Sau Khi Viết Truyện Pỏn Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 2
Anh nhận bằng cách nào?
Vội vàng xua tay: “Không cần , cần! Anh cứ bận việc của . Đạo diễn đón .”
Dung Mặc Trì thản nhiên gật đầu: “Tôi chính là đón cô.”
A a a!
Tôi rụt góc thang máy như chim cút, trong lòng thì điên cuồng chửi rủa.
Đạo diễn từng lên mạng ? Chưa thấy hot search ? Sao để Dung Mặc Trì đón ? Ông là chết sớm siêu sinh sớm ?
“Tới .” Giọng trầm nhẹ cắt ngang suy nghĩ của .
Dung Mặc Trì lạnh nhạt kéo vali của ngoài.
Cái vali màu hồng phấn của kéo theo, trông chẳng hề lạc điệu chút nào.
Bàn tay cầm thanh kéo dài, thon dài như ngọc.
Tôi dám nghĩ, nếu chạm một lần, liệu hạnh phúc đến phát .
Dù ngôi theo đúng nghĩa, nhưng Dung Mặc Trì sở hữu gương mặt khiến cả làng giải trí ngước .
Chỉ cần một nam thần nào đó dám tự quảng bá nhan sắc, cư dân mạng lập tức lôi ảnh thần thánh của Dung Mặc Trì , ai dám tranh cãi.
Ngoài nhan sắc, còn sở hữu lượng fan đông đảo nhờ tài năng biên kịch.
Ba lần đoạt giải Biên kịch xuất sắc nhất, hai lần đoạt giải Phim xuất sắc nhất – chẳng chỉ để trưng bày.
Rất nhiều diễn viên thấy biên kịch là Dung Mặc Trì liền chen chúc tranh giành một vai, thậm chí sẵn sàng nhận thù lao.
Tuy nhiên, diễn trong phim của cũng dễ dàng gì.
Kịch bản của Dung Mặc Trì cho phép bất kỳ ai chỉnh sửa cắt bỏ.
Nghe , từng hai bộ phim duyệt do vấn đề chủ đề, đạo diễn đề nghị cắt chỉnh để nộp , nhưng nhất quyết đồng ý.
Anh thà để phim kho còn hơn để khác sửa đổi kịch bản của , điều khiến ít chùn bước.
Hợp tác với chẳng khác nào đánh cược cả sự nghiệp.
Hành lang khách sạn trải dài, tấm thảm dày nuốt trọn mọi tiếng bước chân.
Tôi lẽo đẽo theo Dung Mặc Trì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng vô thức nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng, dừng một cánh cửa ở cuối hành lang, quẹt thẻ tạo một tiếng “tít—”.
Tôi tò mò bước theo.
Căn phòng … mà lớn quá mức ?
“Đây là… phòng tổng thống?” Tôi lắp bắp.
Đạo diễn thật là chu đáo, đây là lần đầu ở phòng cao cấp đến .
Tôi cúi gập 90 độ, lễ phép với Dung Mặc Trì: “Làm phiền .”
Không gì thì .
Dung Mặc Trì khẽ xoay khớp ngón tay, chậm rãi mở miệng:
“Thời gian các đoàn phim tụ tập đông ở thành phố điện ảnh, khách sạn hết phòng, chỉ còn căn .”
Anh chỉ tay về phía cửa phòng bên cạnh: “Cô ở phòng .”
Rồi chỉ sang cánh cửa đối diện: “Còn , ở phòng .”
Chưa để kịp phản ứng, đã đẩy cửa bước phòng .
“Dọn đồ xong qua đây lấy kịch bản chỉnh sửa!”
“Ơ…”
Nhìn cánh cửa đóng chặt, vali vẫn kịp mở, cảm thấy thế giới thật kỳ lạ.
6.
Việc đầu tiên làm là mở điện thoại tìm khách sạn xung quanh.
Quả nhiên, bộ đều báo hết phòng.
việc một nữ diễn viên và nam biên kịch ở chung một tầng phòng, ai chẳng thấy kỳ quặc?
Nếu để cánh paparazzi biết, chắc chắn sẽ gây bão.
Tôi gọi điện cho đạo diễn, mong thể đổi phòng.
Đạo diễn nhàn nhạt đáp: “Cô ở chung với cũng !”
“Thôi, !” Tôi ngắt lời ngay.
So sánh thế , ở cùng tầng với Dung Mặc Trì cũng tệ lắm.
Biết sáng mai sẽ trả phòng, thể đổi chỗ.
Tôi lười mở vali, đẩy nó góc tới cửa phòng đối diện.
“Biên kịch Dung, tới lấy kịch bản.” Tôi gõ cửa .
Bên trong tiếng đáp .
Tôi nhớ rõ thấy rời .
Do dự một chút, vặn thử tay nắm. Cửa mở.
Tiếng nước trong phòng tắm vọng , sofa đặt một quyển kịch bản.
Bìa ghi rõ: “Tàn Lửa Dã Hỏa (phiên bản hai).”
Không kìm , xuống lật xem.
Mải mê đến nỗi để ý tiếng nước đã ngừng lúc nào.
Mãi đến khi một đôi mắt cá chân thanh thoát hiện mặt, mới giật ngẩng đầu.
Dung Mặc Trì khoác chiếc áo choàng tắm trắng, những giọt nước trong suốt lăn mái tóc, chực rơi xuống.
Hơi nước mang theo hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm phả từ phòng tắm.
Tim bất giác đập nhanh, vì chợt nhớ đến một phân đoạn trong truyện .
Nữ chính tới thảo luận kịch bản với nam chính, đó dùng dụng cụ đặc biệt trói giường.
Anh phòng tắm, tắm rửa … tận hưởng tế phẩm.
Ý nghĩ khiến giật nảy .
Đó chỉ là tiểu thuyết tự YY, hơn nữa Dung Mặc Trì còn kịp nội dung, là tự dọa .
Cố Du Du, nhanh quăng hết mấy suy nghĩ vớ vẩn khỏi đầu!
Tôi tự mắng , hít sâu một …
Tôi còn kịp hít sâu hết một , Dung Mặc Trì đã mặt, đôi mắt hồ ly đẽ khẽ nheo , vẻ mặt khó đoán.
Ngay giây , cúi xuống, một tay chống lên lưng ghế sofa, áp sát gian chật hẹp.
Những giọt nước tóc rơi xuống, một giọt lạnh buốt nhỏ trúng cổ .
Tôi siết chặt kịch bản trong tay, tim như ngừng đập.
Anh cách quá gần, gần đến mức thể đếm từng sợi lông mi của .
Anh… định làm gì đây?
Chẳng lẽ thật sự định tính sổ với vì cuốn tiểu thuyết ?
Tôi xin ! Tôi hối hận !
Tôi định mở miệng nhận , thì nghiêng , liếc phía , nhẹ giọng :
“Cô dậy một chút.”
“Hả?”
Dung Mặc Trì nghiêng đầu, cúi mắt , bất ngờ luồn tay qua khe chân, bế bổng lên, nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh.
Sau đó, lấy một hộp kính từ khe sofa, chậm rãi đeo kính lên.
Từng động tác đầy vẻ quý phái.
Lúc mới hiểu , hóa nãy giờ đè lên hộp kính của .
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy bối rối.
Tôi từng thấy đeo kính trong bất kỳ sự kiện công khai nào.
“Biên kịch Dung, cận ?”
Dung Mặc Trì chỉnh gọng kính, điềm nhiên trả lời:
“Không, thị lực vấn đề gì, đây là kính chống ánh sáng xanh, đặt hôm nay.”
Ánh mắt xuyên qua tròng kính , hỏi một cách thản nhiên:
“Thấy ?”
Trái tim mới yên của thót lên lần nữa.
Anh đang hỏi kính… là hỏi điều gì khác?
Tôi đã từng trong tiểu thuyết rằng, khi đeo kính gọng vàng, trông như một kẻ lịch lãm sa đọa, đầy khí chất cấm dục.
Giờ đây, đang đeo đúng loại kính gọng vàng đó.
Hình ảnh tưởng tượng trong truyện và thực tế chẳng khác chút nào, thậm chí còn khiến nghẹt thở hơn.
Anh thực sự cuốn truyện đó chứ?
Da đầu tê rần.
Với áp lực tâm lý khủng khiếp, đành gật đầu:
“Đẹp… lắm.”
Dù hỏi gì, cứ là cho lành.
Tôi giơ cao kịch bản trong tay:
“Biên kịch Dung, cái là để xem ?”
Anh khẽ gật đầu:
“Cô xem , vấn đề gì thì đến tìm .”
“Vâng!” Tôi bật dậy như tên bắn.
“Vậy làm phiền nghỉ ngơi nữa!”
Tôi lao như chạy trốn về phòng , nặng nề thở một .
7.
Kịch bản chỉnh sửa lần phức tạp hơn hẳn, yêu cầu diễn viên thể hiện cảm xúc mãnh liệt hơn, khiến độ khó tăng chỉ một hai bậc.
Quả nhiên, diễn phim của Dung Mặc Trì bao giờ dễ dàng.
Tôi lật qua thêm hai tập kịch bản, nhịn mà thở dài.
So với những bộ phim thần tượng não tàn từng đóng, thì đây như thuộc một đẳng cấp khác.
Lúc nhận vai, nội dung như thế . giờ, khi Dung Mặc Trì chỉnh sửa, câu chuyện như đổi mới.
Ai!
Khó quá thôi.
Tôi úp kịch bản lên mặt, mơ hồ thấy bên ngoài tiếng động nhỏ.
Căn phòng , chẳng chỉ và Dung Mặc Trì ở thôi ?
Kéo cửa , thấy đang cạnh đảo bếp, từ từ đổ nước một cái bình.
Có lẽ tiếng động, đầu , hỏi:
“Tôi làm phiền cô ?”
Tôi lắc đầu: “Không, vẫn đang kịch bản thôi.”
Tôi thắc mắc: “Biên kịch Dung, tối khuya thế còn uống cà phê, sợ mất ngủ ?”
Anh ngước mắt lên , khẽ : “Không . Cô thử một cốc ?”
Hương cà phê nồng nàn quyến rũ đến mức vô thức bước đến, xuống bên cạnh đảo bếp một cách ngay ngắn.
Ly cà phê mới pha bốc lên làn khói mỏng.
Tôi thổi nhẹ, chạm lưỡi đã nóng rát.
Len lén liếc đàn ông đối diện, may mà để ý.
Thông tin mạng chẳng tiết lộ gì về gia thế của , nhưng động tác nhấm nháp cà phê của tao nhã đến mức trông như một quý công tử nhà quyền thế, khiến cảm giác như một con lợn rừng đang gặm cám .
Tôi vô thức khuấy ly cà phê, giọng chút bất an:
“Biên kịch Dung, chút thắc mắc về kịch bản, trao đổi với .”
Dung Mặc Trì đặt ly xuống nhẹ nhàng, đôi mắt màu hổ phách sang:
“Cô .”
Dù hiện tại trông khá dễ chuyện, nhưng vẫn thấy căng thẳng.
“Trong phim mấy cảnh hôn, chúng đều thật ?”
“Tất nhiên. Có vấn đề gì ?”
“Không thể giả ?”
“Cảnh hôn giả làm khiến khán giả xúc động? Nếu giả thì thà .”
Không cần suy nghĩ, buột miệng: “Vậy thì cắt cảnh hôn !”
Vừa xong, liền hối hận.
Tôi lấy gan mà tùy tiện chỉ trích kịch bản của Dung đại biên kịch cơ chứ?
Quả nhiên, sắc mặt trầm xuống:
“Cô hài lòng với kịch bản của ?”
Tôi luống cuống: “Không , kịch bản . Chỉ là… chỉ là sợ diễn …”
Sắc mặt dịu : “Cô từng cảnh hôn ?”
Tôi gật đầu chậm rãi: “Đều là giả, đặc tả thì dùng diễn viên thế thân…”
Nếu lần thật, thì đó sẽ là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của .
Nếu hy sinh vì nghệ thuật, liệu tức giận hơn ?
Tôi dè dặt , thấy chỉ khẽ nhướng mày.
“Cô đã từng hôn ai ?”