Sau Khi Viết Truyện Pỏn Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 4
“Cô ngay cả quyến rũ đàn ông cũng biết, làm đóng vai Sở Kiều ?” Anh giải thích, giọng điềm nhiên. “Nếu học, cũng ép.”
“Học! Tôi học!” Tôi vội vã đáp.
… học thế nào?
Dung Mặc Trì liếc bộ đồ thể thao của :
“Về thay đồ khác .”
“Được thôi!”
Tôi trở về phòng, lục tủ lấy một bộ đồ phong cách nóng bỏng – áo crop top hở eo kết hợp với váy ngắn bó sát.
Chắc chắn mê chết !
Tôi mặt Dung Mặc Trì, cố tạo dáng đường cong “S” cứng nhắc, ném cho một ánh mắt lả lơi:
“Sao , quyến rũ ?”
Dung Mặc Trì nhịn , bình thản đánh giá:
“Quá giả tạo. Đi thay cái khác.”
Được thôi!
Lần , thử phong cách “thuần khiết đầy cám dỗ” đang thịnh hành. Buộc tóc hai bên, mặc váy ngủ dây, cố ý kéo một bên dây váy trễ xuống cánh tay, che ngực đầy ngượng ngùng, cắn môi hỏi:
“Như ?”
Ánh mắt Dung Mặc Trì lặng lẽ một hồi:
“Hình SpongeBob váy khiến mất tập trung.”
Hả?!
SpongeBob thì ? SpongeBob đáng yêu thế mà.
Thay nữa!
Lục tung vali, cuối cùng tìm một chiếc sườn xám cải cách, kiểu dáng gợi cảm với những đường cắt hở .
Nghe phong cách “nửa kín nửa hở” là kiểu quyến rũ nhất.
Tôi búi tóc hờ, mặc sườn xám, lần nữa bước phòng .
Chưa kịp hỏi, đã thấy ánh mắt tối sầm .
Tôi mím môi, biết chắc lần đã đúng ý .
Tôi cầm chiếc quạt lụa trong tay, bước từng bước uyển chuyển về phía , khẽ lay động chiếc quạt.
Ánh mắt của theo sát chuyển động của , như một lưỡi dao sắc bén, lột trần từng lớp vải , khiến cảm giác thể trốn thoát.
Tôi bất giác rút lui, nhưng dường như đã thấu sự do dự của .
Một cái kéo tay mạnh mẽ, xoay ngã xuống đùi .
Một tay đỡ eo , tay nâng chân lên, tháo chiếc giày ngọc trai và vứt xuống đất.
Tôi biết làm gì ngoài co ngón chân vì bối rối.
Dung Mặc Trì rút chiếc trâm cài khỏi tóc , để mái tóc đen dài xõa xuống như thác.
Anh cầm cây trâm, lướt từ cổ chân lên , từng chút một, lúc nhanh lúc chậm, làm vòng tròn da thịt .
Tôi căng thẳng đến mức dám cử động.
Cuối cùng, cây trâm dừng ở chỗ đầu gối, thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ ngay giây , nắm lấy đường xẻ tà của chiếc sườn xám, “xoẹt” một tiếng, xé toạc vải, đường xẻ mở rộng đến tận hông .
Tôi hoảng hốt dùng tay che , đau lòng kêu lên:
“Chiếc váy của !”
Bên tai vang lên giọng trầm thấp đầy dụ dỗ:
“Ngoan, sẽ mua cho cô cái khác.”
Đây vấn đề mua , mà là bây giờ đang trong bộ dạng áo rách quần xẻ, đùi một đàn ông tràn đầy sức hút!
Tôi lo lắng nhích , nhưng thở bên tai trở nên gấp gáp.
“Đừng động!” Anh gầm nhẹ, giọng đầy sự kiềm chế.
Tôi dám động đậy nữa.
Rõ ràng thứ gì đó đang dậy sóng.
Một lúc lâu , dường như đã bình tĩnh .
“Giúp cởi cúc áo.” Anh khẽ ngẩng đầu hiệu.
Tôi chần chừ hai giây, buông tay khỏi vạt váy, bắt đầu loay hoay với hàng cúc áo sơ mi của .
Tay vô tình lướt qua yết hầu gợi cảm của , giây tiếp theo, yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm khàn thúc giục:
“Nhanh lên.”
Tôi chút cam lòng. Tại xé váy của dễ dàng như , còn mở cúc áo mãi xong?
Nghĩ , túm lấy cổ áo , mạnh mẽ kéo một cái.
Không ngờ kiểm soát lực, ba chiếc cúc áo bung , để lộ phần ngực rắn chắc mờ mờ ẩn hiện.
Dung Mặc Trì cúi đầu , cố ý trêu chọc:
“Gấp ?”
“Ai gấp chứ! Tôi gấp, thật sự gấp!”
“Được , cô gấp.” Anh nhẹ nhàng , như đang dỗ dành trẻ con, bế xoay , để ngang đùi .
Anh ngả , dang tay, làm vẻ như phó mặc:
“Giờ cô thể làm bất cứ điều gì với .”
Mắt sáng lên:
“Thật ?”
Hàng mi khẽ run, mang theo một chút mong manh.
Vậy thì sẽ áp dụng ngay cảnh trong tiểu thuyết lên !
10.
Tôi nhanh tay nhặt chiếc cà vạt bên cạnh, hạ lệnh như một nữ vương:
“Đặt tay lưng!”
Khi ngoan ngoãn làm theo, vòng qua eo , dùng cà vạt trói chặt hai tay .
Tôi nhắc nhở:
“Không cử động đấy.”
Giá như thêm ruy băng, sẽ thắt thêm một chiếc nơ .
Tôi tiếp tục tháo nốt những chiếc cúc còn , để lộ cơ bụng hảo, từng đường nét hiện lên rõ ràng.
Quả nhiên, giống hệt như tưởng tượng – đầy sức hút.
Tôi nghịch ngợm chạm vài cái, đó nhanh chóng rụt tay , dồn sự chú ý về yết hầu của .
Tôi thích cách yết hầu của đàn ông chuyển động, mang theo một loại quyến rũ chết .
Tôi chạm tay lên đó, cúi xuống cắn nhẹ.
Từ yết hầu, hôn dọc xuống xương quai xanh, để vài dấu răng mờ nhạt.
Hết hôn chỗ cắn chỗ , chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Thôi hôn thêm tí nữa .
Thơm thật.
Nước miếng lỡ rơi đầy miệng.
Đột nhiên, cổ tay siết chặt.
Dung Mặc Trì biết từ khi nào đã tự cởi bỏ chiếc cà vạt, nắm lấy tay đặt lên ngực .
Một tay khác giữ đầu , kéo xuống hôn sâu.
Tôi gần như đổ bộ lên .
Dưới sự dẫn dắt của , bàn tay nhỏ của chạm dần xuống – qua lồng ngực rắn chắc, mạch đập mạnh mẽ, đến khóa thắt lưng lạnh buốt.
Giữa lúc ý thức dần tan rã, bỗng thấy tiếng kéo khóa.
Tôi giật tỉnh táo, cúi đầu xuống, như điện giật lập tức rụt tay .
Dung Mặc Trì thoáng sững sờ.
Tôi nhanh chóng xê qua một bên, hai tay ôm lấy đầu gối, co .
“Không… . Tôi chuẩn sẵn sàng.”
Dung Mặc Trì thẳng dậy, chậm rãi cài hai chiếc cúc áo còn sót, hai chân bắt chéo, khẽ thở dài.
“Cô về .”
Tôi bối rối đến mức dám , chỉ lí nhí :
“Xin .”
Anh thở dài, giọng điệu dịu dàng hơn:
“Không cần xin , của cô. Cô luôn quyền dừng bất cứ lúc nào. Về , để tự bình tĩnh .”
Rõ ràng chút thất vọng, nhưng thể vì thế mà hy sinh bản thân .
Tôi gật đầu, vụng về rời khỏi phòng.
11.
Sáng hôm , đến phim trường sớm. Trang điểm xong, trong phòng nghỉ, đầu óc mơ màng.
Trong đầu chỉ quanh quẩn âm thanh thở dồn dập của Dung Mặc Trì bên tai tối qua.
Tôi dừng đột ngột như thế, liệu làm ảnh hưởng gì đến cơ thể ?
Ôi trời!
Một diễn viên khác bước , thở dài thườn thượt:
“Biên kịch Dung đến . Hôm nay khó mà sống nổi.”
Anh đến ?
Có vẻ như mỗi lần cảnh của , đều mặt.
Hôm nay, một cảnh múa. Trên sân khấu, nhảy múa đám đàn ông tràn đầy dục vọng, họ cạnh tranh, ganh đua vì .
Độ khó của cảnh là điều khỏi cần bàn.
Khi hàng loạt máy chĩa về phía , ánh mắt vô thức tìm kiếm.
Cuối cùng cũng thấy Dung Mặc Trì ở một góc phòng.
Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng mặc đến mức như đang quảng cáo thời trang.
Anh chậm rãi đưa tay lên, tháo chiếc cúc áo cùng, từng động tác như chậm.
Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, dùng khẩu hình để với :
“Quyến rũ .”
Quyến rũ ?
Được thôi!
Tôi đã thuộc lòng từng động tác trong bài múa. Trong khi uốn éo cơ thể, ánh mắt hướng về phía góc phòng nơi đang .
Từ yết hầu, dõi xuống bờ ngực rắn chắc của , đến đường nét cơ bụng rõ ràng, và cả… thứ vô tình chạm tối qua.
Tất cả khiến ánh mắt tự chủ mà toát lên vẻ mê hoặc.
Tôi thấy một lần nữa mất kiểm soát.
“Cắt!”
Đạo diễn bật dậy, khuôn mặt giấu sự kinh ngạc:
“Tiến bộ nhanh ? Cô cao nhân nào chỉ dẫn ?”
Cao nhân bước chậm từ bên cạnh tới, yên một chỗ, mỉm .
Đạo diễn tiếp lời:
“Diễn , nhưng cứ mãi về phía đó? Máy chính ở đây cơ mà! Làm lần nữa, về phía .”
Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Dung Mặc Trì.
Đạo diễn như nhận điều gì:
“Cô làm gì? Anh là đạo diễn là đạo diễn?”
Dung Mặc Trì khoanh tay đạo diễn, điềm tĩnh :
“Nghe đạo diễn , thêm một cảnh nữa xem .”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Anh đây, chắc vấn đề gì.
Lần , nhập tâm hơn hẳn, cảnh thành chỉ trong một lần.
Đạo diễn hài lòng mặt, gọi cùng xem đoạn phim.
Tôi cũng dám tin trong ống kính là chính .
Từ một cô gái ngốc nghếch hài hước, đã lột xác thành một hồ ly tinh mê hoặc lòng , và tất cả chỉ nhờ một đàn ông.
Rõ ràng, mới là kẻ yêu nghiệt.
Xem xong, Dung Mặc Trì đã biến mất từ lúc nào.
Đi mất .
Những khác trong đoàn hớn hở vui mừng.
Tôi ậm ừ đáp vài câu, xong hai cảnh còn , nhanh chóng trở về khách sạn.
12.
Trong phòng tắm, ngẩng đầu lên, để làn nước mát lạnh xối xuống mặt, cố gắng làm dịu tâm trí.
Khi lấy sữa tắm tay, chợt khựng .
Hương thơm Dung Mặc Trì tối qua bất giác hiện lên trong trí nhớ .
Mùi đó giống với bất kỳ sản phẩm nào của khách sạn, cũng loại từng dùng đây.
Thật sự đặc biệt.
Tôi tắt vòi hoa sen, vội quấn bộ đồ ẩm lên , bước qua gõ cửa phòng đối diện.
Khi cửa mở, hỏi với vẻ bối rối:
“Biên kịch Dung, sữa tắm dùng là loại nào ? Tôi thể mượn thử một ít ?”
Dung Mặc Trì ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua một lượt.
“Tôi lấy cho cô.”
Tôi lập tức bước dài một bước, chắn mặt : “Tôi thể mượn phòng tắm của một chút ?”
Ánh mắt thoáng tối , như thể thấu hiểu bộ tâm tư , khiến cảm giác thấu .
vẫn cố giữ bình tĩnh, ngẩng đầu đợi câu trả lời của .
Một lúc lâu , khẽ gật đầu.
“Được.”
Tôi liền vội vã bước phòng tắm.
Trên kệ để một chiếc chai trắng tròn, thân in chữ tiếng Anh. Tôi bóp một ít , hương thơm y hệt mùi hương Dung Mặc Trì, chỉ là đậm đặc hơn.
Khi những lớp bọt xà phòng phủ kín cơ thể, mùi hương quen thuộc bao trùm lấy , tạo cảm giác như ôm lòng.
Tôi quả thực đã trầm luân .
Phải rằng, từ đến nay đã thích .
Không là yêu từ cái đầu tiên, mà là một khoảnh khắc khiến lòng rung động.
Hồi hè năm thứ hai đại học, một đoàn phim đến trường để ngoại cảnh, chủ yếu ghi hình các phân cảnh thời niên thiếu của nam nữ chính.