
“Trước khi ngủ, làm chút chuyện khác đã.”
Thật sự ngoài làm “chuyện khác”, nghĩ gì khác ?
Tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu những kịch bản tuyệt vời của do khác hộ , vì đầu óc dường như chỉ chứa mỗi “chuyện khác”.
Tôi dậy định chạy trốn, nhưng thoát nổi.
Chỉ bằng một tay, đã khóa chặt cả hai cổ tay , chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo kéo xuống trong nháy mắt.
Nằm mặt bàn đá cẩm thạch, chẳng khác gì một món ngon bày biện bàn tiệc.
Một từ bất chợt hiện lên trong đầu : lễ vật.
Dung Mặc Trì cúi xuống, hít sâu như một loài thú đang đánh dấu bạn đời.
“Cả em đều mang mùi của .”
Tôi gượng ngùng:
“Đương nhiên , dùng sữa tắm của mà.”
Tôi co chân , cố gắng thực hiện chút phản kháng cuối cùng:
“Thật sự muộn lắm . Mai còn phim, để ngủ .”
Dung Mặc Trì kiên quyết bác bỏ ý kiến của :
“Lần đầu tiên, khiến em hài lòng.”
Tôi vội vàng đáp:
“Tôi đã hài lòng !”
Như còn hài lòng, thì thế nào mới hài lòng chứ?
Dung Mặc Trì khẽ lắc đầu:
“Cảnh trong sách của em như thế .”
Tôi tròn mắt đầy kinh ngạc.
“Anh thật sự đã tiểu thuyết của ?”
Như để chứng minh sự nghi ngờ của , bắt đầu liệt kê từng chi tiết:
“Em đã rằng kích thước đáng kinh ngạc?
“Viết rằng tràn đầy năng lượng, bao giờ biết mệt?
“Viết rằng giống như uống xuân dược, chỉ cần thấy em là bắt đầu phát tình?”
Má ơi!
Không tiểu thuyết Pỏn đều như ? Tôi chỉ học theo phong cách của các chị em khác thôi!
Bọn họ hại !
Tôi vội vàng biện bạch:
“Tôi chỉ bịa chuyện thôi, về nữ chính, về .”
Dung Mặc Trì bình tĩnh hỏi , từng câu sắc bén đến mức dám trả lời:
“ khi , em đặt nhân vật nữ chính ?”
Lý lẽ của thật sự quá đáng sợ.
Tôi dám đáp. Nếu trả lời, chẳng thừa nhận đã luôn tưởng tượng trong đầu ?
Cuối cùng, ngày tính sổ cũng đến.
Tôi hôn nhẹ lên cằm , cố gắng làm dịu tình hình:
“Anh đang giận ?”
Anh đáp bằng một nụ hôn nhẹ nhàng:
“Tôi giận, nhưng cần chút ‘lãi’ để bù đắp.”
Những ngón tay khéo léo của bắt đầu lướt da , khơi gợi từng giác quan. Tôi tự chủ , ngẩng lên đáp .
Anh ghé sát tai , giọng trầm thấp đầy mê hoặc:
“Nhấm nháp làn da ngọc ngà của cô , bỏ sót một tấc nào, chẳng em đã như , hửm?”
“Ưm…”
Tôi thực sự nhớ đã gì lúc đó.