Sau Khi Viết Truyện Pỏn Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 3
Tôi lắc đầu, cảm giác mặt nóng đến mức thể luộc trứng.
“Chưa…”
Tôi chỉ là một kẻ lý thuyết mà thực hành.
Dung Mặc Trì nhàn nhạt : “Vậy thì học .”
Tôi ngơ ngác: “Học thế nào?”
Giây tiếp theo, dậy, vòng qua bàn, cạnh , một tay chống lên mặt bàn, giọng trầm khàn hơn vài phần:
“Cô dạy ?”
Tôi như ma xui quỷ khiến, khẽ gật đầu.
Ngay lúc đó, cúi xuống, gương mặt mỹ phóng đại ngay mắt .
Chóp mũi thẳng tắp nhẹ lướt qua má . Anh nghiêng đầu, thở phả lên khóe môi.
“Được ?” Anh hỏi.
Tôi ngẩn ngơ , mất vài giây mới hiểu ý, tim đập như văng khỏi lồng ngực.
Tôi véo mạnh đùi , khẽ gật đầu.
“Ừm… .”
Tôi tự nhủ, tất cả đều vì công việc, vì nghệ thuật.
Vì đã chọn con đường , thể nào cả đời đóng cảnh hôn. Nếu sớm muộn gì cũng đối mặt, thì học sớm còn hơn.
Khởi đầu bao giờ cũng khó, nhưng nếu đối phương là một đàn ông đến mức kinh diễm, thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.
Đôi môi ấm áp của khẽ chạm nhẹ lên khóe môi , như chuồn chuồn lướt nước, từng chút một, xâm chiếm bộ thành trì.
Tôi ngẩng đầu lên đầy bối rối, cảm nhận bàn tay rộng lớn đang đặt gáy , như an ủi.
Hương vị cà phê nồng nàn giữa kẽ môi như lên men, say đắm hơn cả rượu.
Đầu lưỡi khẽ lướt qua, khiến kìm mà bật tiếng rên rỉ khe khẽ, đôi mắt đẫm nước ngước đàn ông mặt.
Ở cách gần như , đôi mắt màu hổ phách của lấp lánh ánh sáng, phản chiếu gương mặt đỏ bừng, mơ màng của .
Tôi… trông như thật ?
Phần da mềm cổ nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi rời khỏi .
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng ngờ bất ngờ nắm lấy eo , nhẹ nhàng nhấc lên và đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch.
Còn , xuống đúng vị trí của ban nãy.
Vị trí đảo lộn.
Cằm một lực nhẹ nhưng thể kháng cự giữ , buộc cúi xuống, tiếp tục nhận lấy nụ hôn sâu đầy xâm lấn của .
Để ngã, đành vòng tay qua cổ , ép sát cơ thể, mượn lực từ để giữ thăng bằng.
Đồng thời đáp nụ hôn của , khiến gần như thở nổi vì hành động khó nhằn .
“Ưm ưm—”
Tôi khẽ đạp chân hiệu, nhưng những buông, mà còn thẳng dậy, áp lực từ càng lớn hơn.
Cơ thể mềm nhũn, ngả ngực , động chịu đựng.
Khi môi và lưỡi rời , gần như tan rã, đầu tựa lên vai , thở hổn hển, như chạy xong một cuộc marathon, rệu rã còn sức.
Dung Mặc Trì nghiêng đầu, khẽ cọ mái tóc , cũng đang điều chỉnh thở.
“Học ?”
Tôi lắc đầu, gật đầu.
Có vẻ như học , nhưng thực sự nắm rõ thì khó .
Dung Mặc Trì ngả , giọng mang chút mệnh lệnh pha chút dụ dỗ:
“Giờ cô hôn .”
Tôi lập tức mếu máo:
“Lại nữa ?”
Tôi đã mệt đến chịu nổi mà!
Anh ung dung đáp, vẻ mặt hợp tình hợp lý:
“Học đôi với hành. Không luyện tập, làm mà thành thạo ?”
Vì đã học đến đây , nếu học cho xong thì chẳng là lãng phí .
Tôi trượt xuống khỏi mặt bàn, nhón chân lên, bắt chước những gì làm, bắt đầu từ nụ hôn nhẹ nhàng nơi khóe môi, dần dần tiến sâu hơn.
Anh để từ tốn khám phá một lúc, nhưng vẻ như kiên nhẫn nổi nữa, một lần nữa chiếm thế chủ động, ôm lòng, mạnh mẽ cướp đoạt.
Trong đầu mơ hồ nghĩ, hôn giỏi như thế, chắc hẳn luyện tập nhiều lắm.
Không biết đã “thực hành” qua bao nhiêu .
Không rõ bao lâu , nụ hôn mới dừng .
Dung Mặc Trì nhẹ nhàng lau môi bằng đầu ngón tay, giọng trầm ấm:
“Được , hôm nay đến đây thôi, nghỉ sớm .”
Tôi ngơ ngác gật đầu: “Chúc ngủ ngon.”
Xoay , chậm rãi bước về phòng .
8.
Hôm là lễ khai máy của đoàn phim.
Khi xuất hiện mặt đạo diễn với hai quầng thâm lớn mắt, ông như thể đang một sinh vật quý hiếm:
“Đừng tối qua cô mấy thứ linh tinh của cô đấy nhé?”
Tôi ngượng chín mặt, chỉ tìm một cái hố để chui xuống.
Hóa ông biết thật.
Vậy mà vẫn để và Dung Mặc Trì ở chung một căn hộ, chẳng lẽ ông ghét lắm ?
Ngay cả phong bao lì xì dày cộm trong tay giờ cũng chẳng còn thấy vui vẻ gì nữa.
Sau khi xếp hàng thắp hương xong, nam chính Tần Thư Yến tổ chức một buổi tụ tập ăn mừng. Tôi định góp mặt thì đạo diễn liếc một cái, nghiêm khắc :
“Cô về ngủ cho . Ngày mai phim mà vẫn đeo cặp mắt gấu trúc , xem mắng chết cô !”
Tần Thư Yến lập tức với ánh mắt đồng cảm, sang mời Dung Mặc Trì:
“Biên kịch Dung, tham gia cùng ?”
Dung Mặc Trì lắc đầu: “Không, mọi cứ chơi vui vẻ.”
Vì mọi đều ăn, chỉ còn và Dung Mặc Trì trở về khách sạn.
Hai khỏi thang máy, cúi đầu lướt điện thoại, xem gần đây khách sạn nào trống phòng .
Vừa đến cửa phòng, đột nhiên một lực mạnh kéo trong.
Những nụ hôn dồn dập rơi xuống như mưa, phủ kín .
Lưng dựa cánh cửa, còn đường lùi. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, phát tiếng động trầm đục.
Tôi trợn mắt gương mặt mỹ mặt.
Dung Mặc Trì hôn khẽ :
“Ôn cố tri tân, tập trung chút .”
Tôi chớp mắt, dẫn dắt đến mức dần dần đáp .
Trong khoảnh khắc, sự táo bạo nảy sinh trong , khiến thử đấu một lần.
Tôi vòng tay qua cổ , chủ động điều chỉnh nhịp điệu:
Anh tiến, lùi. Anh chậm, gấp.
Tôi thử tự kiểm soát tình thế.
Từ cửa phòng đến phòng khách, cuối cùng đẩy ngã xuống sofa, bằng chân trần giữa hai chân , cúi xuống hôn .
Thậm chí, còn cảm giác như đang chinh phục đàn ông .
Khi kết thúc, chống tay lên ngực , đắc ý hỏi:
“Anh thấy ?”
Lồng ngực lòng bàn tay khẽ phập phồng. Anh mỉm tán thưởng:
“Tiến bộ nhanh.”
Được khen, trở nên khiêm tốn:
“Đâu , là nhờ thầy giỏi thôi.”
Nụ của càng rạng rỡ hơn, dậy, nhẹ nhàng xoa đầu :
“Tối nay ăn gì?”
Tôi nhặt chiếc điện thoại rơi thảm, định gọi đồ ăn:
“Để xem gần đây tiệm nào mới mở .”
Vừa mở ứng dụng đặt đồ ăn, chiếc điện thoại đã lấy mất và ném lên sofa.
“Muốn ăn gì, nấu.”
Tôi kinh ngạc :
“Anh biết nấu ăn ?”
“Vừa học xong, nấu cho ai bao giờ. Cô thử xem thế nào.”
Tôi chắc nịch: “Nhất định sẽ ngon.”
Tôi tin tưởng , vì trong truyện , là một nấu ăn giỏi, dù trong bếp thường xảy vài “sự cố” đặc biệt.
thực tế chứng minh, truyện là truyện, còn hiện thực khác xa.
Nhìn đĩa khoai tây sợi to nhỏ đều, màu sắc cháy xém, cùng đĩa sườn xào chua ngọt bốc mùi khét lẹt, biết nên dùng đũa gắp món nào .
Dung Mặc Trì hiếm khi lộ vẻ thất bại:
“Thôi, gọi đồ ăn .”
“Không , ai cũng lúc sai sót, lần chắc chắn sẽ làm hơn.”
Tôi an ủi, lấy điện thoại :
“Pizza ? Hoặc món khô cay cũng .”
Mặc dù thiện lương, nhưng định tự chuốc khổ thân.
Dung Mặc Trì khẽ thở dài:
“Cô chọn , món nào cũng .”
9.
Đoàn phim chính thức bắt đầu .
Dung Mặc Trì với vai trò biên kịch, tuy luôn mặt trường , nhưng mỗi khi xuất hiện, bộ diễn viên đều căng thẳng tột độ.
Có lúc đạo diễn đã hài lòng, nhưng vẫn bác bỏ, yêu cầu .
Yêu cầu của còn nghiêm khắc hơn cả đạo diễn.
Chiều hôm đó là cảnh đơn của .
Dung Mặc Trì và đạo diễn cùng màn hình giám sát, ánh mắt chăm chú khiến bất giác hồi hộp.
Nhân vật đóng là một cô gái bề ngoài trong sáng, nhưng bên trong phóng túng. Loại quyến rũ “ đủ” khó nắm bắt.
Vài ngày qua, diễn chẳng , hôm nay càng tệ hơn.
“Cắt!”
Đạo diễn giận dữ dậy, ném mạnh kịch bản xuống đất:
“Cô xem diễn cái gì đấy? Nếu cô là đàn ông, cô cái dáng vẻ quyến rũ ?”
“Không!”
Tôi đáp quá nhanh, khiến đạo diễn tức đến mức râu cũng run lên.
“Cô cũng biết là ! Tôi thấy hôm nay cô chẳng gì hồn. Thu dọn , về nhà mà luyện tập cho . Ngày mai còn thế nữa, sẽ dời bộ cảnh của cô xuống cuối. Lúc đó cô tự một !”
Lời đe dọa chẳng khác nào hồi nhỏ giáo viên dọa phạt ở lớp.
Tôi rụt rè đáp lời, theo bản năng liếc biểu cảm của Dung Mặc Trì.
Gương mặt cảm xúc, đồng tình với đạo diễn, cũng chẳng an ủi .
Cách đối xử với diễn viên khác cũng y như – mong đợi cao, nhưng khắt khe quá mức.
Mọi thứ đều rõ ràng, công tư phân minh.
Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, nửa buồn nửa chua xót.
Về đến khách sạn, theo thường lệ thì tối nay sẽ là giờ học nụ hôn hàng ngày.
hôm nay, Dung Mặc Trì một lời, bước thẳng phòng .
Tôi một giữa phòng khách, bối rối chẳng biết làm gì.
Chắc vẫn giận vì màn trình diễn tệ hại của hôm nay đ.
Tôi bồn chồn gõ cửa:
“Biên kịch Dung, thể ?”
“Vào !”
Dung Mặc Trì đang cạnh cửa sổ sát đất, tay cầm điện thoại, chân mày nhíu tạo thành một đường rãnh mờ nhạt, như đang gặp chuyện phiền phức.
“Nếu cứ làm càn như , lần đừng mong thu dọn tàn cuộc cho nữa!”
Anh dập điện thoại, ném lên giường.
Có lẽ đã chọn sai thời điểm để .
Tôi lúng túng, biết nên tiến lùi, thì ánh mắt sâu thẳm của đã sang .
Anh hiệu tiến gần.
Chân như tự ý thức, bước về phía .
Khi cách ba bước, đột ngột mở miệng:
“Quyến rũ .”
Tôi khựng , kinh ngạc .