Sau Khi Viết Truyện Pỏn Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 1
1.
Sau khi thành lời khai tại cục cảnh sát, ký tên và bản kiểm điểm, chẳng dám ngẩng mặt lên.
Hai mươi mấy năm tuân thủ pháp luật, ngờ ngã ở chỗ .
Tôi chẳng qua chỉ vì rảnh rỗi mà một bộ tiểu thuyết 18+ đăng một trang web nào đó, mà cảnh sát tìm đến tận nơi.
Tôi rụt cổ, nhỏ giọng hỏi: “Chú cảnh sát, cháu thông báo công khai ? Loại nền xanh chữ trắng ?”
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn nheo mắt : “Thông báo thì đến nỗi, nhưng đừng nữa. Tìm bạn trai , cô cũng chẳng những thứ như thế !”
“Dạ, , , !”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ai biết, coi như chuyện gì xảy .
Rồi bỗng nhớ điều gì.
“Chú cảnh sát, lần truy quét bắt nhiều ? Bọn họ xử thế nào ạ?”
“Nhiều ? Cô cô và đồng bọn của cô ? Chỉ bắt mỗi cô thôi.”
Tôi sửng sốt .
Trên trang web đó, còn biết bao tác giả táo bạo hơn , làm bắt còn họ thì ?
“Không ! Sao chỉ bắt mỗi ?”
Chẳng lẽ chọn làm ví dụ để răn đe?
“Có định vị IP mạng nhà cô và báo cáo.”
“Ai báo?!”
“Chuyện thể . Sao, cô định trả thù ?”
“Sao thể! Cháu chỉ cảm ơn đó vì đã giúp cháu nhận sai lầm của .”
Tôi nghiến răng đến nỗi tưởng như gãy mất.
Tôi đã cẩn thận đăng truyện trang web nước ngoài, mà vẫn bắt. Không ngờ báo cáo.
Chắc chắn là đối thủ của làm!
Rời đồn cảnh sát, nhận cuộc gọi từ quản lý.
“Alo, chị Thanh, công việc mới …”
“Đừng gọi chị! Cô mới là chị , là tổ tiên ! Viết truyện Pỏn bắt, cô đúng là đầu tiên trong làng giải trí , chết còn khắc bia mộ lưu danh muôn đời!”
Tôi mắng đến líu lưỡi: “Chị, chị biết chuyện từ ?”
“Tự cô lên hot search mà xem!”
Mở hot search , chết điếng.
# Cố Du Du bắt #
# Tác giả bỏ trốn của giới giải trí #
# Nhà văn diễn xuất làm lỡ việc #
Hóa một đến đồn để hòa giải đã nhận , lén , lén chụp tung tin lên mạng.
Vừa mới yên tâm ai biết, ngay đó cả mạng đã biết hết.
[Gì cơ? Cô gì? Tôi tin, trừ khi đưa thử!]
[Tôi một bạn ung thư giai đoạn cuối, nguyện vọng duy nhất là truyện của Cố Du Du. Mọi giúp cô thực hiện !]
[Phong cách kỳ quặc thì gặp nhiều , văn phong kỳ quặc thế là lần đầu.]
[Ngày xưa các minh tinh lật xe vì trốn thuế mua dâm; giờ thì vì truyện “nóng”.]
[Tuân thủ pháp luật đương nhiên là quan trọng, nhưng việc mang lợi ích cho độc giả là một trách nhiệm nặng nề và lâu dài!]
Tôi lật vài trang, đành úp điện thoại xuống.
Cuộc đời ngắn ngủi vài chục năm thôi, thoáng chốc là trôi qua.
2.
Về nhà, việc đầu tiên làm là kiểm tra số dư ngân hàng, lấy máy tính gõ lạch cạch.
Ngay cả thi đại học cũng nghiêm túc thế .
Trừ các khoản vi phạm hợp đồng, tiền phạt, vẫn còn dư một chút.
Tiết kiệm chắc cũng sống vài năm.
Kéo tủ quần áo , lôi hết đồ hiệu nhà tài trợ từng gửi, treo lên các trang đồ cũ để bán.
“Bán hết!”
Kể từ giờ, làng giải trí còn Cố Du Du, nhưng truyền thuyết về sẽ còn mãi.
[Một ngàn hai ?]
[Không , một ngàn tám, bớt một xu!]
[Tôi là học sinh, giảm giá ?]
[Không đủ tiền thì gọi thầy cô mua, họ tiền!]
[Có thể giao dịch trực tiếp ?]
[Dù là giao dịch bánh bao cũng !]
Sau vài giờ cãi chí chóe với mua, chẳng bán món nào.
Hoặc nghi ngờ là hàng giả, hoặc vung đao đồ long chém loạn
Nếu là đây, đồ chạm còn dừng ở mức giá , giờ đến tên cũng dám ghi lên.
Tôi thở dài, định tắt máy.
“Ting!”
Tin nhắn đến: “Mua thành công, vui lòng gửi hàng sớm.”
“Ting!”
“Ting!”
Tôi lật đật mở trang bán hàng, phát hiện mọi món đồ đã bán sạch.
Tôi vui sướng chuẩn đếm tiền thì tin nhắn mới nhảy .
[Cô là Cố Du Du ?]
[Cố Du Du, truyện cô tên gì?]
[Cố Du Du, cô đúng là Cố Du Du ?!]
“Ting!”
Não ong ong.
“Tôi Cố Du Du!”
“Cố Du Du là ai?!”
Đến nước , chỉ hủy cả danh tính của .
Tôi mở hot search:
# Cố Du Du bán tháo chạy trốn #
Hóa chiếc váy hiệu chỉ hai chiếc thế giới, một cái ở thương hiệu, một cái là của .
Và đã bán nó.
Bán !
Đây chẳng khác gì tự thừa nhận.
Tôi choáng váng.
3.
[ là nhanh chân, lần đầu tiên thấy trốn nhanh thế, định rút khỏi làng giải trí luôn ?]
【Đừng mà, rút khỏi giới thì , nhưng thể để truyện ?】
【Không , cô gì chứ? Chỉ là thích thôi mà. Chẳng lẽ chỉ vì mấy đồng nhuận bút thối mà bắt cô ?】
【Mọi thể tử tế hơn ? Cô chỉ vài truyện “nóng”, bán thân cũng chẳng trốn thuế, thể tha thứ lần ? Nếu cô nữa thì đây!】
Tôi biết những cư dân mạng đang giúp đang hại nữa.
Nếu bóc phốt thì làm sống nổi?
Việc nhất định chấm dứt ở đây!
Tuy nhiên, đã đánh giá thấp sức mạnh thần thông của cư dân mạng lần .
Một đã tung hai bức ảnh chụp màn hình.
Một là thông tin tài khoản “cá khô” của , và một là tài khoản trang PO của tác giả “Dương Dương Lộc Minh”. Hai hình đại diện giống y hệt.
【Nếu nhầm, thì “Dương Dương Lộc Minh” chính là Cố Du Du.】
Da đầu lập tức tê rần.
Nếu biết sẽ ngày , thà đặt tên là Quan Phi Trương Dũ chứ bao giờ chọn “Dương Dương Chiu Chiu”.
Nửa số cư dân mạng đã lặn lội tìm truyện , nửa còn thì đang hỏi cách vượt tường lửa.
Vẫn còn kịp! Phải cứu vãn ngay!
Tay run rẩy, chuẩn đăng nhập trang quản trị để khóa bài .
Không ngờ thời khắc mấu chốt, mạng trục trặc, thể truy cập .
Trong vài phút ngắn ngủi, hot search xuất hiện thêm:
# Cố Du Du Dung Mặc Trì #
# Dung Mặc Trì nam chính truyện Pỏn #
# Cố Du Du cũng dám #
【Ôi trời, nam chính tên Dung Mặc Trì! Là Dung Mặc Trì đấy! Chị Du, chị thật đúng là dám đấy, cần mạng sống nữa ?】
【Nữ diễn viên hạng ba trong giới giải trí và nhà biên kịch vàng về những chuyện tiện miêu tả, chị Du khiêm tốn quá nhỉ? Giờ thì nổi , trực tiếp vọt lên hạng nhất luôn!】
【Tôi thậm chí còn dám tỏ tình với thích, chị Du đã lái “xe nóng” trong truyện đồng nhân ! Chị, nhận của em một lạy.】
Không những nhạo , họ còn tích cực tag Dung Mặc Trì trong phần bình luận:
【Biên kịch Dung, mau xem , thành nam chính .】
【Biên kịch Dung, Cố Du Du thầm mến , biết ?】
【Biên kịch Dung, nếu định kiện, hãy liên hệ . Tôi chỉ dự thính thôi.】
Tốt thôi, ai quan tâm đến sống chết của cả!
Đột nhiên, thấy trong bình luận đầu thêm một dòng hồi đáp.
Dung Mặc Trì: 【Có link ? Tôi kỹ.】
Lập tức ném link truyện.
Giờ đây tranh giành thời gian nữa, mà là giành mạng sống của .
Vội vã nhấp link, tiến thẳng trang chính, khóa bộ nội dung chỉ trong một nhịp thở.
Tôi thở phào nhẹ nhõm màn hình máy tính, định soạn vài câu phủ nhận ba lần, thì thấy Dung Mặc Trì đăng một ảnh chụp màn hình “404”.
Anh thậm chí còn lịch sự hỏi cư dân mạng: 【Đây ý là đã xóa bài ?】
4.
Không chứ!
Anh thực sự định ?
Nếu để thấy thành một kẻ độc chiếm, điên cuồng thì giết mới lạ!
Hành động của đã gây một loạt phản ứng dây chuyền.
Tối hôm đó, một cuộc thanh lọc diễn . Theo thống kê đầy đủ, hơn hai ngàn truyện đã khóa chỉ trong một đêm, các tác giả đều dậy khóa bài giữa chừng.
Một đám cư dân mạng mạng tru lên đầy phẫn nộ:
【Aaaaa! Cố Du Du, chị khóa truyện, tất cả đều là nhà mà, gì thể cho chúng xem?】
【Chị Du, chúng quan trọng, quan trọng là biên kịch Dung đang đợi, mau mở !】
【Chị, cho chị làm chị duy nhất của . Gửi riêng cho , thề cho ai xem!】
【Tôi chỉ năm chương thôi, năm chương! Còn thấy tí thịt nào, mà chị đã khóa ? Rốt cuộc thì cái gì là thật đây!】
Tôi chết, là thật!
Tôi kéo vali , vơ vội vài bộ quần áo, định chuồn để tránh bão.
Vừa bước cửa thì đụng ngay quản lý từ thang máy lao .
“Cố Du Du! Cô định ?”
“Rời khỏi Trái Đất!”
Tôi quản lý tóm cổ lôi về.
“Giờ mới biết chạy ? Sao chạy sớm hơn? Cô ngày ngày rảnh quá , nhất định tạo chút chuyện cho tuổi thọ của rút ngắn !”
Tôi rụt cổ, dám hó hé.
Đợi chị mắng xong, nhanh nhảu dâng cốc nước:
“Chị uống nước , mắng tiếp.”
Chị Thanh: “…”
Có lẽ thái độ tệ, hoặc chị đã mắng mệt.
Chị Thanh thở dài: “Cô biết biên kịch phim sắp tới của cô là ai ?”
“Ai? Ai chứ? Chị mau chị nhầm !”
Tôi nắm chặt tay, tên đó từ miệng chị một lần nữa.
“Dung Mặc Trì! Biên kịch của Tàn Lửa Dã Hỏa!”
Giết còn hơn!
Đang nghĩ nên tìm dây thừng treo cổ , chợt nhớ một điều.
“Không , ! Đoàn phim chắc chắn sẽ sớm tìm hủy hợp đồng. Chị Thanh, chị xem hợp đồng ghi bao nhiêu tiền phạt?”
Chị Thanh lạnh: “Vừa nhận cuộc gọi từ đạo diễn, bảo sẽ khởi sớm, ngày mai cô qua đoàn làm phim.”
Trong đầu chỉ vang lên bốn chữ:
Trời! Muốn! Diệt! Tôi!
5.
Chiều hôm , tới thành phố phim trường.
Trời đã tối.
Đoàn phim sắp xếp khách sạn.
Khi cửa thang máy mở , gần như biến mất ngay tại chỗ.
Dung Mặc Trì vốn định bước , nhưng khi thấy lùi .
Anh giữ nút mở cửa thang máy:
“Vào , phòng cô ở tầng 15, đưa cô lên.”
Tôi vô thức sờ khẩu trang mặt.