Sau Khi Trọng Sinh, Ta Chọn Khất Cái (*) Để Trả Thù - Chương 1
1.
Đêm trăng tròn ngày mười lăm, Tạ Đường nấu canh nấm tuyết, tận mắt uống hết.
Trước khi mê man ngủ , thấy ánh mắt lạnh lùng dứt khoát của .
Khi tỉnh , đã ở động hồ ly.
Phu quân của mang đến cho hồ yêu thải âm chỉ vì cứu Chu Nhược…
Người trong lòng của .
Hồ yêu nhe răng nanh sắc nhọn của , lông tơ thân nó toát mùi hôi thối khiến khác buồn nôn, ánh mắt tham lam của nó từ xuống , cuối cùng dừng vùng bụng, giọng bén nhọn mang theo sự hưng phấn: “Cơ thể thuần âm mang thai đứa nhỏ thuần dương, ha… đúng là mỹ vị.”
Ta vô cùng hoảng sợ, liều mạng nắm lấy vạt áo Tạ Đường, nước mắt bất lực chảy dài gò má: “Phu quân, dẫn , sợ!”
Hắn đầu sang một bên thèm để ý, mà thứ nửa nửa hồ từng bước gần .
Cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đỉnh đầu, về phía Tạ Đường, đau khổ cầu xin: “Trong bụng đã cốt nhục của , đó là con của chúng , thể đối xử với con như , đừng bỏ mà!”
Hắn hất tay , vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ngày lễ phật gặp sơn phỉ, là A Nhược đã liều lĩnh cứu ngươi, nhưng ngươi làm như việc gì mà về phủ…”
“Nàng chết là vì ngươi, Thẩm Yên, một cục thịt đổi lấy mạng của nàng , đáng giá.”
Không, như .
Ta giải thích nhưng trong đầu trống rỗng, giống như thứ gì đó che mất kí ức của .
Ta còn sức lực ngã mặt đất, nước mắt nóng bỏng chảy xuống đất, giống như trái tim lúc , rơi xuống vực thẳm.
Tạ Đường cầm đan dược hồ yêu cho rời .
Thứ đợi chờ là những tra tấn vô tận.
Giây phút khi lìa đời, cơ thể xé rách, dường như thể thấy tiếng đau khổ gào của con và âm thanh cắn nuốt tham lam của hồ yêu.
…Tạ Đường.
…Tạ Đường!
Ngươi oán hận cũng , nhưng hài tử là vô tội, ngươi đứa nhỏ trở thành vật hi sinh chứ?
Dựa cái gì chứ?
Nếu thể làm , sẽ ném tú cầu cho ngươi trong ngày kén rể đó…
Hô hấp như ngưng , bên tai là những âm thanh ồn ào.
Ta đột nhiên mở to mắt. thật sự về ngày kén rể .
Ta trọng sinh .
2.
“Tiểu thư, , Tạ công tử ở bên !”
Nha Hồng Liễu chỉ tay về một phía, hưng phấn nhảy cẫng lên.
Ta về hướng nàng chỉ, Tạ Đường trong đám , ánh mắt rạng rỡ tinh thần phấn chấn, dường như quyết tâm chọn trong lần kén rể .
Ha, đương nhiên tự tin .
Mấy tháng , dùng thi họa để kết bạn với ở Ngọc Ẩn Trai, mỗi câu mỗi chữ trong lúc ngẫu nhiên cũng đều là tính toán.
Lần kén rể cũng sắp xếp vì .
Chỉ tiếc xem trọng Thẩm Yên , mà cần danh xưng rể hiền của nội các đại học sĩ.
Hư tình giả ý chỉ vì thăng tiến từng bước mà thôi.
Ta trào phúng , một đám cầu thân nhưng thể phó thác .
Giờ lành đã đến, mẫu thân lưng thúc giục, tâm trạng phiền muộn, ánh mắt vô tình qua tên ăn mày ở góc tường.
Áo vải lam lũ bẩn thỉu, mái tóc dài rối bù vẫn còn dính rau, vô cùng lôi thôi.
Lúc tiếng huyên náo nhưng ngửa đầu ngủ say, mấy lần vài đứa nhỏ chạy qua thu chân vô cùng kịp thời.
Trùng hợp ?
Lúc , đồ bên hông rơi , lấp ló khuỷu tay.
Đó là…
Ta vô cùng hào hứng, trực tiếp ném tú cầu lên tên ăn mày .
Hai mắt nhắm nghiền nhưng chỉ một tay đã đón , còn nghiêng ôm tú cầu ngực, tiếp tục ngủ say, tiếng ngáy như sấm đều đặn vang lên, vật vì xoay mà lộ rõ.
Quả nhiên.
Ta mím mười nhạt, cần phí công tìm nữa .
Tất cả mọi mặt đều kinh ngạc đến nín thở, khi Hồng Liễu hô lên một tiếng, chén trà trong tay mẫu thân rơi xuống đất, mọi bắt đầu ầm ĩ bàn luận.
Ai cũng tin, đường đường là thiên kim nhà học sĩ chọn một tên ăn mày làm vị hôn phu.
Người kinh hãi nhất đương nhiên là Tạ Đường.
Khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ của như xuất hiện vết rách, với ánh mắt thể tin nổi, trong ánh mắt còn mấy phần trách cứ.
Thứ vốn nên thuộc về nay một tên ăn mày chiếm lấy, thể nhịn ?
Ta nở nụ xinh .
Tạ Đường, con đường đến với quyền lực của ngươi đời xác định dừng tại đây .
3.
Sau khi phụ thân biết đã vô cùng tức giận, phái gọi đến từ đường phạt quỳ.
“Ngày đó con nhất định đòi tổ chức ném tú cầu kén rể, đã ý trung nhân của , Yên Nhi, chẳng lẽ tên ăn mày bẩn thỉu chính là ý trung nhân của con ?”
Ta cúi đầu rên một tiếng.
Thấy Tạ Đường tài hoa phong lưu, khiêm tốn hữu lễ là đã tùy tiện tin mấy lời đường mật của .
Kiếp lúc thành thân, vẫn còn tương kính như tân với , ân ái khiến nào nghi ngờ, đã cầu phụ thân vận dụng quan hệ lấy chức quen lễ bộ thị lang cho .
Về khi phân phủ, đến một năm đã đưa Chu Nhược cửa.
Trong đêm tối, Tạ Đường ôm ngực, cẩn thận vuốt ve an ủi, luôn mồm hứa hẹn: “A Nhược là ở quê của , mang nàng phủ cũng chỉ vì cho nàng một con đường mưu sinh mà thôi, vị hôn thê của sẽ chỉ là nàng, Yên Yên, nàng tin ?”
Hắn chân thành bày tỏ, chút giả dối nào.
Buồn là lúc đó vẫn tin.
Bây giờ…
Ta nặng nề dập đầu, ngữ điệu bình tĩnh: “Nữ nhi bất hiếu, đến lúc kén rể mới rõ bộ mặt thật của , lúc đó hồ đồ nên mới tùy tiện ném cho khác. Việc nữ nhi sẽ tự giải quyết, phụ thân cần lo lắng.”
Phụ thân sững sờ, lúc và ông , ông định gì đó nhưng mãi vẫn nên lời, mãi một lúc mới thở dài: “Con ngoan, đối với nữ nhi mà , thanh danh là quan trọng nhất.”
“Nữ nhi hiểu rõ.”
Sau khi quỳ hai canh giờ, đến chỗ của mẫu thân, bà đã phái đưa tên ăn mày phủ sắp xếp để đề phòng miệng lưỡi đời.
Bà trách móc , chỉ đau lòng cho con đường nhân duyên của .
Ta trấn an bà một lúc mới Hàn Hương viện, viện Hồng Liễu đã chạy , vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thư, Tạ công tử đợi ở cửa hông đã lâu, đợi sẽ .”
Ha, đúng là vũng bùn nhão dễ gỡ bỏ.
“Hắn đợi thì để đợi, chết cũng nha môn đến nhặt xác.”
Hồng Liễu dừng một chút, cẩn thận dò xét tìm cớ lui xuống.
Ta bóng lưng nàng , thầm thở dài một .
4.
Hai ngày Tạ Đường vẫn chờ .
Hồng Liễu thương hại kể cảnh đó làm buồn .
“Nếu như ngươi đau lòng cho nam tử như thì để làm chủ cầu thân cho ngươi, thế nào?”
Dứt lời Hồng Liễu đã lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nhận .
“Ngươi sai.” Ta xổm xuống, nâng cằm nàng lên, đôi mắt đầy sức sống đẫm lệ của nàng : “Nhớ rõ, nam nhân càng mắt sẽ càng dễ lừa gạt ngươi, đừng ngốc nghếch làm một con mồi đợi làm thịt mà biết.”
Ví dụ như .
Có lẽ do ánh mắt quá chăm chú, nàng giật , một lát mới gật đầu như giã tỏi.
Kiếp , tuần khi Chu Nhược phủ, Hồng Liễu đã chết, nàng treo ngược, lúc phát hiện trông cực kì khủng bố. Nàng mất tích nửa tháng mới phát hiện, lúc nàng mặc váy lụa đỏ, chân giày thêu lục.
Trước lẽ sẽ dám nghĩ, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ, thể nàng đã yêu vật hút khô…
Ai làm, cần cũng biết.
*
Tạ Đường đợi ở ngoài cửa hông ba ngày vẫn khiến qua đường bắt đầu bàn tán.
Gã sai vặt đến bẩm báo lúc thức dậy.
Hồng Liễu yên lặng trang điểm cho , thoáng qua một khối ngọc lục giác trong hộp trang sức, trong lòng lập tức cảm thấy phiền chán.
Đó là tín vật Tạ Đường tặng .
Ta cầm khối ngọc lên, cẩn thận vuốt ve, cuối cùng nhịn mà nhếch môi chế giễu.
Một khối ngọc kém chất lượng mua ở đầu đường lời giả dối của nâng cấp thành ngọc bích gia truyền, đúng là thể lừa gạt nữ tử đang chìm đắm trong tình yêu.
Chỉ vì các nàng sẽ tự lừa dối bản thân.
Ta gặp Tạ Đường, y phục vốn chỉnh tề của lúc đã nhăn nhúm, bóng dáng chán nản, giây phút thấy , đôi mắt xám xịt mới hiện lên ánh sáng, hai chân tê cứng lảo đảo gần đến phía mấy bước.
“Yên Yên, nàng đến … Hôm đó cơ thể nàng khó chịu nên mới ném sai ?”
Giọng khàn khàn, xong khiến mủi lòng thương tiếc, còn vô cùng “tri kỉ” mà tìm lí do cho .
Ta lạnh nhạt khuôn mặt , nhớ đến hài nhi còn chào đời của , càng cảm thấy chán ghét hơn.
“Mong công tử chú ý thân phận, ngươi công khai chờ bên ngoài phủ học sĩ ba ngày, làm hỏng thanh danh của ?”
“ chúng rõ ràng đã hẹn ước xong…” Hắn hé đôi môi khô nứt nẻ của , ngừng lắc đầu, đó nghĩ đến gì đó mà : “Nàng quên , chúng tín vật.”
Chưa bao lâu đã nhiều tụ tập.
Cho nên tất cả đều thể lời của .
Ta hừ lạnh, lấy khối ngọc từ tay Hồng Liễu, mặt Tạ Đường, ném nó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Hắn im lặng nên lời.
“Thật ngại ngùng, một khối ngọc kém chất lượng mà thôi, thể bồi thường cho ngươi hai mươi khối khác, đừng sai đưa đến đây nữa.”
Ta cầm khăn lụa, cẩn thận lau tay cầm ngọc bội, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ, mỉm duyên dáng : “Chân tình của ngươi ở trong mắt còn sạch bằng bùn chân .”
5.
Hắn thể cần mặt mũi đây chờ như , căn bản quan tâm đến sự quan trọng của thanh danh đối với nữ tử khuê các, chỉ sợ, sợ vất vả diễn kịch mấy tháng thành công cốc.
Kiểu vì lợi ích của bản thân như thế càng thấp kém hơn khối ngọc kém chất lượng .
Nếu như , cũng cần nể mặt nữa, trực tiếp giải quyết sạch sẽ chuyện mặt mọi .
Ta, Thẩm Yên, đời chút liên quan nào với kẻ xa .
Cơ thể Tạ Đường run lên: “Yên Yên…”
“Im ngay, danh xưng tiểu thư khuê các là thứ một ngoại nam như ngươi thể gọi ? Huống hồ tiểu thư nhà hiếm khi xuất phủ, dù cho xuất phủ cũng bằng kiệu liễn, thể quen biết với ngươi ? Nếu còn ăn bừa bãi, sẽ sai ngươi đưa ngươi đến quan phủ điều tra!” Đại nha Hồng Ngọc bên mẫu thân nghiêm nghị quát khiến Tạ Đường á khẩu gì.
Ta chỉ lạnh nhạt vẻ mặt khó coi ngừng thay đổi của .
Nói nhiều với thêm một câu cũng là đang tự sỉ nhục bản thân .
Giằng co với nửa chén trà, cúi đầu nhẹ, tiếp đó cô đơn , khổ : “Tiểu thư cao quý như đương nhiên sẽ dính dáng gì đến tú tài nghèo khổ như , cũng đúng, thiên kim tiểu thư cẩm y ngọc thực biết tình cảm quý giá đến mức nào chứ?”
Kĩ thuật diễn thật đấy, nếu đã từng nhẫn tâm bỏ rơi thì cũng sẽ tin.
“Lòng cũng sẽ thay đổi, nếu như ngươi thật lòng cầu thú thì ở đây quấy rối như ?” Ta thu nụ , ánh mắt sắc lạnh chằm chằm: “Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem, lúc ngươi những lời thấy ngại ?”
Nét mắt lập tức cứng , đó bắt đầu trở nên ủ rũ.
Cũng đúng, xem tình cảm như trò chơi, kiểu gì sâu trong lòng cũng chút hoảng hốt.
Tạ Đường .
Hắn vớt vát chút mặt mũi cuối cùng của , lung la lung lay rời trong ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi .
Vai hề rời sân, khán giả đương nhiên cũng sẽ ồn ào giải tán.
Cũng chỉ là một thư sinh nghèo leo lên phú quý mà thôi, đáng tiếc thủ đoạn vụng về, tự bịa đặt một khối ngọc rởm làm bảo bối mang lừa gạt.
Kết quả tình nguyện chọn một tên ăn mày cũng cần nam tử dối trá như thế .
Quả nhiên là chuyện hiếm thấy đời.
Chuyện của lẽ sẽ thành đề tài chuyện của bách tính khắp kinh thành trong thời gian rảnh rỗi, nhưng quan tâm, tương lai thế nào còn rõ, chút khó khăn mắt cũng chẳng thấm cả.