Sau Khi Trọng Sinh, Ta Chọn Khất Cái (*) Để Trả Thù - Chương 4
16.
Khóe miệng nâng lên, nghiệt duyên với nàng chung quy vẫn khó mà cắt đứt .
Ta dậy, nhạt một tiếng: “Chu đạo trưởng, mấy lời riêng với ngươi, chúng thể sảnh chuyện ?”
Vẻ mặt Chu Nghiệp nghiêm túc hơn, đầu đôi mắt vô tội của Chu Nhược, im lặng một lúc mới một chữ “”.
Ánh nến trong sảnh sáng lên, khi chuyện với hơn nửa canh giờ, ánh mắt Chu Nghiệp trở nên nặng nề, xa xa đã thấy Chu Nhược ở hồ sen chờ .
Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ nhạt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng khiến nàng xinh hơn, nàng chạy chậm đến bên cạnh , nhỏ giọng : “A , và tỷ tỷ chuyện xong ? Nhược Nhi đói bụng.”
Thật giống một con thỏ trắng đơn thuần vô hại nha.
“Ừm.” Chu Nghiệp xoa đầu nàng , vẻ mặt chút nghiêm trọng, đầu về phía : “Nhược Nhi còn nhỏ nên sẽ để nàng ở phủ học sĩ, làm phiền Thẩm tiểu thư thay chăm sóc nàng, đến ba tháng sẽ mang dược liệu giải độc rắn về.”
Hắn lần nữa cúi đầu khuôn mặt Chu Nhược, ngơ ngác : “Đến lúc đó, Nhược Nhi của sẽ nữa…”
*
Liên tục năm ngày từ khi Chu Nghiệp rời , Chu Nhược đều trốn ở trong phòng, đúng hẹn phân phó nha mang cơm ba bữa đến, còn cái gì cũng làm.
Ngày thứ sáu, nàng cuối cùng cũng xuất hiện.
Có câu thế nào nhỉ? Tiện nhân thường già mồm?
Nàng đối xử với nhiệt tình một cách thái quá, khác ngày đầu tiên gặp mặt, cũng cảm thấy bất ngờ chút nào, kĩ năng diễn của nàng vẫn luôn .
Mẫu thân nể mặt nàng là Chu Nghiệp nên đã đối xử với nàng khá khách khí, nhưng nàng biết điểm dừng mà luôn đến viện của mẫu thân quấy rầy sự thanh tịnh của bà.
Khi nàng lần nữa xuất hiện, ngoài cửa viện ngăn , nàng bắt đầu lóc : “Yên tỷ tỷ, chỉ chăm sóc phu nhân nhiều một chút…”
Ta trực tiếp ngắt lời: “Không cần, mẫu thân tự chăm sóc.”
Khuôn mặt nhỏ của nàng tái , về tiếp tục đến viện của mẫu thân nữa.
Hai tháng khi Chu Nghiệp rời , lẽ Chu Nhược cảm thấy đã quen thuộc với nên hẹn chùa miếu ở vùng ngoại ô để tham gia lễ phật.
“Yên tỷ tỷ, trong kinh thành mấy đứa nhỏ mất tích, cũng biết do yêu quái quấy phá, chi bằng chúng đến chùa Pháp Minh ở ngoại ô bái thần khấn phật cầu bình an .”
Ta im lặng nàng .
Kiếp nàng cũng những lời , vì lúc đó đang mang thai nên cảm nhận sự vất vả của mẫu thân, suy nghĩ nhiều đã đồng ý với nàng , cuối cùng mới xảy chuyện đó…
Lần cũng rảnh mà chơi cùng nàng nữa, trực tiếp từ chối.
Nàng cũng gì, cũng nhắc .
Chạng vạng tối ba ngày , phát hiện A Mãn suýt chút nữa c.hết đói ở ngoài cửa hông, ngờ nó đến với hai năm.
Ta phái đưa nó phủ dốc lòng chăm sóc, tự cho nó ăn.
Nó ngoan, ăn no sẽ ở bên chân nhẹ nhàng làm nũng.
Chu Nhược cũng tới nhưng nàng dám gần, chỉ ngoài cửa nhẹ nhàng : “Yên tỷ tỷ, A Mãn vô cùng thích tỷ đó.”
Ta ngạc nhiên, đầu về phía nàng , khóe miệng nhếch lên: “Ta từng với ai sẽ đặt tên cho nó là A Mãn, ngờ đoán suy nghĩ của , chuyện … cũng quá trùng hợp nhỉ?”
Nụ của nàng nhạt dần, trong giây phút đối mặt với , đôi mắt nàng chuyển thành màu đen xì, khóe miệng nâng cao tạo thành một nụ quỷ dị.
“A… Bị phát hiện .”
17.
Ta dậy khép cửa phòng .
Ta giữ lấy cằm nàng , một tay khác vuốt khóe miệng đang nâng lên của nàng , ánh mắt lạnh đến thấu xương: “Ta ghét nhất là kiểu thế , quá khó coi.”
Chu Nhược linh hồn điều khiển khống chế, cơ thể thể cử động, nhưng nàng cũng hoảng hốt mà chỉ chằm chằm: “Ta đã bố trí xong cục diện ở gần thành, Thẩm Yên, đời của ngươi đã định sẵn là quân cờ c.hết trong tay mà thôi.”
Nói xong nàng ha ha.
Nét mặt chút thay đổi, nâng tay đập mạnh gáy khiến nàng bất tỉnh: “Vậy cũng chắc, ngươi cầm cờ đen, cũng cờ trắng trong tay. Xem ai là đến cuối cùng .”
Nhìn ngã mặt đất, Hồng Liễu trói nàng trông coi, để cho nàng tiếp xúc với ai.
Sau đó chờ Chu Nghiệp trở về…
Sau đó tách linh hồn rời .
Hôm đó khi ở sảnh chuyện, đã kể những chuyện mà Chu Nhược làm ở kiếp , đó kết hợp với những chuyện xảy gần đây, cảm giác như đã tìm điều gì đó bất .
Đầu tiên, đôi mãng xà vốn ở trong núi tu luyện, vì kinh thành công kích đầu tiên?
Tiếp đó, đời chọn Tạ Đường làm phu quân, chuyện tương lai đều thành biến số, tại con cái của đôi mãng xà chọn làm để phụ thuộc đến khiêu khích chứ? Một thư sinh yếu đuối như thể so sánh với tráng hán thể trạng khỏe mạnh ?
Ngoài Chu Nghiệp , là ai cho xà yêu biết và Tạ Đường hận cũ?
Thứ ba, linh hồn của A Mãn cho biết, kiếp Chu Nhược lén lút cấu kết với hồ yêu phản phệ, đời nàng chọn hợp tác với xà yêu, chẳng lẽ… nàng cũng trọng sinh ?
Điều cuối cùng chính là tấm bùa hộ thân vàng , Chu Nghiệp nàng cũng một cái, đó nhất định là vị lão giả cho. Nếu đoán sai, nàng cũng là hai linh hồn, chỉ là một là lương thiện nhà họ Chu, còn là linh hồn tà ác độc rắn tác động mà xuất hiện.
Nghe đến đây Chu Nghiệp ngẩn , mắt ngoài cửa mới kể cho một chuyện bí ẩn khác.
Thật lúc sinh Chu Nhược đã là một dị dạng, một hai đầu, hơn nữa còn đều ý thức riêng, khi sinh xong, mẫu thân rong huyết mà qua đời, hài tử một chút đã buông tay nhân gian.
Phụ thân ôm hài tử, ánh mắt phức tạp, lúc chạm hai cái đầu đã một cái cắn nát ngón tay.
Ông phát hiện một đầu răng nanh, hai mắt đen ngòm, tiếng chói tai như tiếng quỷ, căn bản giống như tiếng của trẻ sơ sinh.
Mà giống yêu quái.
Vì mang tai họa đến cho bách tính, ông hết cách, đành lấy lưỡi liền c.hém cái đầu .
Không ngờ Chu Nhược vẫn sống , cũng trưởng thành bình thường, nhưng năm năm , phụ thân họ treo cổ tự v.ẫn.
Có lẽ ông cảm thấy hổ thẹn với đứa bé .
“Nhược Nhi đến năm mười lăm tuổi vẫn gì khác thường, mãi cho đến khi độc rắn khống chế mới xuất hiện thêm linh hồn của khác…”
Chu Nghiệp im lặng, nghĩ tới điều gì đó, sự thống khổ trong ánh mắt càng rõ hơn: “Sau khi giết xà yêu, nàng nhào lòng , dung mạo và cơ thể thay đổi chút nào so với ba năm , khi đó đã biết rõ, năm đó g.iết c.hết là Nhược Nhi thật, thật đáng c.hết!”
Hắn hai tay của ảo não thôi.
Ta hạ ánh mắt, thở dài : “Giải thoát cho nàng , nếu như cơ thể đó hại quá nhiều , chịu tội sẽ là Chu Nhược thật.”
Lúc như thể thấy nhịp tim đang đập loạn của dần dần bình tĩnh .
“…Được.”
18.
Ta và Chu Nghiệp đã giao ước với , trong vòng ba tháng, tìm máu phượng hoàng để tách linh hồn, còn ở kinh thành kiếm chế Chu Nhược.
Hiện tại là nàng tự để lộ, cũng thể để yên .
Sau khi tỉnh , nàng phản kháng mà ngoan ngoãn giường ngâm nga hát ca dao, bình tĩnh đến quỷ dị khiến hoài nghi.
Mấy ngày nay, trong kinh thành xảy án mất tích của mười một đứa trẻ.
Trực giác cho biết chuyện nhất định liên quan đến Chu Nhược.
Ta đến hỏi nàng , nhưng nàng chỉ với , là kiểu điên cuồng đến run rẩy thở nổi.
Lúc chuẩn rời , nàng lên tiếng: “Nữ thần điên của Quan Khuyết Đường sẽ cho ngươi biết.”
Dứt lời, nàng xoay sang chỗ khác, tiếp tục ngâm nga ca dao của .
Ta nửa tin nửa ngờ, một đến Quan Khuyết Đường, bộ khoái nữ thần giữ ở thiên phòng hậu viện, ai dám gần.
Một bộ khoái dẫn qua, khi mở cửa xong lập tức lấy cớ chạy mất, dường như sợ ở bên trong.
Ta định tinh thần .
Chi thấy nữ thần tỏa sáng ngày xưa bây giờ đang bẩn thỉu, y phục rách nát trong góc hẻo lánh nhất, trong miệng ngừng lẩm bẩm: “Tám… mươi một… Tám mươi một linh hồn…”
Ta cau mày, nàng đã mất hai hồn sáu vía, chỉ còn một hồn một vía nên thần chí mới còn tỉnh táo.
Thấy xung quanh ai, niệm chú thi triển linh thuật, tìm hồn vía đã mất của nàng về.
Sau khi hồn vía hòa làm một, ánh mắt nàng trở nên tỉnh táo hơn, cũng thẳng lên, giọng đột nhiên lớn hơn: “Miếu Bát Quân, hiến tế mười một hài tử, tám mươi mốt linh hồn, song thân huyết nhục (1) làm đường, thể thông âm dương!”
(1) song thân: cha mẹ, huyết nhục: m.áu thịt
“Thẩm Yên, ngươi còn kịp ngăn ? Ha ha ha…”
Giọng đột nhiên dừng , nàng ngã xuống đất ngất xỉu.
Ta như sét đánh.
Nguy !
Chu Nhược lừa .
*
Ta vội vàng hồi phủ, căn phòng giam giữ nàng trống khống, phụ mẫu cũng thấy .
Hồng Liễu và những khác trong phủ ngã mặt đất, khi tỉnh đều nhớ rõ chuyện gì đã xảy .
Giống lúc khi Chu Nhược đánh ngất xỉu.
Trong phòng của nàng lộn xộn, mặt đất vết m.áu, bình phong mấy chữ bằng m.áu: Miếu Bát Quân.
Cũng biết là máu của ai.
Ta dám chần chừ, chuẩn phủ cứu .
Lúc lao cửa thiếu chút nữa đụng trúng một .
Áo ngoài của Chu Nghiệp dính đầy bụi bặm, mặt đều là sương gió, trong mắt là sự mệt mỏi, chắc đã lâu nghỉ ngơi.
Hắn nâng cái túi trong tay lên, vẻ mặt hiện ý : “Cuối cùng đã tìm máu phượng hoàng ở vùng địa cực…”
Thấy vẻ mặt đúng, nụ của cứng , về phía lưng : “Có chuyện ?”
Ta đơn giản kể qua cho .
Tay đang cầm túi của nắm chặt , ánh mắt trầm xuống: “Là lúc đưa nàng .”
, là lúc cần .
19.
Chúng nhanh chóng đến miếu Bát Quân.
Lúc mới chỉ giờ thân (1), miếu chùa ngay thường hương khói nghi ngút nay ai, bốn phía âm trầm một cách dị thường. Cửa lớn màu đỏ mở rộng, thoáng qua đã thấy tối tăm u ám.
(1) 3-5h chiều trong ngày
Dường như một sức mạnh thần bí nào đó đang vẫy gọi linh hồn.
Ta suýt nữa đã mê hoặc, là Chu Nghiệp giữ chặt lấy .
“Cẩn thận chút, miếu chôn hàng ngàn binh lính, âm khí quá nặng, nếu như quỷ vật mê hoặc sẽ kéo đến Địa Ngục Vô Gián, khó thể luân hồi.”
Hắn tạo cho một thần chú giữ tỉnh táo, đề phòng yêu quái nhân cơ hội tấn công.
Bước đại đường, tám tượng thần vốn trang nghiêm lúc trợn trắng mắt, môi đen răng nanh giống như ác quỷ địa ngục khiến sợ hãi.
Lúc , một bóng dáng lắc lư cây cột, và Chu Nghiệp lập túc tiến đến, phát hiện đó chỉ là giấy giống trông miếu hàng ngày.
Hơn nữa còn ai đó vẽ thêm đôi mắt.
Người xưa câu: Người giấy vẽ thêm mắt sẽ thêm linh hồn.
Chúng còn gì, trong hành lang đã xuất hiện tiếng , là Chu Nhược.
Ánh mắt Chu Nghiệp tập trung , về phía thần quân phía trong cùng, miệng niệm chú, một phù chú màu lam lập tức bay trói Chu Nhược đang trốn ở chỗ đó.
Nàng chút sợ hãi nào, ngược càng tươi hơn: “Thấy ? Đây đều là kiệt tác của đó, thần quân ác tướng, càng càng thấy thú vị ?”
Thấy chúng trả lời, tiếng của nàng đột nhiên dừng , lời dần trở nên quyết liệt:
“Ta bộ nhân gian thấy vẻ mặt ghê tởm của thần tiên, câu vận mệnh phàm đều do thần quyết định, sinh là ác cũng gì sai ?”
“Đây đều là do ông trời ghi sai sổ sinh mệnh, là trời sai!”
Càng càng hận, cơ thể Chu Nhược bắt đầu biến thành trang giấy, trong chớp mắt đã biến thành giấy giống như trông miếu .
Mà nàng đã trốn đến đình viện.
Nửa gương mặt là dáng vẻ của giấy, mắt thường và mắt giấy di chuyển đồng đều, cuối cùng nàng về phía Chu Nghiệp, nửa mặt nở nụ quỷ quyệt: “A , biết phụ thân chết như thế nào ?”
Ta về phía Chu Nghiệp, ánh mắt run lên, trong mắt là sự tối tăm đang cố gắng kiềm chế.
“Đêm đó chiếm lấy cơ thể Chu Nhược, quấn dây gai lên cổ ông , tự tay ghìm ông c.hết, giống như lúc ông dùng đao c.hém đứt đầu , chút do dự.”
“Khác biệt đó là, ông đáng chết, còn thì vẫn sống.”
Nói đến đây nàng lớn, cơ thể từ từ chìm bóng tối.
Ta đuổi theo nhưng Chu Nghiệp ngăn : “Chỗ nàng giăng kết giới, phụ mẫu ngươi chắc vẫn còn trong miếu Bát Quân.”
Dứt lời, cắn nát ngón tay dùng m.áu vẽ bùa ném tám hướng, huyết phù nhanh chóng phản ứng ở vị thần phía đông nam.
Một giây , tượng thần tự động di chuyển sang một bên, một cửa động lập tức xuất hiện.
“Ta đuổi theo Nhược Nhi, ngươi cứu …” Hắn làm chú hộ thân cho , thân hình động đã đến cửa, dừng một chút : “Chú ý an .”
Ta mím môi gật đầu.”
Đây lẽ là lần tạm biệt cuối cùng của chúng .
Bảo trọng, Chu đạo trưởng.
20.
Càng sâu trong địa động càng cảm nhận rõ âm khí từ địa phủ.
Ta cố gắng bình nhịp tim, chân bước nhanh hơn, qua cánh cửa cao đến nửa của tầng cuối cùng tiến một căn phòng tối om.
Ta ăn viên dược cuối cùng của , đưa tay niệm chú, thể thấy một linh hồn, hai linh hồn, ba linh hồn… Các linh hồn ngừng hiện lên chiếu sáng căn phòng.
Những linh hồn chắc là những binh lính đã tử trận trăm năm .
Trong phòng mười một quả trứng, bên trong còn mơ hồ tiếng hài tử .
Chắc là những hài tử đang mất tích .
Ta nhíu chặt mày, định tiến lên cứu . lúc một cái bóng cao thô như gốc cây đánh về phía , lập tức điều khiển linh hồn ngăn nó , ngờ thấy một khuôn mặt quen thuộc…
Tạ Đường!
Giờ phút thân đuôi rắn, mặt vảy xanh, đôi mắt xếch hung dữ , ánh mắt chứa đầy hận ý.
“Thẩm Yên, cuối cùng ngươi cũng tự tìm đến cái c.hết …”
Ta phí sức tránh đòn tấn công của , lùi mấy bước lần nữa xác nhận ánh sáng mơ hồ.
Nửa nửa rắn mặt , ngờ đúng là Tạ Đường.
Thấy chuyện, trườn đến bên cạnh những quả trứng , dùng đuôi rắn dài của vây quanh, khẩy với : “Nhìn bất ngờ ? A Nhược kiếp ngươi và thù với , cho nên đời xà yêu mới để mắt đến , nếu lúc sắp chết, A Nhược cho ăn mật rắn thì đã chết từ lâu .”
“Thẩm Yên, dùng tình cảm chân thành để chờ đợi ngươi mà ngươi hại thành thế , trái tim ngươi cảm thấy áy náy ?”
Tình cảm chân thành?
Áy náy?
Ta .
Cười giống như Chu Nhược, phát run cả , đến mức thở nổi.
“Ngươi còn mặt mũi tình cảm chân thành với ?” Ta thẳng mặt , chút sợ hãi dáng vẻ dọa lúc của : “Kiếp ngươi vì Chu Nhược mà hiến cho hồ yêu, ngươi biết chịu bao nhiêu tra tấn mới c.hết ? Hài nhi của , nàng mới thành hình đã cắn nuốt, nàng tội tình gì ?”
Ánh mắt của ngừng một chút, chút kinh ngạc nhưng vẻ mặt chút thay đổi: “Chỉ là cục thịt mà thôi.”
Nghe mà xem, cũng khác gì kiếp .
Với mà , đó chỉ là một cục thịt biết chuyện mà thôi, nhưng đối với thì khác.
Đó là cùng dòng m.áu với .
Ngoài phụ mẫu , đó là yêu nhất.
“Tạ Đường, chân thành gì đó đã còn quan trọng nữa , áy náy cũng còn ý nghĩa nào nữa, báo ứng nhân quả mới là điều ngươi nên nhận.”
Ta điều khiển linh hồn bốn phía tấn công , kịp phòng , linh hồn trói chặt.
Hắn liều mạng giãy dụa nhưng tránh thế nào cũng , đuôi rắn thật dài vung qua vung , căn bản đánh linh hồn.
Lúc một nữ quỷ lưỡi dài trèo lên , vẻ mặt thê lương : “Tạ lang, cần nữa ? Những lời thề non hẹn biển và những lúc mặn nồng bên , quên hết ?”
Lúc Tạ Đường thấy nàng , trong mắt xuất hiện sự hoảng sợ.
.
Đây chính là vị thiên kim nhà Lưu thái úy đã Tạ Đường vứt bỏ mặt mọi , hôn phối đã mang thai, còn tình lang vứt bỏ, nàng chịu nổi những lời đàm tiếu xung quanh, cuối cùng ôm bụng bầu hai tháng t.reo cổ tự v.ẫn.
Khi đó thai nhi đã linh hồn.
Bây giờ hai mẫu tử đã trở thành linh hồn, oán khí nối thẳng đến nhân gian.
“Tạ lang, xem, hài nhi của chúng chào đời .” Đang , bụng nàng đột nhiên trở nên lớn nổ tung, một đứa trẻ miệng đầy răng nhọn Tạ Đường chảy nước bọt: “Ôi chao, con con đói bụng…”
Tạ Đường hoảng sợ hét to, ánh mắt về phía , đau khổ cầu xin: “Thẩm Yên… Yên Yên, mau cứu , chết, chết!”
“Chỉ là cục thịt mà thôi, ngươi keo kiệt như chứ?”
Vẻ mặt lạnh lùng, xong câu lập tức rời , giống như đã đối xử với ở kiếp .
Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng kêu gào đau đớn của , mãi đến khi âm thanh dần dần dập tắt.
Hắn chết .
Trong lòng sự thoải mái như trong tưởng tượng, chỉ sự bình tĩnh lạ thường.
Ông trời vốn dĩ luôn công bằng.