Sau Khi Trói Buộc Với Hệ Thống - Chương 3
11
Tôi và theo hệ thống cùng bị Thẩm Tranh mang về Thẩm gia.
Trên đường trở về, lòng tôi như chết lặng.
Hệ thống ở một bên tự kiểm điểm.
“Tôi thật sự là quá ngu ngốc, lại quên mất anh ta biết đọc suy nghĩ.”
“Lại còn quang minh chính đại ở trước mặt hắn thảo luận chuyện bỏ trốn.”
Tôi: “Không phải chỉ có một mình anh ngu ngốc đâu.”
Cuối cùng, chính tôi và hệ thống đã tự mình tìm tới đường chết.
Để giữ mạng sống, tôi ôm chặt con trong ngực, véo đùi mình một cái, lập tức khóc nức nở: “Con của mẹ, sau khi con lớn lên có thể sẽ không gặp được mẹ rồi.”
“Để mẹ nhìn con thêm lần nữa.”
Tôi khóc đến chân thành tha thiết, nhưng Tiểu Bảo có vẻ như cảm thấy tôi đang chơi đùa với nó, mở to đôi mắt đen láy nhìn tôi.
Ở một bên, khóe miệng của Thẩm Tranh giật giật, chịu không nổi trò diễn của tôi, anh ta vươn tay, định ôm Tiểu Bảo từ trong lòng tôi đi.
Một giây sau, Tiểu Bảo vung tay lên, tay anh ta trực tiếp chạm lên ngực tôi.
Tôi: “…!”
Thẩm Tranh: “…!!”
Hệ thống: “!!”
Tiểu Bảo: “Oa?”
12
Ngay lập tức, mặt Thẩm Tranh đỏ bừng.
Anh ta vội vàng rút tay lại, giọng nói bối rối luống cuống đến lắp bắp.
“Tôi, tôi không phải cố ý.”
“Tôi, tôi, tôi không phải lưu manh, em tin tôi đi.”
Tôi đương nhiên biết Thẩm Tranh không phải cố ý, nhưng vừa nghĩ tới những “chuyện xấu” lúc trước tôi đã làm với anh ta, tôi khẽ cắn môi, nhất thời cố gắng nặn ra chút nước mắt.
“Thẩm Tranh, tôi biết lúc trước tôi không xứng với anh, hiện tại anh cũng khinh miệt tôi, coi như là hai bên không thiếu nợ nhau.”
“Anh thả tôi và Tiểu Bảo ra đi.”
Tôi cũng không hy vọng anh ta sẽ đối xử tốt với tôi sau khi đưa tôi về Thẩm gia.
Hạ thuốc, lăng mạ anh ta, sờ mông anh ta, từng chuyện từng chuyện đều không oan uổng.
Nghe vậy, Thẩm Tranh ngẩn người.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt phức tạp, sau đó sắc mặt thay đổi, từng chữ nhấn mạnh: “Khương Tảo Tảo, em tính chơi xong rồi bỏ chồng sao!”
Tôi bị sốc.
“Cái gì mà chồng?”
“Anh muốn tôi phải chịu trách nhiệm sao?” Tôi thử mở miệng.
Hệ thống xen vào: “Đồ ngốc, Thẩm Tranh muốn cô chịu trách nhiệm với anh ta.”
“Làm sao anh ta lại có thể muốn tôi chịu trách nhiệm với anh ta?”
“Tôi đã đối xử với anh ta như vậy, anh ta không nghĩ nên xử lý tôi như thế nào sao?”
Tôi phản bác lại hệ thống.
“Cô ngốc à, Thẩm Tranh đã nói như vậy, nhất định là muốn cô cho anh ta một danh phận.”
“Đàn ông ngây thơ như vậy trên đời không nhiều đâu.”
“Cô cứ vui vẻ mà cười đi.”
Tôi suy nghĩ một chút, hình như hệ thống nói cũng rất có lý.
Dù sao từ lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng Thẩm Tranh có vẻ rất tức giận, nhưng cũng không thật sự làm gì tôi, cũng rất quan tâm đến đứa nhỏ.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an, thật sự Thẩm Tranh tốt bụng đến vậy sao?
Trong suốt quãng đường đi, tôi chìm vào trong mâu thuẫn mà không thể kiềm chế được.
Cho đến khi tôi gặp được cha mẹ Thẩm Tranh, mới biết được hóa ra người Thẩm gia quả thực giống nhau.
13
Gia đình Thẩm Tranh sống trong một biệt thự siêu sang trọng.
“Ôi trời, đây chính là siêu giàu đi.”
Vừa vào cửa, mẹ Thẩm Tranh ôm tôi thật chặt.
Bà ấy trông rất trẻ, lại vô cùng quý phái.
Đặc biệt là mười chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên ngón tay khiến hai mắt tôi nhìn đến phát sáng.
Có tiền! Giàu thật!
Tôi kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt: “Hệ thống, anh nói xem bao giờ tôi mới có thể đeo lên nhiều nhẫn vàng như vậy?”
Hệ thống nói: “Chỉ cần chúng ta cố gắng, một ngày nào đó, có thể đeo lên từng chiếc một!”
Hắn nói rất có khí phách, nhưng lời này nghe thế nào cũng giống như là hệ thống đang gài tôi.
Tôi đang lưỡng lự không biết mở miệng như thế nào, thì thấy mẹ Thẩm Tranh từ trên tay tháo xuống vài chiếc nhẫn vàng, mỉm cười nhét vào trong tay tôi.
“Tảo Tảo, đây là quà gặp mặt của mẹ.”
“…… Mẹ?!”
Tôi vô thức nói lên.
Mẹ Thẩm Tranh lập tức cười tươi: “Ừm.”
“Con dâu à, ngồi xuống đi, đừng để bị mệt.”
Tôi bị ép ngồi xuống sô pha, đầu còn choáng váng, trong tay còn bị nhét mấy chiếc nhẫn vàng.
Tôi thề, nói “Mẹ” trước đó chỉ là để biểu hiện sự ngạc nhiên của tôi, thực sự cũng không muốn gọi là mẹ.
Hệ thống thét lên: “Tảo Tảo, điểm giàu có của cô lại tăng lên!”
Điểm giàu có là phần thưởng hệ thống cho tôi sau khi tôi có đứa bé.
Điểm càng cao, nhiệm vụ được hoàn thành càng xuất sắc.
Tôi nghi hoặc: “Cái này cũng có thể tính trong điểm giàu có sao?”
Nhưng hệ thống dường như không nghe thấy tôi nói chuyện, bắt đầu phát ra âm thanh chói tai.
“A a a a a.”
“Hệ thống chết dẫm, anh dám chơi tôi!”
“Cái gì mà làm việc cẩn thận, cái gì mà đánh giá hiệu suất, đều là giả!”
“Hu hu, sớm biết như vậy tôi còn làm gì nữa?”
Nói xong, hệ thống vốn chỉ có âm thanh, đột nhiên biến thành vật thể trước mắt tôi.
Một chú mèo màu trắng có đôi mắt khác lạ cực kỳ dễ thương.
Nó chạy nhanh đến bên cạnh mẹ Thẩm Tranh, đầu không ngừng cọ vào bà ấy.
“Công việc này tôi không làm nữa, tôi muốn ôm đùi.”
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cảnh tượng này, trong giây lát tôi bị hóa đá trước hành động lẳng lơ của hệ thống.
Còn có thể như vậy sao?
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, dường như trên mặt mẹ Thẩm Tranh có thêm ý cười.
Bà ấy khẽ đưa tay lên, vô tình đầu chạm vào đầu hệ thống rồi bỗng nhiên thu tay lại.
“Con dâu à, sau này ở nhà này con cứ yên tâm.”
“Nhà chúng ta, cái gì cũng nuôi nổi.”
14
Kỳ lạ, thật quá kỳ lạ!
Chẳng lẽ Thẩm gia không biết chuyện tôi làm với Thẩm Tranh sao?
Nếu là người bình thường, sẽ xỉ vả tôi một trận, nói tôi không xứng với con trai của họ, sau đó lại cướp đi đứa bé sao?
Ngay lập tức, mẹ Thẩm Tranh nhiệt tình đến gần.
“Con dâu à, con yên tâm, nhà chúng ta không có kiểu dùng tiền để đuổi người đâu.”
“Con và A Tranh đã có con, dĩ nhiên là phải kết hôn.”
Mẹ Thẩm Tranh nói một cách rất tự nhiên, tự nhiên đến mức tôi hoài nghi bà ấy có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng tôi.
Tôi lại đưa ánh mắt nhìn về phía hệ thống.
“Hệ thống, anh không cảm thấy gia đình này rất kỳ lạ sao?”
Hệ thống hừ hừ nói: “Kỳ lạ cái gì? Tôi chỉ biết là hiện tại tôi muốn ôm đùi.”
“Tôi muốn làm mèo con được nuôi dưỡng, mỗi ngày đều có người cho ăn.”
Tôi: “……”
Hệ thống thật không khí phách!
Một giây sau, tôi ngọt ngào gọi mẹ Thẩm Tranh một tiếng: “Mẹ.”
Cười chết, có đùi không ôm là kẻ ngốc.
Có lẽ trên thế giới này chỉ có tôi và hệ thống sẽ làm ra loại hành động ôm đùi như thế thôi.
Mẹ Thẩm Tranh dường như không nghĩ rằng tôi lại dễ thay đổi như thế, ngẩn người vài giây, mỉm cười đáp lại.
“Ai da, con dâu ngoan.”
Vì thế, tôi lấy thân phận con dâu Thẩm gia ở lại Thẩm gia.
Buổi tối, mẹ Thẩm Tranh sắp xếp cho tôi và Thẩm Tranh ở chung một phòng.
Anh ta ngại ngùng ôm chăn và gối, nghiêng đầu đứng ở trước cửa đỏ bừng tai.
“Mẹ bảo anh tới đây.”
Tôi không từ chối, mở cửa để Thẩm Tranh vào.
Sau khi đóng cửa lại, tôi ôm Tiểu Bảo, nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Tranh.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
15
Tôi và Thẩm Tranh ngồi đối diện nhau, còn Tiểu Bảo thì tôi ôm vào lòng, đôi mắt tròn xoe nhìn qua nhìn lại.
“Để anh ôm con cho.”
Chú ý tới ánh mắt Tiểu Bảo, Thẩm Tranh hạ giọng.
Tôi không từ chối, đưa Tiểu Bảo cho anh ta.
Nhìn cảnh tượng hai cha con vui vẻ hòa thuận, suy nghĩ trong lòng tôi càng thêm kiên định.
“Thẩm Tranh, chúng ta kết hôn đi.”
Thẩm Tranh ngạc nhiên ngước mắt lên, sau đó ho khan, dường như là bị lời nói của tôi làm cho kinh ngạc.
Tôi nghiêm túc nói: “Không phải thật sự kết hôn.”
“Nếu như anh không có người trong lòng, cũng không chán ghét tôi, chúng ta có thể làm vợ chồng giả.”
“Chờ Tiểu Bảo hiểu chuyện một chút, chúng ta sẽ nói cho con biết chân tướng.”
Đối với thế giới ban đầu, tôi không có bất kỳ chút lưu luyến nào, giờ tôi chỉ có thể ở lại đây.
Tuy rằng hệ thống không đáng tin cậy, nhưng không có hệ thống, tôi không thể một mình nuôi đứa bé cho tốt.
Tuy rằng Tiểu Bảo ra đời chỉ là một sự cố, nhưng nếu tôi đã lựa chọn sinh ra, tôi sẽ không để cho đứa bé phải chịu khổ.
Trước kia có hệ thống tôi hoàn toàn có thể một mình nuôi nấng con lớn lên.
Nhưng bây giờ thì không được, Tiểu Bảo ở lại Thẩm gia là tốt nhất.
Thẩm Tranh sau khi nghe được lời của tôi, ánh mắt trở nên trầm xuống.
Anh ta như định nói gì đó, nhưng một lúc sau cũng do dự gật đầu.
“Được.”
Tôi không ngờ rằng Thẩm Tranh đồng ý nhanh như vậy.
Sau khi kịp phản ứng, tôi cong môi, đưa tay về phía Thẩm Tranh.
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
“Chồng tương lai.”
Dường như không nghĩ rằng tôi sẽ táo bạo đến thế, ngay lập tức mặt Thẩm Tranh đỏ bừng.
Anh ta hoảng loạn đưa Tiểu Bảo về tay tôi, lúng túng bước đi ra ngoài.
“Anh đột nhiên nhớ tới còn có công việc phải xử lý.”
“Em ngủ trước đi.”
16
Đám cưới được ấn định trong một tháng.
Tất cả từng phần của hôn lễ đều được anh ta chuẩn bị rất cẩn thận.
Đến lúc đó tôi chỉ cần thực hiện là được.
Tôi ôm Tiểu Bảo, đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn Thẩm Tranh ở dưới nhà điều động nhân viên bận tới bận lui, không khỏi cảm thán.
“Xem ra việc kết hôn khá phiền toái.”
Hệ thống biến thành mèo đang duỗi người dưới chân tôi.
Cái đuôi lông xù vểnh cao.
“Phiền toái cái gì, cô đang nhận được lợi mà còn giả bộ.”
Tôi mỉm cười: “Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
Hệ thống nhẹ nhàng nhảy lên trên vai của tôi.
Hệ thống nheo đôi mắt màu vàng lại, nâng một móng chân lên, ngáp một cái.
“Đây chính là lúc chúng ta đứng trên đỉnh cao của cuộc đời.”
Tôi suy nghĩ, cảm thấy hệ thống nói cũng không sai.
Tuy rằng nhiệm vụ đi theo hướng kỳ lạ, nhưng nói như thế nào nhỉ, kết quả hiện tại có vẻ cũng không tệ.
Bỗng chợt tôi nghĩ tới một chuyện mà tôi đã quên lãng.
“Hệ thống, quên hỏi anh, vì sao Thẩm Tranh lại biết đọc suy nghĩ vậy?”
Hệ thống: “Bí mật.”